NGÔN HOAN

Y tá yêu cầu Sầm Diên nằm nghỉ một lúc, đợi cánh tay tiêu sưng thì xuất viện.

Sầm Diên yên lặng xem TV, Thương Đằng ngồi trên ghế bên cạnh giường và cùng cô xem.

Bầu không khí yên bình một cách kỳ lạ.

Thỉnh thoảng Sầm Diên lại liếc nhìn, Thương Đằng xem rất nghiêm túc. Anh lúc này dường như đã khác xa với hình ảnh người cầm quyền lạnh lùng, cao cao tại thượng.

Cụ thể khác biệt ở đâu, Sầm Diên cũng không thể nói rõ.

Giống như một vị thần hạ phàm, cuối cùng bị nhiễm khói lửa nhân gian.

Sầm Diên biết Thương Đằng không thích xem TV. Loại hình giải trí này không thích hợp với anh.

Chưa kể còn là phim hoạt hình.

Anh không cần phải vì cô mà cố gắng thích nghi với một lối sống hoàn toàn trái ngược với anh.

Họ không có bất cứ liên quan hệ gì nữa.

Váy của Sầm Diên đã bị y tá cắt hỏng, cô đang mặc áo khoác của Thương Đằng. Do sự chênh lệch về chiều cao giữa nam và nữ rất lớn, gấu áo của Thương Đằng dài đến ngang đùi cô.

Nếu là trước đây, có thể cô đã từ chối lòng tốt của anh, nhưng bây giờ tình hình đã khác, cô không còn lựa chọn nào tốt hơn.

“Anh trở về trước đi, em muốn ngủ một lát.”

Một lát sau, cô lại nói: “Cảm ơn áo của anh, ngày mai giặt xong em sẽ trả lại.”.

Thương Đằng quay lại nhìn Sầm Diên, không đáp lại lời cô.

Mà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Trước khi đóng rèm, anh lịch sự hỏi ý kiến ​​của bà cụ ở cùng phòng. Cho đến khi bà ấy gật đầu đồng ý, anh mới kéo rèm lại.

Phòng bệnh tối một chút là độ sáng thích hợp nhất để ngủ.

Anh lại ngồi xuống ghế: “Ngủ đi.”

Sầm Diên im lặng một lúc: “Thương Đằng, có lẽ lúc trước em nói không đủ rõ ràng nên anh mới hiểu lầm.”

“Em nói rất rõ ràng, anh cũng không hiểu lầm.”

Giọng Thương Đằng hơi trầm xuống, anh kéo chăn bông cho cô, sợ gió lạnh sẽ thổi tới cô, “Là anh không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ.”

Anh quả thực là một người đủ bình tĩnh. Cho dù dùng những lời lẽ xúc phạm như vậy để miêu tả chính mình, sắc mặt của anh cũng không hề thay đổi.

Bình tĩnh đến mức, dường như anh chỉ đang nói với Sầm Diên trưa hôm nay đã ăn gì.

Chiếc áo khoác của Thương Đằng quá lớn so với cô. Những ngón tay của cô bị kẹt bên trong, nắm chặt chăn bông.

Muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại kìm lại.

Quên đi, nói cũng không có ích gì.

Cô quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

– —–

Không biết có phải do nằm viện hay không mà đêm đó, cô ngủ rất say và hiếm khi không gặp ác mộng.

Thức dậy lúc 7:30 sáng.

Bà cụ ở giường bên hôm nay xuất viện, người nhà đến dọn đồ cho bà.

Tinh thần bà ấy rất tốt, đang ngồi trên sô pha xoa xoa bắp chân, nhìn thấy Sầm Diên tỉnh lại liền dịu dàng cười với cô: “Cô gái nhỏ sao vậy, sao vẫn còn ở bệnh viện?”

Sau khi ngủ đủ, tinh thần dường như tốt hơn rất nhiều, sắc mặt của Sầm Diên cũng hồng hào hơn ngày hôm qua: “Cơ thể có chút không thoải mái ạ.”

Bà cụ thở dài: “Người trẻ tuổi, vẫn phải chú ý hơn nữa. Hiện tại sức đề kháng tốt, nhưng về già sẽ khác.”

Sầm Diên gật đầu: “Vâng, sau này cháu sẽ chú ý hơn.”

Con gái bà cụ từ bên ngoài đi vào, bưng một tách trà vừa nóng đưa cho bà: “Từ từ uống, còn nóng một chút.”

Bà cụ cười đáp: “Biết rồi.”

Thấy Sầm Diên đã tỉnh, cô con gái gật đầu chào Sầm Diên: “Chào buổi sáng.”

Sầm Diên nhẹ nhàng cười đáp: “Chào buổi sáng.”

Cô con gái thu dọn quần áo và những vật dụng cá nhân, còn không quên trò chuyện với Sầm Diên: “Anh chàng đẹp trai vừa rồi, có phải là chồng của cô không?”

Sầm Diên sững sờ một lúc, nhận ra cô ấy đang nói tới Thương Đằng.

Lắc đầu: “Là chồng cũ của em.”

Người phụ nữ cười có chút ngượng ngùng: “Xem cái miệng của tôi này, thật xấu hổ quá.”

Vết sưng trên tay trái của cô đã giảm bớt, Sầm Diên thử cử động, cũng không cảm thấy đau.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Nói chuyện phiếm dường như là thiên tính của phụ nữ. Không lâu sau, chỉ vì thực sự tò mò, cô ấy không nhịn được hỏi lại:, “Nhưng tôi thấy anh ta có vẻ rất quan tâm đến cô, sao có thể ly hôn được?”

Dù gì cũng là người xa lạ, Sầm Diên không muốn chuyện riêng tư của mình trở thành trò bàn tán của người khác, cô chỉ mím môi cười lịch sự, không đáp lại.

Sau khi giường bệnh bên cạnh chuyển đi, Sầm Diên là người duy nhất còn lại trong phòng.

Quá yên tĩnh.

Mặt trời lúc bình minh luôn chói lọi lạ thường. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, màu vàng ấm áp rải rác trên chăn bông trắng.

Cô đưa tay ra như muốn bắt lấy nó, nhưng những thứ hư vô thì làm sao có thể nắm bắt được.

May là không có tòa nhà nào cao hơn nào gần bệnh viện. Đây dường như là góc nhìn đẹp nhất để ngắm bình minh.

Cô mặc áo khoác của Thương Đằng, đi giày rồi xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn một lúc lâu.

Con người sau khi phát hiện ra mình mắc bệnh, đều sẽ có một quá trình tâm lý chuyển biến liên tiếp.

Ví dụ như cô.

Từ không thể tin được, đến lực bất tòng tâm, rồi thản nhiên chấp nhận.

Cô chấp nhận sự thật, rằng mình sẽ biến mất khỏi thế giới này bất cứ lúc nào. Nhưng thỉnh thoảng cũng nghĩ, nếu cô có thể là gió, là viên đá trên mặt đất, hay tia nắng bình minh kia thì thật tuyệt biết bao.

Mặc dù không nhận được nhiều sự tử tế từ thế giới này, nhưng cô vẫn có rất nhiều lo lắng không thể buông bỏ.

Mải mê suy nghĩ đến mức không biết có thêm một người ở trong phòng.

Thương Đằng đẩy cửa đi vào, thấy cô đang đứng bên cửa sổ ngắm bình minh, ngắm rất nghiêm túc nên cũng không quấy rầy cô.

Động tác nhẹ nhàng, sắp xếp từng thứ một.

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay lơ lửng trong không khí, Sầm Diên nghi ngờ quay đầu lại.

Thương Đằng xếp đũa và thìa xong, còn chu đáo rót một cốc nước nóng.

Lời từ chối đã nói quá nhiều lần, Sầm Diên thực sự không biết phải làm thế nào.

“Thương Đằng.”

Cô bước đến và gọi tên anh.

“Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh không cần phải đối xử với em như vậy.” Thương Đằng cực kì ân cần, bổ sung phần còn lại mà cô định nói, “Anh biết rồi. Em ăn sáng trước đi, anh bảo dì Hà đặc biệt làm cho em đó. “

Sầm Diên không di chuyển.

Không biết có phải do áo khoác không vừa vặn hay không mà thân hình vốn đã gầy của cô trông lại càng gầy hơn.

Đôi môi nhợt nhạt, rất hốc hác.

Thương Đằng đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, giống như mất nước cực độ.

Cả đêm anh không ngủ, sợ rằng Sầm Diên sẽ đè lên cánh tay. Luôn để ý điều chỉnh tư thế ngủ của cô, lại sợ đánh thức cô.

Anh không giỏi chăm sóc người khác, rất nhiều việc cũng làm không đủ tốt.

“Ăn cơm trước đi. Anh sẽ không làm chướng mắt em đâu. Ăn xong thì gọi điện thoại, anh sẽ vào dọn.”

Anh đứng dậy, mở cửa và rời đi.

Có mùi bạch đàn nhàn nhạt trong không khí, có lẽ do trên người Thương Đằng lưu lại.

Bụng réo lên vài tiếng.

Sầm Diên không nhịn được lâu, cuối cùng cũng ngồi xuống, dùng đũa lấy một chiếc bánh trứng, chậm rãi ăn.

Cô không thể nhớ đã bao lâu rồi không được ăn một bữa sáng thịnh soạn như vậy.

Cô không gọi Thương Đằng, khi đã ăn gần xong, cô uống nước rồi chuẩn bị tự dọn dẹp.

Giống như đang đợi sẵn bên ngoài, Thương Đằng bước vào, cầm một túi giấy trên tay.

Anh đưa túi giấy cho cô: “Trong nhà còn mấy bộ quần áo ở nhà mà em quên mang đi, anh mang đến cho em.”

Chiếc váy trên người cô nhất định không thể mặc nữa, còn đang lo lắng không biết nên làm sao thay quần áo.

Cũng không dám gọi điện cho Giang Kỳ Cảnh vì sợ cậu lo lắng.

“Cảm ơn.”

Cô cầm túi giấy và đi vào phòng tắm.

Sau khi thay quần áo và đi ra, bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thương Đằng đóng cốc nước cô thường mang theo, bỏ vào túi xách.

Sau khi mắt chạm vào thứ bên trong túi, tay anh dừng lại một lúc.

Đôi mắt thâm trầm, không rõ vui buồn.

Sầm Diên bước tới cảm ơn, “Hôm nay thật sự đã làm phiền anh rồi.”

Cũng quên không biết đã nói lời cảm ơn với anh bao nhiêu lần.

Thương Đằng thu tay lại, trầm giọng nói: “Không có gì.”

Sầm Diên đi đến lấy túi, khi nhìn thấy tấm ảnh trong ví, cô không biết nó rơi ra từ lúc nào.

Bức ảnh chụp chung của cô và Kỷ Thừa.



Với tình trạng thể chất hiện tại, hiện tại cô không thể đến cửa hàng, vì vậy Sầm Diên đã gọi điện cho Đồ Huyên Huyên, nói sẽ nghỉ vài ngày.

Mặc dù Đồ Huyên Huyên rất vui vì được nghỉ, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì ạ?”

Sầm Diên mỉm cười: “Không có gì, chỉ là muốn nghỉ ngơi vài ngày.”

Đồ Huyên Huyên thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt.”

Cúp điện thoại xong, Sầm Diên nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Quán ăn sáng bên đường đã mở, tấp nập người ra vào.

“Khi còn nhỏ, ở quê em có nhiều quán ven đường như vậy, bán đủ thứ.”

Có thể là cảm giác tức cảnh sinh tình, Sầm Diên đột nhiên bắt đầu nhớ lại quá khứ.

Thì ra khi đến một độ tuổi nhất định, con người ta sẽ thực sự hoài niệm chuyện cũ.

Đây là lần đầu tiên cô đề cập đến chuyện xưa với anh.

Phía trước có chút tắc đường, bởi vì là giờ cao điểm, Thương Đằng đạp phanh: “Có muốn xuống đi dạo một chút không?”

Sầm Diên lắc đầu: “Không cần.”

Thương Đằng cầm vô lăng, suy tư một hồi: “Muốn trở về đó xem không?”

Muốn, đương nhiên là muốn, ngay cả trong mơ cũng muốn.

Nhưng Sầm Diên không dám quay lại, vì sợ mẹ Châu biết cô bị bệnh.

Sức khỏe của mẹ Châu vốn không tốt, gần đây được sự chăm sóc tỉ mỉ của bác Từ nên đã khá lên một chút, Sầm Diên không muốn bà phải lo lắng cho mình.

Cô lặng lẽ đổi chủ đề, hỏi Thương Đằng, “Anh không đi Pháp à?”

Cuối cùng, con đường cũng được thông thoáng, chiếc xe phía trước cũng bắt đầu chuyển động. Để cho Sầm Diên có thể thích ứng, tốc độ của Thương Đằng tăng lên từ từ.

Nhẹ nhàng đáp: “Không đi nữa.”

Không giống anh.

Thương Đằng mà Sầm Diên quen thuộc có sự phân biệt rạch ròi giữa công và tư.

Anh sẽ không vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc.



Cả đêm cô không về, Bánh quy cũng đói bụng cả đêm. Cửa từ bên ngoài mở ra, ngay khi nhìn thấy Sầm Diên, Bánh quy đang ngồi xổm ở cửa lập tức lo lắng xoay người quanh chân cô.

Sầm Diên ngồi xuống và ôm nó, nhìn thấy một nửa thức ăn cho mèo còn lại trong bát của nó, hỏi tại sao nó không ăn.

Nó meo meo hai tiếng, dụi đầu vào cằm cô.

Sầm Diên mỉm cười, trấn an nó: “Mẹ không sao, đừng lo lắng.”

Cô ôm lấy Bánh quy, lúc này nó mới chịu ăn.



Triệu Tân Khải đang nhảy được nửa chừng thì bị điện thoại của Thương Đằng gọi về.

Cậu ta đặc biệt tắm rửa, thay quần áo, xác nhận với bạn bè nhiều lần cho đến khi trên người thực sự không ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu bia mới dám về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc