NGÔI SAO THẤT LẠC

Editor: Diệp Vy

Beta: Nguyệt Nguyệt

Du Duyệt không ở lại bàn chơi bài quá lâu, sau khi ăn no mà vẫn ngồi như vậy thì chỉ thêm khó chịu.

Lục Việt Minh đánh vài ván thì cũng không chơi nữa, ngồi bên cạnh xem bọn họ chơi, nàng mới vừa đeo túi sách bằng da lên vai, tầm mắt của Lục Việt Minh cũng nhìn tới: “Phải đi về?”

“Đi dạo bờ biển một chút, ở nơi này chán quá rồi.”

“Chán?” Nơi này là ở ngoài trời, chung quanh cũng không có bao nhiêu người. Lục Việt Minh không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái: “Có phải cơ thể không thoải mái hay không?”

Du Duyệt đứng lên, làn váy khẽ đung đưa

“Không phải là không thoải mái, buổi tối ăn có hơi nhiều, muốn đi dạo một chút buổi tối sẽ dễ ngủ hơn.”

“Tôi đi với em.”

“Không cần, tôi chỉ đi dạo một chút sẽ trở về, các anh chơi đi.”

“Một người có được không?”

Một người có cái mà không thể? Du Duyệt bị ngữ khí lo lắng của anh chọc cười, giải thích nói: “Tôi không đi địa phương hẻo lánh, chỉ đi dọc theo đường lớn nửa vòng.” Khách sạn ở bên cạnh đường lớn, đi nửa vòng vừa vặn có thể trở về phòng.

“Có việc thì phải gọi cho tôi.”

“Được.”

Du Duyệt mới vừa đi hai bước, Lục Việt Minh đứng lên đi theo, cô đưa ánh mắt nghi hoặc mà nhìn anh.

Anh cười thấp: “Tôi trở về xử lý bưu kiện.”

Lê Viễn Châu dương giọng hỏi: “Lão Lục không chơi?”

“Không chơi.” Lục Việt Minh cầm lấy áo khoác ngay lưng ghế, tùy tiện để trên khuỷu tay: “Phải đi rồi, các cậu ở lại chơi vui vẻ.”

Chu Du lớn giọng hỏi: “Chị dâu đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn cần người đưa đi?”

Lục Việt Minh mặc kệ anh ta, cùng Du Duyệt sóng vai đi xa.

Vùng biển duyên hải vừa trống trải cũng rất rộng rãi, có rất nhiều hoạt động trong dòng xe cộ tấp nập, ngẫu nhiên cũng sẽ có một hai chiếc xe đò chở người đi ngắm cảnh, Lục Việt Minh đi bên phải của Du Duyệt, ánh sáng của đèn đường chiếu xuống, hai bóng người xuất hiện ở dưới đất đan xen vào nhau.

Du Duyệt nghĩ đến khi còn nhỏ thường cùng các bạn nhỏ chơi trò dẫm bóng, trộm liếc mắt người đàn ông cao lớn bên cạnh, yên lặng thu hồi ý tưởng ấu trĩ, vừa định nói cái gì đó, liền đột nhiên hắt xì hai cái.

Giây tiếp theo, áo khoác dệt vải mềm mại được phủ lên vai.

Du Duyệt xoa xoa cái mũi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lục Việt Minh nói không sao: “Dù sao tôi cũng không cần dùng.”

Du Duyệt cong cong khóe môi cười: “Cơ thể của anh vẫn luôn khỏe như vậy.”

“ Ừm.”

“Thời gian nghỉ ngơi lần này là bao lâu?”

“Một tháng.”

“Thời gian còn khá dài, hoàn cảnh làng du lịch cũng tốt, anh có thể ở đây thêm một thời gian.”

Lục Việt Minh nói: “Ngày mai sẽ trở về, nơi này phát triển cũng không tồi, tháng sau đi công tác ở Nam Bộ, có chút tư liệu phải xem trước một lần, ở bên ngoài sợ không tập trung được.”

“Chính là.” Du Duyệt gật gật đầu: “Anh chính là một người bận rộn đấy.”

“Em tính toán ở mấy ngày?”

“Ngày mai tôi cũng đi, tới chỗ này cũng chỉ ở trong phòng chơi điện thoại, không thoải mái bằng ở nhà, còn bị một đám người đến gần.” Nói đến cái này cô bực bội mà nhíu mày: “Rốt cuộc những người đó nghĩ như thế nào? Nhiều người trong giới còn tới nhiều như vậy, cư nhiên đem sự chú ý đặt lên tôi với anh, tôi lại không thể cung cấp tài nguyên cho bọn họ, không nhất định là kiếm được nhiều hơn bọn họ đâu, lại còn có phụ nữ, thật quá đáng!”

Lục Việt Minh hơi suy tư: “Em quen biết Vương San San, tôi cũng là quan hệ chồng cũ của em, hiện tại những người bạn của tôi còn gọi em là chị dâu, em cũng không có trong giới giải trí, lúc mới debut cũng không cần tài nguyên, đương nhiên em sẽ không cảm thấy, em sẽ cần tới vài thứ kia, nhưng đó chính là một yêu cầu mà những người mới cần có, giới giải trí có quá ít cơ hội, có một tia hy vọng ai sẽ nguyện ý mà từ bỏ?”

Anh tạm dừng một lát, uyển chuyển nói: “Hơn nữa em, lớn lên rất xinh đẹp.”

“Đẹp sẽ không có hại?”

“Không phải.” Lục Việt Minh nghe cô hỏi mà buồn cười, từ từ nói: “Bọn họ chỉ đơn thuần là ham mê sắc đẹp.”

Du Duyệt nghẹn lời, nửa ngày lúng ta lúng túng nói: “Cư nhiên tôi cũng sẽ gặp được loại sự tình này.”

“Tại sao lại không? Độc thân nữ tính, trẻ tuổi xinh đẹp, có sức hấp dẫn, người có chút tự tin đều sẽ thử một lần, cũng sẽ không tổn thất cái gì.” Lục Việt Minh nghiêng đầu nhìn sườn mặt của cô, dường như dưới ánh sáng đèn đường chiếu xuống làm gò má cô trắng nõn “Nếu như,có người muốn tuyển em thì sao?”

“A?” Du Duyệt nhăn mặt: “Trước nay tôi chưa nghĩ tới bao giờ.”

“Em luôn có một mình.”

“Tôi không có nhiều bạn bè.”

“Không phải chính là ý tứ đó sao, so với hai người, em giống như càng thích một mình, em không cần đàn ông, giống như cũng không có nhu cầu đối với phương diện kia.”

Du Duyệt thở dài một hơi, cô cảm thấy cô vẫn là có nhu cầu, bằng không tại sao lại mơ thấy những cảnh kịch liệt như vậy lại còn có thể nhớ từng chi tiết như vậy? Hơn nữa trong cảnh đó đối tượng toàn là anh.

Nàng ha hả cười gượng, không tiếp tục cái đề tài này: “Hôm nay tôi đã gặp huấn luyện viên trước kia của tôi.”

“Người nào?”

“Huấn luyện viên Tiền.”

“Nói cái gì?”

Du Duyệt thuận miệng trả lời, không nghĩ tới Lục Việt Minh thế nhưng lại cũng biết chỉ đạo Tiền, cô hồ nghi mà nhìn nhìn anh: “Anh biết huấn luyện Tiền?”

“Không quen biết, có nghe em nói qua.”

Vì thế Du Duyệt không nghi ngờ anh nữa, nhướng mày rồi mới nói tiếp: “Ông ấy hỏi tôi có muốn về thành phố G hay là vẫn muốn ở lại thành A, nếu về thành phố G có thể đi dạy cùng với ông ấy và bạn, còn nếu ở lại thành phố A tổng cục bên kia có khả năng sẽ liên hệ với tôi, có cơ hội vào đội tuyển quốc gia làm trợ giảng.”

“Những điều đó rất tốt.”

Nhìn qua thấy anh rất cao hứng, Du Duyệt nhịn không được lại nhìn nhìn anh: “Chính là tôi không biết chính mình có đảm nhiệm nổi hay không, tôi không nghĩ tới mình sẽ quay lại với thể thao, căn bản việc này không có trong kế hoạch của tôi.”

“Kế hoạch cuộc đời của em là cái gì?”

“Tôi…” Chính cô cũng muốn hỏi chính mình, kế hoạch cuộc đời cô là gì, được cái này có cái kia, ăn no chờ chết không làm mà hưởng? Cô chính là không có một suy nghĩ nghiêm túc an bài cho cuộc sống sau này của mình. Nghe theo gia gia đi xem mắt, cùng Lục Việt Minh kết hôn, hai năm sau ly hôn,sau khi ly hôn mang theo ba con mèo về sống một mình, giống như sống không kế hoạch cũng không tệ lắm.

Cô cảm thấy chính mình có thể nói ra bốn chữ kế hoạch cuộc đời này cũng thật mắc cười, chính mình nhịn không được cười rộ lên: “Hình như là tôi không có.”

Lục Việt Minh không có chê cười cô, nghiêm túc hỏi: “Vậy về sau? Em tính toán mình sẽ luôn dậm chân tại chỗ như vậy?”

Du Duyệt bị ngữ khí nghiêm túc của anh hỏi khiến trong lòng cũng không yên, khiêm tốn mà thỉnh cầu chỉ giáo: “Tôi như bây giờ không tốt sao?”

“Không phải không tốt.” Lục Việt Minh hướng cô cong khóe môi cười một chút, cảm xúc khẩn trương vừa mới dâng lên của Du Nguyệt cứ thế biến mất, anh nói: “Chỉ cần em cảm thấy vui vẻ, muốn thế nào đều được, vấn đề hiện tại là em giống như đang không vui.”

Du Duyệt không còn lời gì để nói.

Lục Việt Minh không hề lên tiếng, tựa hồ cho cô thời gian yên tĩnh để tự hỏi bản thân. Du Duyệt làm sao có thể tự hỏi, hiện tại trong đầu cô trống rỗng: “Đến lúc đó xem tình huống đi, hiện tại tôi không thể nghĩ được.”

“Cũng đúng.”

Du Duyệt ngẩn người, vẫn luôn nhìn chằm chằm hai cái bóng ở trên mặt đất, trong lòng vô cùng yên bình, Lục Việt Minh chính là có loại ma lực này, có thể dễ như trở bàn tay làm cô bình tĩnh lại. Có lẽ là thái độ bình tĩnh của anh ảnh hưởng đến cô, có lẽ là anh cũng không có ép cô làm bất luận một việc gì.

Bất luận là thời điểm nào cũng đều là “Cũng đúng”, “Có thể”, “Xem bản thân em”, người đàn ông này thật sự rất hiểu và tôn trọng cô. Anh biết rõ rằng cô không phải trưng cầu ý kiến, chỉ đơn giản là nói ra hết sự thật, anh chỉ cần sắm vai là một nhân vật lắng nghe.

“Lục Việt Minh, về sau bà xã của anh nhất định rất hạnh phúc.” Cô thình lình mở miệng, học theo ngữ khí nghiêm túc của anh.

Lục Việt Minh cúi đầu nhìn đường, thoáng chốc ngẩn người sau lời nói của cô, ngay sau đó cười một cái: “Người kia hai năm qua rất hạnh phúc sao?”

“Vẫn là rất hạnh phúc.”

“ Ừm.”

“ Ừm?”  Ừm là có ý tứ gì?

“Hạnh phúc là được.”

Du Duyệt không hiểu làm sao, có đôi khi cô thật sự không hiểu Lục Việt Minh, tuy rằng không thể giải thích được ý tứ của anh, cô vẫn là phụ họa gật gật đầu: “ Ừm, hạnh phúc là được.”

Lục Việt Minh lại cười.

Du Duyệt: “?? Cười cái gì?”

“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy hiện tại rất vui vẻ.”

“…Ồ.”

Kỳ kỳ quái quái.

Đi đến cửa phòng, Du Duyệt đem áo khoác trả lại cho anh, dọc theo đường đi chỉ là khoác trên vai, cánh tay lộ ra bên ngoài, bị muỗi cắn tạo ra hai đốt, cô gãi vài cái, làm cho một vài vệt đỏ bắt mắt.

Lục Việt Minh liếc mắt nhìn cánh tay cô: “Có thể bôi một ít thuốc, em không mang theo sao?”

“Không quan trọng, một lát là hết.” Hai đốt muỗi cắn mà thôi, thời điểm luyện nhảy cầu còn khổ cực nào mà cô chưa trải qua? Chút việc này cũng không có gì.

“Đừng gãi nữa, càng gãi càng ngứa.”

“Đã biết.” Du Duyệt hậm hực buông tay, đưa tay mở cửa, đèn trong phòng sáng lên, cô nghiêng đầu ra ngoài nhìn, Lục Việt Minh còn đứng ở hành lang, cô đối với anh vẫy vẫy tay: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Du Duyệt đóng cửa vào nhà, trước tiên là lấy quần áo đi tắm rửa, sau khi sấy tóc xong xuôi, ôm di động nằm trong ổ chăn.

Vương San San đã gửi hai bức ảnh cho nàng, một tấm là nhan sắc khi ngủ của một tiểu soái ca, một tấm là cơ thể săn chắc của một tiểu soái ca, phía dưới để lại một tin nhắn: “Thế nào thế nào! (?﹃?)”

Du Duyệt nghiêm chỉnh nói rõ: “Em nói rõ với chị, không có hứng thú!”

Vương San San gửi tới hai cái gương mặt tiện cười hề hề: “Em bao lâu không khai trai? Lão nương còn không phải là vì em mà suy nghĩ, sợ em nghẹn tới có bệnh.”

“Không cần!”

“Haizz, chính là em ngủ với Lục Việt Minh quá nhiều, làm sao lại xem trọng canh suông nhiều nước.”

“…”

Du Duyệt không nghĩ sẽ nhắn lại cho cô ấy, Vương San San vội vàng như một chú chó con muốn được đùa giỡn, hồ khản vài câu liền không tin nhắn nữa.

Du Duyệt cho rằng chính mình ngủ nguyên một buổi sáng vào buổi tối sẽ khó đi vào giấc ngủ, không nghĩ tới nhìn video một lát hai mắt đã lim dim, tìm một hậu trường truyền tin, tắt tai nghe ấp ủ cơn buồn ngủ.

Đêm nay không có nằm mơ, nhưng vẫn ngủ không yên ổn.

Ý thức mơ mơ màng màng, rất nhiều lần lao lực tưởng chừng sẽ mở mắt, giãy giụa một thời gian lại mơ hồ qua đi, cho rằng chính mình đã tỉnh, qua một lát lại khó chịu mà quay cuồng lên.

Bụng một trận một trận co rút đau đớn, nhiệt độ cơ thể trên người cũng tăng lên, cô khó chịu mà rầm rì hai tiếng, rõ ràng nghe được âm thanh của chính mình, đôi mắt như thế nào cũng không mở ra được, thân thể cũng không cử động được.

Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên một cơn đau đánh úp tới, mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, tóc thấm ướt một mảng, cô cong eo, muốn giảm bớt cơn đau từ bụng, đầu choáng váng não giống như có vật gì đó chặn lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào WC, ở trước bồn rửa tay nôn khan vài phút, buổi tối ăn được vài thứ đều bị nôn ra sạch sẽ, ở dạ dày một trận đè ép cùng co rút, cô nhìn trong gương khuôn mặt của của chính mình nhăn nhó đến tiền tụy.

Thể chất của cô không tính là kém, chỉ là bị bệnh đau dạ dày, ngày hôm qua một ngày ba bữa đều ăn qua loa, ban đêm tản bộ lại bị gió lạnh thổi vào, cô đã dự kiến được tối nay sẽ có chút không thoải mái, chỉ là không nghĩ tới phản ứng lại lớn như vậy.

Hất nước lạnh lên mặt, cô ôm bụng lảo đảo một hồi tới trên giường, sờ soạng muốn tìm điện thoại, trước tiên là gọi cho Vương San San, bên kia thực mau nghe điện thoại, thời gian này cô cũng sẽ không gọi điện để phá giấc ngủ của người khác, Vương San San đoán được là thân thể cô đã có chuyện: “Xảy ra chuyện gì?”

“Đau dạ dày.”

“Làng du lịch hẳn là có phòng khám, em mau liên hệ với chồng trước của em, kêu anh ta đưa em đi.”

“Chị không ở làng du lịch?”

“Không, ngày mai chị có việc, trong đêm đã chạy về nội thành.” Vương San San nói thật cho cô biết, ngữ khí giấu không được quan tâm: “Lúc này cũng đừng chết mà ngoan cố, trước liên hệ chồng trước cách vách phòng em đi, anh ta sẽ nhanh chóng đưa em tới gặp bác sĩ.”

Du Duyệt đành phải tắt máy, gọi điện cho chồng trước.

Lục Việt Minh làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, hiện tại khẳng định đang ngủ, Du Duyệt cũng không muốn quấy rầy người ta nghỉ ngơi, lúc này Vương San San không ở đây, ở chỗ này cô cũng chỉ biết mỗi anh. Chính mình cố gắng tự mình đi gặp bác sĩ một mình không phải là không được, nhưng lúc cô bị bệnh thì tương đối yếu ớt, hơn nữa phòng khám cũng cách chỗ này rất xa, có người hỗ trợ khẳng định sẽ tốt hơn là tự mình đi.

Di động mới vang một tiếng, điện thoại lập tức được bắt máy.

Giọng của Lục Việt Minh có chút sốt ruột: “Tiểu Duyệt, có phải hay không cơ thể lại không thoải mái?”

Du Duyệt không biết làm sao bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, đáng thương vô cùng mà rầm rì hai tiếng: “Đau dạ dày, vừa rồi còn nôn ra, giống như còn phát sốt.”

“Tôi lập tức tới, có thể ra mở cửa không?”

Chuyện đó vẫn là có thể, Du Duyệt nghe âm thanh cọ xát của quần áo bên kia, đôi mắt không tự giác cong lên: “Có thể, anh mau tới đi.” Thanh âm mềm mại, giống như làm nũng.

Lục Việt Minh trầm giọng đáp ứng: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc