NGÔI SAO THẤT LẠC

Edit: Moe

Beta: Ù

Lục Việt Minh căn bản chưa kịp nói chuyện, Du Dương bay tới thành phố A so với anh dự tính sớm hơn hai giờ.

Anh ta cùng bảo vệ chào hỏi, xác định danh tính liền được cho đi. Du Duyệt nghe được anh kêu tên mình, ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh, một câu làm sao vậy còn chưa kịp hỏi, quản gia bên ngoài đã gõ cửa: “Cậu chủ, anh Du tới rồi.”

Chỉ có thể tạm gác lại.

“Cửa không khóa.” Anh giương giọng nói, giúp Du Duyệt đắp lại chăn, cô chỉ mặc một cái váy ngủ, mặc dù đó là anh trai cũng không ổn.

Du Duyệt dựa vào anh ngáp một cái, đối với chuyện anh trai đã đến cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

Du Dương mở cửa bước vào, nhìn thấy em gái ngồi trên đùi chồng cũ, lông mày kinh ngạc nhướng lên, tiến lại sô pha ngồi xuống: “Tiểu Duyệt, không bị thương chứ?”

“Không có.” Du Duyệt lười nhìn anh ta, ngữ khí muốn bao nhiêu lãnh đạm liền có bấy nhiêu. “Lái xe đến đây không mệt sao? Lục Việt Minh, anh mau sắp xếp phòng cho khách nghỉ ngơi tắm rửa, em mệt rồi muốn ngủ.”

Đây đơn thuần chỉ là cái cớ, vừa rồi còn không chịu ngủ, anh trai vừa đến liền thấy mệt.

Lục Việt Minh lẳng lặng quan sát biểu tình của cô, trước nay chưa bao giờ nghĩ chuyện phân tích kỹ lưỡng. Du Dương đến đây, Du Duyệt không muốn đón tiếp, anh chỉ đành chú ý làm thay. Hơn nữa, quan hệ giữa Du Dương với anh rất tốt, lại cùng chung chí hướng nên đề tài nói chuyện không thiếu, lâu ngày gặp mặt chỉ lo ôn chuyện, thực không còn nhiều sức lực nghiên cứu cảm xúc của vợ.

Anh cùng Du Duyệt thân mật là do Du Dương giàn xếp, nếu Du Duyệt chán ghét Du Dương như vậy, anh nghĩ rằng bạn bè của anh ta cũng không được ưa thích. Nhưng cô đúng hẹn đến địa điểm ước định, vừa thấy mặt đã quyết định gả cho hắn, Lục Việt Minh không nghĩ được cô lạnh nhạt thậm chí căm hận Du Dương.

Nét mặt Du Dương trầm xuống, có vẻ thái độ của em gái làm anh ta tổn thương, thực sự tổn thương: “Tiểu Duyệt, anh trai lo lắng cho em, em cũng không cần mỗi lần đều…”

Đều thế nào còn chưa nói hết, Du Duyệt có lẽ không nghĩ tình thân, cô đối với anh trai lên án thật nặng, đem tám chữ nói ra nhuần nhuyễn vô cùng: “Không cần anh tới *giả mù sa mưa”

*Giả mù sa mưa: làm trò che mắt người khác

Giả mù sa mưa?!

Anh ta mất một ngày đêm chạy từ thành phố kế bên tới đây, cô lại nói anh ta là giả mù sa mưa. Du Dương từ mấy năm trước đã quen việc em gái lạnh nhạt nhưng nay đột nhiên nghe được cô nói ra những lời khinh thường như vậy, tâm trạng vẫn không được tốt. Anh ta ngỡ ngàng lại sinh bực, năm ngón tay trong vô thức nắm lại: “Em rốt cuộc muốn loạn cái gì? Anh trai từ lúc nào có lỗi với em? Em đột ngột kết hôn ly hôn, anh đều ở bên cạnh em, em còn muốn thế nào?”

Du Duyệt có chút xấu hổ, cô từ đùi Lục Việt Minh đứng lên, chăn mỏng che kín người, trên khung mặt nhỏ treo lên tức giận: “Em nháo? Em nháo con mẹ anh!”

Nói xong lại thấy mắng mẹ mình như vậy là không ổn, cô tạm dừng lại, “Anh khi nào có lỗi với em, chi bằng anh tự ngẫm có khi nào thì không làm em thất vọng?! Không tự nghĩ mình cao thượng như vậy, anh làm ra tất cả đều vì chính anh. Vì dã tâm của mình, anh trước giờ không hề nghĩ tới em, nghĩ tới ba mẹ, hiện tại tới làm anh trai tốt gì chứ? Anh lại không phải diễn viên, cần gì phải gắng sức? Lời này nói ra anh không cảm thấy ghê tởm sao?”

Tính tình Du Dương không tốt lắm. Lúc bọn họ nhập ngũ, gặp qua đủ loại người, tính khí nóng lên chửi bới đánh nhau đều có. Anh ta không giống Lục Việt Minh tính cách ôn hòa, gặp chuyện gì cũng đều bình tâm hạ khí, tuy không phải hở chút sẽ thẹn nhưng cũng không khác biệt là bao.

Sau khi đến công ty có chút thu liễm, anh ta hiện tại là người có quyền lên tiếng nhất ở nhà họ Du, người người e dè, đừng nói việc chửi bới anh ta.

Huyệt thái dương của anh ta giật giật hai cái, bàn tay nổi gân xanh. Nếu đối diện không phải Du Duyệt, không phải em gái mình, anh ta nhất định tung quyền không do dự.

Lục Việt Minh hiểu tính anh ta, đứng lên che chắn cho Du Duyệt, mang vẻ cảnh cáo nhìn thẳng anh ta.

Du Dương hít sau một hơi, bàn tay buông lỏng, run run đứng lên, đi đến bên cửa: “Anh đến phòng cho khách ngủ, em hiện tại đang kích động, ngày mai chúng ta lại nói.”

Du Duyệt không chút cảm kích, cô chịu đựng dáng điệu đạo mạo của Du Dương đủ rồi, nhìn quanh bắt lấy cái gối đầu ném vào lưng Du Dương.

Trong nhà một mảnh an tĩnh.

Du Dương đứng yên không động, Lục Việt Minh nhíu mày nhìn cô, Du Duyệt hô hấp nặng thêm mấy phần, cô chính là rất tức giận nha.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Qua một lúc lâu, Du Dương quay lại, kéo Du Duyệt từ bên cạnh Lục Việt Minh ra: “Du Duyệt! Em con mẹ nó phát điên cái gì? Em có phải luôn cảm thấy chỉ mình em có tính khí tốt? Trước kia em luôn so đo với anh, nếu em không cần người anh trai này, từ nay về sau anh liền xem như không có em gái là em, như vậy có được không?”

“Em có gì vừa lòng!” Du Duyệt hất tay Du Dương, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Anh cùng em bất hòa, tới khi nào anh mới ở đúng vị trí của mình? Bao năm qua em luôn nhẫn nại anh, em không muốn cùng anh tính toán, anh có tư cách gì đứng đây đôi co với em? Em không cần anh. Nói cho anh biết, tám năm trước với em anh đã chết rồi, không vì ba mẹ thì cả đời này em cũng không kêu anh một tiếng anh trai.”

“Tốt.” Du Dương cắn răng gật đầu. “Em đúng là rất tốt! Vậy như em mong muốn, uổng công vô ích anh lo lắng cho em.”

Du Duyệt kích động đỏ bừng mặt, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn phải đem tám năm nhẫn nhịn kia hung hăng tát lên má phải Du Dương. m thanh vang lên thanh thúy, mặt Du Dương lệch qua một bên, đẹp mắt đến không thật.

Lục Việt Minh không nghĩ cô ra tay, vội đem cô che chắn phía sau, tránh Du Dương kích động đánh trả.

Du Dương không đánh, anh ta liếm liếm hàm răng, nếm được chút mùi máu tanh. Du Duyệt chắc đã dùng hết sức lực, hận không thể đem anh ta tát chết. Anh ta nghiêng đầu, nhìn lướt qua bả vai Lục Việt Minh, nhìn thấy em gái đang nóng lòng muốn thử. Anh ta cảm thấy chính mình thật ngốc, sau khi cô tỉnh dậy sau tai nạn xe, anh ta cảm nhận được tình anh em ngày càng lạnh nhạt. Anh ta mua nhiều quà tặng, nỗ lực làm em gái vui vẻ, mong anh em trở về như trước không giấu diếm hiềm nghi.

Tâm cô nặn từ đá sao?

Cô có phải thật sự muốn anh ta chết?

Du Dương lửa giận khó nén, lại không thể cùng cô động thủ, bực đến đỏ mắt: “Du Duyệt, em thật sự hết thuốc chữa.”

“Là anh có lỗi với em trước, là anh không cần em.” Du Duyệt thét lên, nước mắt thay nhau rớt.

Cô vừa khóc, hai người đàn ông liền hoảng.

Lục Việt Minh ôm cô, nhẹ giọng an ủi. Du Dương đang nổi nóng, muốn nhịn nhưng không nuốt nổi khẩu khí kia: “Tốt, em nói xem, rốt cuộc anh làm gì có lỗi với em?”

“Anh còn không biết xấu hổ hỏi em, chính anh làm gì, nói gì đều không nhớ rõ, những việc đó đương nhiên theo ý anh.”

“… Em nói, nếu thật anh có lỗi, anh có thể quỳ xuống xin lỗi em.”

Du Duyệt khắc chế nước mắt, giận dữ trừng đôi mắt sưng to đến mở không nổi lên nhìn Du Dương: “Ngày đó, em từ ICU chuyển về phòng bệnh thường, anh ở trước giường bệnh của em nói với Diệp Lâm may mắn người nằm đó là em chứ không phải cô ta, những lời này không phải chính anh nói sao?”

Du Dương sửng sốt, đoạn ký ức đó có chút xa xăm, anh ta nhất thời không nhớ rõ: “Anh… em, lúc đó em không ngủ!”

“Em đương nhiên tỉnh. Mẹ nó Diệp Lâm cả ngày khóc lóc bên giường, em làm sao có thể không tỉnh? May mắn em không ngủ, nếu không làm sao biết được trong lòng anh trai, em còn không bằng một đứa em họ.”

“Tiểu Duyệt.” Du Dương biết mình đuối lý, lại tự chất vấn, nếu đổi lại là anh ta nằm trên giường bệnh, Du Duyệt cùng anh họ bị tai nạn chung với anh ta nói vậy, anh ta nhất định để trong lòng. “Anh lúc ấy thấy Tiểu Lâm khóc đến đau lòng, chỉ là đơn thuần an ủi, thật sự không có ý kia.”

“An ủi nhiều như vậy, chỉ tóm gọn lại vài câu thế này đúng không?” Du Duyệt cười khẩy, “Anh đến bây giờ còn muốn gạt em, anh thích cô ta, thấy cô ta chỉ bị thương nhẹ đương nhiên rất vui. Đó là lời nói thật lòng, anh dù cho em gái mình thành người thực vật vẫn luyến tiếc cô ta bị thương phải không?”

“Anh không… anh sao có thể như em nghĩ, em là em gái của anh.”

Du Duyệt không nghe anh ta giải thích, cô tránh khỏi cái ôm của Lục Việt Minh, đến gần Du Dương, nắm lấy cổ áo anh ta lôi xuống, nhìn thẳng vào anh ta: “Anh thích Diệp Lâm.”

Không phải nghi vấn, là nói ra sự thật.

Du Dương mấp máy môi, lại không biết nói gì, chật vật né tránh ánh mắt của cô.

Đây là kết quả Du Duyệt đoán biết, hận ý của cô với Du Dương sâu thêm một tầng. Má trái Du Dương nhận cái tát vang dội, nhưng anh ta không nổi nóng, không mắng người, chỉ cúi đầu trầm mặc.

Lục Việt Minh im lặng nhìn hai anh em họ Du, sự việc này vượt xa dự đoán của anh.

Du Duyệt phẫn nộ cùng nôn nóng, chân trần đi quanh Du Dương hai vòng, trên mặt hiện rõ vẻ khó tin. Đáp án này thật không dễ tiếp nhận.

Cô ngừng lại trước mặt Du Dương, đầu tóc vốn rối lại bị xoa đến loạn, lấy hết can đảm hỏi: “Anh biết cô ta không phải người nhà họ Diệp phải không?”

Du Dương kinh ngạc ngẩng đầu: “Em làm sao lại biết?”

Du Duyệt tức giận đạp đầu gối anh ta một cái: “Anh mẹ nó biết từ khi nào?”

“… Mười hai năm trước.”

Mười hai năm trước, mười hai năm trước!

Lúc Diệp Thành vừa đi thành phố F điều tra tung tích em gái.

“Là Diệp Thành nói cho anh?”

Du Dương do dự không biết nên nói hay không, Du Duyệt lại đạp cho anh ta một cái: “Đã đến lúc này anh còn muốn giấu diếm cái gì?”

Du Dương không còn hùng hổ như ban nãy, anh ta thấp giọng nói: “Là Tiểu Lâm tự nói với anh.”

Diệp Lâm!

Diệp Lâm đã biết!!

Du Duyệt phiền não khẽ ấn huyệt thái dương: “Cô ta làm sao biết?”

“Cô ấy tới thư phòng của dượng tìm thư, ngày đó dượng lại quên khóa ngăn kéo tủ, cho nên… Bên trong có bản kết quả xét nghiệm ADN, chỉ rõ cô ấy cùng dượng không phải cha con.”

“Còn Diệp Thành từ đâu mà biết.”

“Anh không biết Diệp Thành cũng biết.”

“Diệp Lâm có biết Diệp Thành biết không?”

“Chắc là không biết, sau khi phát hiện cô ấy không dám nói với ai, anh có lần vô tình thấy cô ấy núp sau hoa viên khóc, gặng hỏi hồi lâu cô ấy mới chịu nói ra. Anh nghĩ Diệp Thành không biết, nếu có thì chắc do dượng nói với cậu ta.” Du Dương nhịn không được, vì Diệp Lâm giải thích vài câu: “Tiểu Duyệt, Tiểu Lâm vô tội. Cô ấy là do dì dượng nhận nuôi từ cô nhi viện. Dì rất thích con gái, nhưng thân phận không có, nuôi dưỡng có phần nguy hiểm. Cô ấy nhất định là biết mình không phải con ruột sợ sau này đối đãi người nhà không được tự nhiên, mới cố tình giấu diếm, cô ấy không phải…”

“Câm miệng!” Du Duyệt chịu không nổi trực tiếp ngắt lời. “Anh lại nói cô ta không cố ý, Diệp Lâm trong mắt anh thật sự là Maria chuyển thế sao? Cô ta vĩnh viễn đơn thuần lương thiện. Anh mẹ nó đúng là óc heo.”

“Nếu là nhận nuôi thì nhà họ Diệp việc gì phải chờ cô ta 11 tuổi mới làm xét nghiệm ADN? Diệp Lâm biết không thể để lộ chuyện này, bởi vì cô ta biết không phải mình được nhận nuôi mà là mình đang chiếm đoạt cuộc sống của người khác. Cô ta là chột dạ, nào có nửa điểm vô tội.”

Lục Việt Minh lần đầu biết Du Duyệt chửi người cũng thật lưu loát. Hình dung không tính vẻ ngoài, cô đúng là cô gái tốt, xem ra lần này Du Duyệt tức giận không nhỏ.

“Du Dương, anh đừng tưởng mình là người thận trọng.” Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn anh trai, “Anh thích cô ta, lại tưởng đang giúp cô ta giữ bí mật, cam chịu thân phận của cô ta là em họ của mình. Nhưng anh vẫn thích cô ta, vì cô ta mà bạn gái đến giờ vẫn chưa chịu tìm, đó là loạn luân. Anh không cảm thấy chính mình thật ghê tởm sao?”

“Em từ trước đến nay nghĩ anh không quan tâm mâu thuẫn em và Diệp Lâm, ảnh hưởng việc anh từ nhà họ Diệp lấy lợi. Không nghĩ tới mục đích của anh thuần túy đến mức em khinh. Anh luôn miệng nói Diệp Lâm vô tội, Diệp Lâm không muốn huỷ hoại sự nghiệp nhảy cầu của em, hy vọng em rộng lượng tha thứ cho cô ta, có bao giờ anh nghĩ đến em chưa?”

“Em hôn mê hơn nửa tháng, vất vả mới có thể giành giật được mạng sống, các người chỉ nghĩ Diệp Lâm không cố ý, hết lần này đến lần khác mong em tha thứ cô ta. Em ở nhà họ Du bị phạt quỳ theo gia quy, anh ở bên cạnh cảm giác thế nào? Có phải cảm thấy nhẹ nhàng, em gái cuối cùng không làm Diệp Lâm khổ sở nữa?”

Du Dương vội vàng phủ nhận: “Anh không bao giờ nghĩ vậy.”

Du Duyệt cười lạnh: “Anh không nghĩ tới, nhưng từng việc anh làm đều nghĩ tới Diệp Lâm, anh dẫn em đến nhà họ Diệp tìm Diệp Lâm giảng hòa, anh ở trên xe cũng thật hào hứng, anh nói anh cũng nghĩ Diệp Lâm cũng nhất định thật cao hứng, như vậy tới khai giảng, anh có thể an tâm về trường quân đội học tập huấn luyện. Tới nhà họ Diệp, Diệp Lâm lại bày ra vẻ không muốn sống, em khi đó vừa nhận được tin ngày sau không có khả năng tiếp tục sự nghiệp nhảy cầu, cô ta biểu hiện còn tuyệt vọng hơn mấy lần, anh không nỡ nhìn cô ta đau lòng, đem em đẩy tới trước mặt cô ta. Em chưa kịp nói gì, anh đã thay em nói không trách cô ta, em tại lúc tai nạn xe tình nguyện che chở cô ta bởi vì xót xa em họ, nói cô ta không cần áy náy, em và cô ta về sau vẫn là chị em tốt….”

“Anh làm chuyện gì, nói những gì anh không còn nhớ rõ, nhưng em luôn ghi nhớ trong lòng.”

Du Dương vươn người muốn kéo tay cô, Du Duyệt liền tránh về phía sau. “Anh nếu ham muốn người cùng tài nguyên nhà họ Diệp, em còn có chút tôn trọng anh, cho rằng anh co được giãn được. Chỉ tiếc rằng không phải, anh chính là kẻ ngu xuẩn, không nhìn thấy em gái mình chịu bao bi thương cùng căm phẫn, chỉ biết chiều chuộng người trong lòng.”

“Đúng, tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có em, mỗi khi Diệp Lâm lộ ra nửa tia ủy khuất, các người chỉ biết khuyên em rộng lượng, chẳng ai nghĩ đến suy nghĩ của em. Em hận lão gia tử, em hận ông ta lớn tuổi nhưng vẫn chưa chịu chết.”

“Em hận Diệp Lâm, hận dáng vẻ rõ ràng được chiều chuộng lại bày ra vẻ đáng thương. Em hận nhất chính là anh, anh cho rằng em yêu ba mẹ? Không có đâu! Bọn họ lúc nào cũng chỉ biết công việc, em lấy vòng bọn họ tặng đem khoe bạn bè một chút, liền bị lão gia tử răn dạy đến họ sợ hãi rời đi. Ở nhà em thích nhất là anh, nhưng chính anh ở trước giường bệnh của em, vì một người không thể yêu cắt đứt tình thân với em.”

“Anh nói anh làm tất cả là vì cái gì?” Cô bỗng nhiên khổ sở lại khoái ý cười rộ lên, cảm xúc phức tạp làm biểu tình có chút vặn vẹo. “Anh vì cô ta làm nhiều như vậy đổi lại được gì? Diệp Lâm từ đầu tới cuối không hề nhìn anh. Anh nỗ lực vì cô ta leo lên được vị trí này, âm thầm vì cô ta mà phô này ít nhiều. Cô ta có chút cảm kích nào sao? Sinh nhật cô ta, anh đưa mấy trăm vạn tiền quà, cô ta gắn thẻ anh nhiều hơn một lần sao? Cô ta không có, cô ta không hề nhìn anh, người cô ta thích là em rể của anh, bạn thân của anh, chồng của em!”

Du Dương cùng Lục Việt Minh đều là vẻ mặt kinh ngạc.

Du Duyệt nhìn anh trai, lại quay đầu nhìn chồng trước, cười hai tiếng: “Hiện tại được rồi, em cùng Lục Việt Minh ly hôn, Diệp Lâm có cơ hội, chờ cô ta thành công gả vào nhà họ Lục làm Lục thiếu phu nhân, cô ta cái gì cũng làm đến cùng, về sau gặp gỡ phải kêu cô ta một tiếng em dâu, anh cao hứng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc