NGÔN HOAN


Hôm nay cửa hàng không bận, nhà Đồ Huyên Huyên có chút chuyện, ông bà cô ấy cãi nhau rồi đòi ly hôn.
Đúng lúc bố mẹ cô ấy lại đi du lịch nước ngoài, nhiệm vụ điều tiết cảm xúc của hai cụ đành dồn lên người cô ấy.
Cô ấy cảm thấy đầu mình như phình to ra, cầm điện thoại than ngắn thở dài cả nửa ngày.
Sầm Diên nhẹ giọng an ủi một hồi, cho cô ấy nghỉ nửa ngày: "Cảm xúc của người già ít nhiều có phần nhạy cảm, khi nói nên chú ý giọng điệu một chút."
Đồ Huyên Huyên ôm cô cảm động: "Chị chủ thật sự là người đẹp tốt bụng."
Sầm Diên bất lực cười nhẹ: "Được rồi, mau trở về đi."
Đồ Huyên Huyên cất đồ đi: "Nếu có người tới cửa hàng thì gọi điện thoại cho em, từ nhà em tới đây nhanh lắm."
Sầm Diên gật đầu: "Việc trong cửa hàng không cần em phải lo, vẫn còn sớm."
"Vậy em đi trước."
"Được."
Hứa Tảo là một nhân viên mới được tuyển dụng, để thay thế vị trí của Lâm Tư Niên, tuổi cũng không lớn, mới tốt nghiệp không lâu, tính cách hướng nội và ít nói.
Nhưng rất nghe lời.
Sầm Diên ngồi trên ghế và đan áo len cho Bánh quy.
Lần trước khi đưa nó đến cửa hàng thú cưng để tắm, nó đã nhìn chằm chằm vào ma-nơ-canh mặc quần áo rất lâu.

Có lẽ là ngưỡng mộ, vì thế Sầm Diên đan cho nó một vài chiếc.
Dù sao cũng không có việc gì, nhàn rỗi mãi cũng chán.
Hứa Tảo đi ra từ bàn làm việc phía sau, trên người dính đầy bụi phấn, Sầm Diên đưa khăn giấy cho cậu ta: "Lần sau có thể mặc quần áo lao động, như thế sẽ không làm bẩn quần áo."
Cậu ta nhẹ giọng đáp, nhận lấy khăn giấy từ tay cô: "Cảm ơn."
Sầm Diên lắc đầu, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ rưỡi: "Hôm nay cũng không có việc gì, cậu về trước đi."
Hứa Tảo sững sờ: "Sớm vậy sao?"
Cô cười, nói: "Có hơi nhớ con mèo nhà tôi, muốn về sớm với nó.

Đúng lúc hôm nay không bận."
Cái lý do này...
Được rồi.
Hứa Tảo gật đầu: "Vậy tôi đi dọn đồ ở bên ngoài vào."
Cậu ta là con trai, một ít việc tốn sức vừa hay có thể làm.

Sầm Diên thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ, nhưng lần nào cũng bị Hứa Tảo từ chối.
Cậu ta rất lễ phép, cũng biết đúng mực.
Biết sức khỏe Sầm Diên không được tốt, nhiều việc luôn cố gắng tránh để cô tự làm.
Đôi khi Sầm Diên cảm thấy, thực ra cuộc sống cũng không quá khó khăn.


Ví dụ, những người cô gặp đều là những người rất tốt.

Giờ này có rất ít người đi xe buýt, Sầm Diên bắt xe buýt số 5 về nhà, trực tiếp tới cửa khu nhà.
Tới cửa hàng bánh ở tầng dưới, cô mua một ít bánh ngọt và sữa.
Khi trả tiền, cô do dự một lúc, sau đó bước đến tủ lạnh và lấy thêm hai bình sữa bò.
Cô thường xuyên mua bánh ở đây, nhân viên thu ngân đều biết cô, lịch sự nhắc nhở: "Sữa tươi này hạn sử dụng rất ngắn, cô mua nhiều như vậy, một mình không uống hết rất dễ hỏng".
Sầm Diên cười nhẹ nói: "Không phải một người."
Nhân viên thu ngân sửng sốt: "Hả?"
Cô lấy điện thoại di động ra quét mã, thanh toán tiền rồi xách túi lên, cảm ơn rồi đẩy cửa rời đi.
Chuông gió trên cửa bị va chạm, vang lên âm thanh giòn giã, có phần vui tai.
Bên cạnh có người trêu chọc nhân viên thu ngân: "Nữ thần của cậu yêu đương rồi, cậu hết hi vọng rồi."
Bị chọc đúng tâm tư, anh ta đỏ mặt đạp người kia: "Mẹ nó, nói bậy ít thôi."
- ----
Khi Sầm Diên trở về nhà, Bánh quy đang nằm ngủ yên lặng trong ổ của nó.

Nghe thấy tiếng động, nó mở mắt, ra khỏi ổ và đi vòng quanh Sầm Diên.
Cô mở cửa tủ lạnh, cho từng thứ vào: "Chờ một chút, mẹ bận xong sẽ chơi với con."
Bánh quy dường như hiểu được, kêu meo meo một tiếng, nằm xuống dưới chân cô.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, rèm cửa được mở ra, ánh nắng lọt vào, cả căn phòng đều ấm áp.

Sầm Diên thích kiểu thời tiết này, sẽ khiến tâm trạng dễ chịu hơn.
Bánh quy lăn trên sàn bị ánh nắng chiếu vào, tấm rèm hoa nhỏ bị gió thổi tung ra, giống như làn váy của thiếu nữ.
Sau khi bận xong, Sầm Diên bế nó, dùng giọng điệu nhẹ nhàng thương lượng: "Con không được lộn xộn, cũng không được cào mẹ, biết chưa?"
Nó mở to đôi mắt tròn xoe, đáp lại bằng một tiếng meo meo.
Sầm Diên lấy chiếc áo len nhỏ trong túi ra.
Là màu hồng nhạt.
Cô sợ làm đau Bánh quy nên rất nhẹ nhàng mặc vào cho nó.

Bánh quy cũng ngoan ngoãn, không chống cự cũng không nhúc nhích, nằm yên trong lòng cô.
Mặc quần áo xong, Sầm Diên cười, nhéo nhéo khuôn mặt to, béo mập của nó: "Mập quá rồi, đè chân mẹ đau."
Nó tức giận kêu một tiếng, nhảy ra khỏi lòng cô.
"Giận rồi hả?"
Sầm Diên đi theo, ôm lấy nó, "Bánh quy nhỏ nhà chúng ta lúc tức giận cũng thật đáng yêu."
Bánh quy xoa cọ cọ trong lòng cô, không còn giận nữa.


Bên ngoài có người gõ cửa, Sầm Diên nhìn qua lỗ nhỏ.
Là Thương Đằng.
Cô đã quen với việc anh đến thăm, mở cửa, thấy Thương Đằng cầm trong tay bộ dụng cụ sửa chữa.
Sầm Diên sửng sốt một chút: "Đây là?"
Anh bước vào, nói ngắn gọn, "Cái ống dẫn nước."
Sầm Diên nói, "Lần trước em đã bảo bên quản lý xem qua rồi."
"Anh biết," Thương Đằng nói, "Nhưng anh vẫn có chút không yên tâm."
Sầm Diên bây giờ chỉ va chạm nhẹ cũng sẽ bị thương, anh không dám để bất kỳ mối nguy hiểm không thể kiểm soát nào xuất hiện xung quanh cô.
Nhìn thấy trên mu bàn tay anh bị thương, Sầm Diên hơi nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Anh vô thức đưa tay ra sau: "Không sao, bị ngã thôi."
Sầm Diên hiển nhiên là không tin: "Nhìn giống vết cào xước."
Thương Đằng im lặng một lúc, mới hỏi cô: "Lần trước tiêm vắc xin đã được ba tháng chưa?"
Sầm Diên: "..."
"Bánh quy cào sao?"
Thương Đằng im lặng, không nói.
Sầm Diên cau mày, đi tới nhấc Bánh quy lên: "Sao thế hả, sao lại cào người rồi?"
Dường như biết cô đang tức giận, Bánh quy co đuôi lại định chạy trốn, nhưng đã bị Sầm Diên tóm được, hiếm khi giọng cô nghiêm khắc: "Sao lại không nghe lời thế hả."
Thương Đằng do dự một hồi, sau đó nói ra: "Nguyên nhân là do anh."
Sầm Diên ngước mắt, áy náy xin lỗi: "Anh không cần dung túng nó như vậy."
"Không sao."
Thương Đằng im lặng chốc lát, "Nó còn nhỏ."
Sầm Diên nói: "Không nhỏ, đã 8 tháng rồi."
Cũng chỉ có lúc này, xung quanh cô mới có chút cảm giác bụi trần.
Trước đây, cô luôn mang đến cho người ta một loại cảm giác hư vô mờ mịt, như thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Thương Đằng có lúc sẽ bỗng dưng sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
Nhưng bây giờ, anh càng thích Sầm Diên của hiện tại hơn.
Chỉ là một cô gái bình thường, sẽ tức giận và mất bình tĩnh.
Anh che giấu độ cong của khóe môi, xắn tay áo vào phòng tắm.
Sầm Diên đứng ngoài cửa quan sát, ngón tay Thương Đằng thon dài trắng trẻo, có khớp xương rõ rệt, ở hổ khẩu có vết chai mỏng.


Lúc này anh đang tập trung vặn chặt các con ốc.
Trước kia, khi còn nhỏ cô và mẹ Châu sống dựa vào nhau.

Khi đó, mẹ Châu luôn nói trong nhà vẫn cần phải có một người đàn ông.

Nếu không, có gì đó bị hỏng sẽ chỉ biết lóng ngóng mà không biết phải làm gì.
Ấn tượng của người khác về Sầm Diên dường như đều là cô rất toàn năng, cái gì cũng biết.

Thực tế, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường.

Đối mặt với những chuyện ngoài ý muốn thình lình xảy ra thì cũng sẽ buồn bã, sợ hãi.
Nếu có cảng tránh gió an toàn, ai muốn một mình lênh đênh trong biển sâu?
Bất đắc dĩ mà thôi.
Sau khi sửa xong đường ống nước, Thương Đằng kiểm tra lại tất cả, xác nhận toàn bộ không có sai sót, anh mới rửa tay và đi ra.
Sầm Diên rót cho anh một cốc nước nóng: "Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay."
Anh đưa tay nhận, Sầm Diên nhìn thấy vết xước trên mu bàn tay anh, vẫn còn mới, thậm chí còn chưa đóng vảy.
Nhìn qua cứ cảm thấy có vẻ...!hơi đáng thương.
"Thực sự...!rất xin lỗi."
Thương Đằng ngước mắt, vẻ mặt như thường, như thể anh không định tốn thời gian cho chủ đề này.
Anh nhẹ giọng hỏi cô: "Ngày kia có thời gian không?"
Sự chú ý của Sầm Diên đã bị anh dời đi một cách dễ dàng.
"Ngày kia?"
"Ừ." Anh đặt cốc nước xuống, "Trở về ăn bữa cơm."
Nói xong, anh không nhìn Sầm Diên, mà quay đi nhìn chỗ khác.
Càng né tránh càng chứng tỏ trong lòng anh đang lo lắng.
Trước kia vốn là một Thương Đằng giỏi tính kế người khác, nay phảng phất đã trở thành một con người khác chỉ trong một sớm một chiều.
Sẽ lo lắng, sẽ băn khoăn, cũng sẽ trở nên không tự tin.
Sầm Diên có thể từ chối anh vì bất kỳ cớ gì.
Nhưng khi anh tự thuyết phục chính mình đừng khổ sở, lại cần phải tìm rất nhiều lý do bào chữa.
Ngón tay Thương Đằng hơi cong lại, đặt nhẹ xuống bàn, vẫn lạnh lùng ít lời như trước.

Nhưng ở nơi Sầm Diên không nhìn thấy, đôi môi mỏng kia lại bất an mím chặt lại.
"Được."
Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng.
Trong phút chốc, dây thần kinh căng thẳng buông lỏng, Thương Đằng quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía cô, xác nhận lại lần nữa: "Được không?"
Sầm Diên gật đầu: "Đúng lúc vừa mới làm một ít bánh hạch đào, Điềm Điềm thích ăn nhất."
Thương Đằng trầm mặc không nói.
Cũng không ngoài ý muốn, cô đồng ý quay về không có khả năng là bởi vì anh.
Tuy rằng sớm đã có đáp án, nhưng không phải chưa từng hy vọng, có lẽ, lỡ đâu có 1% khả năng là bởi vì anh.

Nhưng xem ra, cụm từ "hy vọng xa vời" vốn đã không thực tế.
-
Trẻ con ở độ tuổi này dường như lớn lên trong nháy mắt.
Giống như vừa mới gặp không lâu, nhưng khi gặp lại, Trần Điềm Điềm đã cao hơn rất nhiều.
Có vẻ như nhờ gen di truyền tốt nên cô bé cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Nhìn thấy Sầm Diên, cũng không dám để cô bế, ôm lấy chân chị Châu.
Sầm Diên cảm thấy khó hiểu và lóng ngóng trước sự kỳ lạ đột ngột của cô bé.
Vô thức nhìn Thương Đằng bên cạnh.
Anh nhẹ giọng an ủi: "Có lẽ là ngại ngùng, hơn 2 tháng rồi không gặp, trẻ con đều thế này."
Sầm Diên gật đầu.
Thương Đằng bước tới, mặc quần cho Trần Điềm Điềm.

Không biết đã chơi bao lâu mà quần cũng bị tụt mất: "Không nhận ra mẹ sao?"
Trần Điềm Điềm đầu: "Nhận ra."
Thương Đằng sờ sờ đầu cô bé, nói nhỏ: "Đừng làm mẹ buồn, biết không?"
"Vâng."
Cô bé cắn ngón tay, cẩn thận bước tới.
Cô bé nhớ Sầm Diên, cũng thích cô.
Nhưng với trẻ con ở độ tuổi này, tình cảm dường như rất khác lạ, giống như gió.
Thổi bay đi một cách dễ dàng.
Hơn 2 tháng giống như một thế kỷ đối với chúng.

Đối với cô bé, hai người đã rất lâu rất lâu không gặp.
Ngoài việc yêu thích, lại như có chút lễ phép kiềm chế, không còn cách làm nũng trong vòng tay Sầm Diên như trước nữa.
Sầm Diên ngồi xổm xuống, đưa cho cô bé chiếc bánh hạch đào do cô làm: "Mẹ làm cho con này, bánh hạch đào con thích nhất đó."
Cô bé lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn mẹ."
Sầm Diên nhìn cô bé một cái, mím môi im lặng, khóe mắt có chút phiếm hồng.
Thương Đằng khẽ nhíu mày, vội vàng đi tới: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Cô lắc đầu cười với anh: "Không sao."
Anh trầm giọng nói: "Sầm Diên, nhìn anh."
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Thương Đằng xác nhận cô không khó chịu, mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc hẳn là vì sự xa lánh của Trần Điềm Điềm với cô nên đau lòng.
Trẻ con là thế, nhất là ở lứa tuổi này, chúng còn quá nhỏ nên rất dễ quên đi điều gì đó.
Thương Đằng: "Dì Hà, hôm nay dì và Tiểu Châu về nghỉ trước đi."
Dì Hà nghi ngờ nhìn anh: "Vậy Sầm Diên..."
Anh liếc nhìn Sầm Diên đang ngồi xổm nói chuyện với Trần Điềm Điềm: "Hôm nay con sẽ không đến công ty, ở nhà ở cùng bọn họ.".


Bình luận

Truyện đang đọc