NGÔN HOAN


*****
Sầm Diên lại cảm ơn Thương Đằng, gần đây dường như cô đã nói với anh lời này rất nhiều lần.
Anh giúp đỡ cô rất nhiều, hơn nữa còn là kiểu không mong đợi được đáp lại.
Sầm Diên thực sự rất sợ mắc nợ người khác, bởi vì cô cảm thấy có thể cô sẽ không có năng lực trả được.
"Không có năng lực" này không phải vì cô không trả nổi, mà là vì cô sợ rằng mình không có thời gian.
Đối với một người bệnh, tương lai là một chặng đường đếm ngược, giống như một chiếc đồng hồ cát gia tốc, thời gian trôi qua nhanh hơn người bình thường.
Sau khi tiêm xong một ống thuốc, Thương Đằng rút kim ra và giữ nó cho cô.
Đầu ngón tay anh ấm áp, chạm nhẹ trên mu bàn tay cô.

Sầm Diên định rút tay lại, không ngờ lại bị anh nắm chặt.
Dáng vẻ anh như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng hỏi cô: "Hôm nay mấy giờ em tan làm?"
Sầm Diên hơi hoảng hốt: "Nếu không bận, chắc là năm giờ rưỡi."
"Ừm." Anh sợ sẽ làm cô đau nên ấn nhẹ, "Anh qua đón em".
"Không cần."
Thương Đằng phớt lờ cô, giả vờ như không nghe thấy.
Sầm Diên im lặng một lúc, cuối cùng bất lực thở dài.
Sao trước đây cô không biết Thương Đằng còn có một mặt như vậy, gặp phải đề tài không thích liền giả câm giả điếc.
Rõ ràng là một người chín chắn và lý trí, nhưng giờ lại trở nên ngây thơ, không nói lý lẽ.
Sầm Diên thấy thật buồn cười, không kìm được, cô thật sự bật cười.
Không phát ra tiếng động, chỉ mím môi cười, nhưng Thương Đằng đã nhìn thấy.
Anh ngước lên, lặng lẽ nhìn cô.
Lén cười bị phát hiện, khuôn mặt Sầm Diên có chút đỏ lên, cô khẽ mím môi, muốn xin lỗi, không nên giễu cợt anh.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông giống như một vực sâu, bắt đầu có những gợn sóng li ti.
Thương Đằng vươn tay sờ đầu cô, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng nói: "Ở trước mặt anh, không cần phải che giấu cảm xúc."
Rèm cửa bị gió thổi tung, ánh nắng mặt trời tràn vào, bao phủ lên người họ.
Bánh quy ngủ ngon lành trên ổ.
Có một cảm giác năm tháng tĩnh lặng và yên bình.
- -----------
Đã mấy ngày không gặp Sầm Diên, sau khi nhìn thấy cô, Đồ Huyên Huyên như sắp khóc tới nơi, ôm chầm lấy cô, không ngừng ê a nói nhớ cô.
"Bệnh của chị có khá hơn chưa? Mấy ngày không gặp, em nhớ chị chết mất."
Bỗng dưng nghỉ không lý do, Đồ Huyên Huyên nhất định sẽ lo lắng, sợ cô ấy suy nghĩ lung tung, nên Sầm Diên nói dối rằng cô bị cảm và đang sốt.

Cô ôm cô ấy, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, cảm nhẹ, đã khỏi rồi."
Đồ Huyên Huyên ôm cô, cọ cọ một hồi.

Khóe mắt cô ấy vô tình thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa.

Tình cờ anh cũng đang nhìn cô ấy, vẻ mặt của anh không được tốt lắm.
Không biết vì lý do gì, Đồ Huyên Huyên đột nhiên có ảo giác bị bắt gian tại giường.

Cô ấy vội vàng buông tay.
Sầm Diên cũng nhìn thấy Thương Đằng, cô vuốt nếp nhăn trên cổ áo của Đồ Huyên Huyên, hỏi anh: "Anh còn chưa đi về à?"
Thương Đằng gật đầu, bước vào, đặt thứ trong tay lên bàn: "Có mua một ít hoa quả cho em ở cửa hàng gần đây, đã rửa sạch."
Dâu tây và cherry, có cả vải.

Tất cả đều là những thứ Sầm Diên thích ăn, được đóng gói trong hộp, tận vài hộp.
"Nhớ ăn trưa, chiều anh tới đón."
Dường như sợ Sầm Diên từ chối, nên khi cô chưa kịp nói gì thì Thương Đằng đã quay lưng bỏ đi.
Cho dù ở trong đám đông tấp nập, anh vẫn là người dễ thấy nhất.

Mặc bộ vest thiết kế riêng, dáng người cao lớn, như ngọc như tùng.

Dù chỉ là bóng lưng vẫn mang một sự xa cách và cao quý thấm đẫm từ trong xương tủy.
Có đôi khi Sầm Diên cũng thấy đau lòng vì anh.

Dường như anh đã xây tường cao, vây quanh tứ phía, không cho bất kỳ ai đến gần mình, từ chối người khác cách xa hàng nghìn dặm.
Nhưng Sầm Diên lại không biết, bất kể bức tường cao bao nhiêu, chỉ cần là nơi có cô, Thương Đằng đều sẽ để dành một cánh cửa, tự tay mở nó ra, cầu xin cô đi vào.
Không hề có thiên vị, mà là sự độc quyền, cũng là duy nhất.
Mặc dù Thương Đằng đã đến đây vài lần, nhưng Đồ Huyên Huyên không thể kìm được trái tim đập loạn xạ mỗi khi nhìn thấy anh.
"Chị Sầm Diên, anh rể cũ của em đẹp trai như vậy, sao chị có thể bằng lòng ly hôn với anh ấy vậy? Nếu là em, em nhất định không nỡ buông tay.

Cho dù chỉ đặt ở nhà như một bình hoa, mỗi ngày nhìn thấy thì tâm trạng cũng sẽ tốt hơn! "
Cô ấy mang vẻ mặt hoa si, ôm trái tim thiếu nữ của mình, lưu luyến nhìn Thương Đằng rời đi.
Sầm Diên cười bất lực: "Đợi em lớn hơn chút nữa, tự nhiên sẽ hiểu."

Người đến người đi, lập tức không thấy bóng dáng anh nữa.

Không còn mục tiêu, Đồ Huyên Huyên thu hồi tầm mắt, lại ngồi xuống ghế: "Dù 80 tuổi, em vẫn mê trai đẹp.

Sống vì trai đẹp, chết vì đẹp trai, cả đời chiến đấu vì trai đẹp hết mình!"
Sầm Diên mỉm cười, đưa cây kéo cho cô ấy: "Vậy có thể giúp trai đẹp cắt mẫu trước được không?"
Khách hàng của đơn hàng này là nam, còn là Đồ Huyên Huyên đến tận nơi thương lượng và đo size.
Nhớ lại vóc dáng và khuôn mặt đó, Đồ Huyên Huyên mím môi: "Anh ta thì sao gọi là đẹp trai."
Sau nhiều ngày, Đồ Huyên Huyên đã thành thạo hơn rất nhiều, rất nhiều việc không cần Sầm Diên tự làm nữa.
Như vậy, cô cũng nhàn rỗi hơn.
Nhìn dâu tây trên bàn, Sầm Diên cầm lấy một quả rồi cắn một miếng nhỏ.
Rất mọng nước, cũng rất ngọt.
Suy nghĩ kỹ lại, xem ra trên thế giới này có rất nhiều thứ xinh đẹp, như hộp dâu tây này, hoặc như tòa nhà nhỏ có sân mà cô dự định sẽ có.

Vì vậy, cô vẫn muốn sống thật tốt, vì những thứ không đáng kể nhưng đẹp đẽ này có thể chữa lành cho cô.
Khi kiếm được nhiều tiền hơn, đủ để nuôi sống cô và mẹ Châu, cô sẽ quay về.

Sống một cuộc sống mà cô mong muốn, nhàn nhã, nhưng thanh thản, không cần suy nghĩ nhiều.
Có thể là do buổi sáng ăn quá nhiều dâu tây, đến giờ ăn trưa, Sầm Diên vẫn không quá đói.
Khi Đồ Huyên Huyên gọi đồ ăn, cô ấy hỏi Sầm Diên có muốn ăn chút không, cô lắc đầu cười: "Mọi người ăn đi, chị không ăn nữa đâu."
Cô có chút buồn chán, lấy bút viết, vẽ trên giấy.

Cô vẽ mẹ Châu, Giang Kỳ Cảnh, và cả Bánh quy.
Đồ Huyên Huyên mỗi ngày đều phải vật lộn rất lâu chỉ để nghĩ xem nên ăn cái gì.

Vừa lúc đang suy nghĩ nên ăn bibimbap hay phở thì người giao đồ đã tới cửa: "Xin chào, đồ ăn của quý khách."
(Bibimbap hay Pibimpap là một món ăn Triều Tiên.

Về từ nguyên, bibim có nghĩa là "hỗn hợp nhiều thành phần", còn bap có nghĩa là "cơm", vì vậy bibimbap có nghĩa là "cơm trộn".


Thành phần chính của món ăn này là cơm, xếp bên trên là namul (rau xào, tuỳ loại theo mùa) và tương ớt Kochuchang hoặc bông cải.)
Đồ Huyên Huyên vươn tay, nghi ngờ nhận lấy: "Dịch vụ bây giờ tốt quá, tôi còn chưa đặt mà đã giao hàng rồi."
Là cửa hàng mà Sầm Diên từng đến, cô không phải người lớn lên ở Tầm Thành, không quen với hương vị ở đây.
Quán này do người ở quê của Sầm Diên kinh doanh, hương vị thanh đạm nên cô hay tới ăn.
Tất cả đều là món ăn yêu thích của Sầm Diên, còn cả súp chim bồ câu, có tác dụng bồi bổ khí huyết.

Sau khi mở nồi hầm, mùi thuốc bắc thoang thoảng bay ra.
Vẻ mặt Đồ Huyên Huyên bối rối: "Gửi nhầm rồi."
Di động trên bàn của Sầm Diên vang lên, cô cầm lấy, mở khóa rồi mở ra.
Là tin nhắn mà Thương Đằng gửi cho cô.
Thương Đằng: [Không thèm ăn cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ.]
Đồ Huyên Huyên định ra ngoài gọi anh trai kia mang đồ về, tránh để bị phàn nàn vì giao nhầm đồ ăn.
Cô ấy vừa mở cửa thì Sầm Diên đã ngăn lại: "Không giao nhầm."
Đồ Huyên Huyên sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại, cô ấy cười đầy ẩn ý: "Chẳng lẽ là người theo đuổi chị Sầm Diên đặt mua?"
Sầm Diên phớt lờ câu hỏi của cô ấy, đưa một bộ dụng cụ: "Cùng ăn đi."
Đồ Huyên Huyên cầm lấy đũa, mỉm cười ngồi xuống: "Vậy em không khách sáo."
Nhưng Đồ Huyên Huyên không đụng đến món súp chim bồ câu trong nồi, bởi vì cô ấy nhìn thấy một tờ giấy nhớ có chữ viết trên đó.
【Ăn hết】
Cô ấy không phải người không có mắt nhìn.

Đây là món canh tình yêu được đặc biệt chuẩn bị cho Sầm Diên.

Hơn nữa, mùi thuốc bắc quá nồng, cô ấy cũng không quen.
Ăn được một nửa, Đồ Huyên Huyên luôn cảm thấy gần đây quá vắng vẻ, ngay cả bữa ăn cũng không còn náo nhiệt: "Cũng không biết Lâm Tư Niên còn trở lại không, anh ta vừa đi là không có ai nói chuyện phiếm với em nữa."
Mà lúc này, Lâm Tư Niên được Đồ Huyên Huyên nhắc tới, đang buồn chán chờ Giang Kỳ Cảnh làm xong bài tập, sau đó cùng đi ăn.
Tâm tư cậu ta cũng không đặt ở chuyện ăn uống, lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế, có chút mất tập trung.
Giang Kỳ Cảnh rửa tay, mặc áo khoác, gọi cậu ta mấy lần mà không thấy đáp lại.

Cậu cau mày đá cậu ta một cái: "Chết rồi?"
Lâm Tư Niên tỉnh táo lại, ủ rũ, yếu ớt nói: "Cũng cách cái chết không xa lắm."
Cậu ta đứng dậy khỏi ghế, đeo cặp sách lên vai trái, cùng Giang Kỳ Cảnh bước ra khỏi lớp học.
Dạo này trong trường có cuộc thi bóng rổ, đội cổ vũ đang tập luyện trên sân chơi, là người của khoa múa.

Toàn các mỹ nữ da trắng, chân dài, trai trong trường còn không thèm ăn cơm, tất cả đều vây quanh để xem.
Lâm Tư Niên chế nhạo: "Một đám háo sắc."
Giang Kỳ Cảnh cười lạnh: "Nói như cậu thanh cao lắm không bằng."
Lâm Tư Niên: "..."

"Tôi đây gọi là chung thủy, chỉ thích một mình chị ấy thôi."
Giang Kỳ Cảnh: "Được rồi, ai là chị cậu, đừng có mà gọi lung tung."
Lâm Tư Niên đỏ mặt: "Tôi cũng muốn đổi xưng hô, nhưng phải cần chị ấy đồng ý mới được."
"Hai tên Gay phía trước, xin đừng tạo ra bất kỳ loại tình yêu cấm kỵ nào tại ngôi trường trang nghiêm, thần thánh này.".

Chap mới luôn có tại ( ТRUMtru yeИ.Vn )
Âm thanh ngứa đòn phát ra từ phía trước, Lâm Tư Niên nhìn qua.
Triệu Tân Khải đứng dựa vào tường.

Mặc một chiếc áo len trắng, quần thể thao màu xám nhạt, một tay đút túi quần, cằm hơi nhếch lên, vành mũ lưỡi trai cao chót vót cũng không che được khuôn mặt thiếu đánh của cậu ta.
Triệu Tân Khải đã 800 năm không đến trường.

Hôm nay nghe nói các em gái khoa múa đang tập luyện trên sân nên mới đặc biệt tới xem.
Không ngờ khi mới đến, đã gặp phải thứ dơ bẩn khó chịu.
Triệu Tân Khải cởi mũ ra, treo trên ngón tay và từ từ xoay.

Tóc cậu ta cắt ngắn, nở nụ cười lưu manh như rất muốn bị đánh.
Hỏi với giọng khiêu khích, "Sao hôm nay không tới dưới lầu ngồi xổm nữa?"
Lâm Tư Niên cười lạnh: "Còn muốn bị đánh?"
Triệu Tân Khải cười cà lơ phất phơ, phát huy hết tác dụng của ba chữ "Nhị thế tổ".
"Tôi khuyên cậu, đừng có ý định gì với chị dâu tôi nữa.

Anh tôi hiện giờ đã dọn đến ở cùng chị ấy rồi.

Cậu đừng có biết rõ mà vẫn muốn làm kẻ thứ ba.

Nếu là đàn ông thì tự giữ cho mình chút thể diện đi."
Giang Kỳ Cảnh nghe những lời cậu ta nói thì cau mày: "Cậu nói gì, bây giờ Thương Đằng sống với chị tôi?"
Triệu Tân Khải liếc Giang Kỳ Cảnh một cái, thực ra hai người chưa từng gặp mặt, chỉ là biết có một người như vậy.
Không ngờ tên chó Lâm Tư Niên này lại khá mưu mô, để theo đuổi chị dâu mà bắt đầu lấy lòng cả em trai của chị dâu rồi.
Triệu Tân Khải tự tin nói: "Chị dâu và anh tôi là vợ chồng.

Không phải ở chung là chuyện đương nhiên sao?"
Giang Kỳ Cảnh hiếm khi chửi thề: "Đương nhiên cái mẹ nhà cậu, đừng có gắn tên chó Thương Đằng khốn nạn đó với chị tôi!"
Triệu Tân Khải cũng nổi giận: "Con mẹ nó, giữ cái miệng của cậu sạch sẽ chút, mắng anh tôi thêm một câu nữa xem, tôi đánh chết cậu!".


Bình luận

Truyện đang đọc