NGÓN TAY NHỮNG NGƯỜI NGHỆ SĨ

"Xem tớ mang cái gì tới này?" Thường Lương Ngôn đặt dù cạnh cửa, mở túi vải ra.

"Dưa hấu?" Hạ Ngọc Các nhìn qua, cảm thấy không có gì mới lạ, "Mưa lớn như vậy còn vác dưa hấu tới? Nhà tớ thiếu dưa cho cậu ăn à?"

Thường Lương Ngôn ra vẻ thần bí nói: "Chủng loại mới của Viện nghiên cứu Nông nghiệp đấy, dưa hấu không hạt, lúc ăn không cần nhè hạt nữa, ở ngoài không có bán đâu. Này, tớ nói cho mà biết, mấy ngày nữa chờ thu hoạch nho tớ lại mang đồ tốt hơn đến chia cho cậu, tên cũng hay lắm nhé, cái gì mà mỹ nhân với ngọc gì đó."

Hạ Ngọc Các gật đầu, đi cắt dưa hấu, Thường Lương Ngôn hỏi: "Ngọc Lâu đâu? Không ở nhà à?"

"Nó ấy à, chắc còn đang ngủ nướng, cả sáng vẫn chưa thấy mặt đâu." Hạ Ngọc Các nhắc đến Hạ Ngọc Lâu thì sắc mặt có chút mất tự nhiên. Đêm hôm qua cô ngủ không ngon, hình ảnh Ôn Nguyệt An làm chuyện đó cứ đảo đi đảo lại trong đầu, khiến tâm tình cô không yên nổi, chỉ hận không thể đi tìm người trút bầu tâm sự. Sáng ra Hạ Thận Bình và Cố Gia Bội đều đã đi qua Nhạc viện, hai người Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An vẫn chưa ai ra khỏi phòng. Ngày thường mâu thuẫn cãi nhau với cha mẹ, ít nhất Hạ Ngọc Các có thể tâm sự mấy câu với Thường Lương Ngôn, bây giờ xảy ra việc này, tuy cô luôn cảm thấy chỉ có Ôn Nguyệt An sai, nhưng cậu vẫn ở trong nhà họ Hạ, cô sợ một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng tất cả người nhà họ Hạ đều mang bệnh đường sinh dục, nếu thế thì sẽ là đòn chí mạng.

Thường Lương Ngôn cẩn thận nhìn sắc mặt Hạ Ngọc Các, cười hỏi: "Lại cãi nhau với Ngọc Lâu à?"

"Không có." Hạ Ngọc Các bực bội ném dao qua một bên, tìm hai cái thìa cắm vào ruột dưa, "Xúc ăn đi."

"Rốt cuộc là có chuyện gì, đến tớ mà cũng không chịu kể?" Thường Lương Ngôn dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay Hạ Ngọc Các, "Nói đi."

Hạ Ngọc Các ăn hai miếng dưa hấu, ngọn lửa trong lòng dịu đi một chút: "Haiz, không phải tới không muốn nói, tớ nghẹn sắp chết rồi, nhưng mà...... ai dà."

Thường Lương Ngôn nói: "Vậy cứ kể cho tớ đi, tớ cam đoan nghe xong quên ngay, tuyệt đối không bao giờ nói ra ngoài."

Hạ Ngọc Các nhìn vào mắt Thường Lương Ngôn: "Cậu cam đoan?"

Thường Lương Ngôn giơ tay lên: "Tớ xin cam đoan, một ngàn một vạn cái cam đoan."

Hạ Ngọc Các cầm thìa lên, chọc chọc từng chút vào lớp ruột dưa hấu, chờ đến khi chọc cho miếng dưa thảm đến không nỡ nhìn, cô mới vất vả lấy hết can đảm, thấp giọng nói: "Đêm qua, tới thấy Ôn Nguyệt An hôn Ngọc Lâu —— á!"

Cô kêu lên một tiếng thảm thiết, nâng chân nhảy lò cò: "Thường Lương Ngôn cậu đang làm gì đó?"

Thường Lương Ngôn cầm thìa trong tay, thìa dưa hấu cô nàng đang ăn dở rơi xuống đập trúng ngón chân Hạ Ngọc Các, văng xuống đất, nước dưa bắn tung tóe.

"Cậu làm tớ sợ muốn chết." Thường Lương Ngôn trả lời.

"Cậu mới làm tớ sợ muốn chết ý." Hạ Ngọc Các xoa xoa chân, cũng không có tâm trí dọn dẹp sàn nhà, "Nhưng thôi, không trách cậu, lúc tớ nhìn thấy cũng suýt bị hù chết."

"Ngọc Các......" Thường Lương Ngôn hạ giọng như đang lén lút thảo luận về nhiệm vụ đặc biệt nào đó, "Ngọc Lâu, ừm, lúc ấy cậu ta có......" Thường Lương Ngôn cũng không biết nên nói thế nào, cô nàng cầm cái thìa lên, chốc thì chỉ cái thìa qua bên trái, chốc thì chỉ qua bên phải, "Hai người bọn họ, ừm......"

"Không có, không có, cậu nghĩ đi đâu vậy?" Hạ Ngọc Các thấy mình oan như Đậu Nga*, vội vàng giải thích, "Ngọc Lâu đang ngủ, không biết gì hết."

(*"Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.)

"À à, ra là vậy à." Thường Lương Ngôn cắn thìa, "Tớ thấy Ngọc Lâu cũng không giống......"

"Đương nhiên." Hạ Ngọc Các nói, "Cậu bảo tớ nên làm gì bây giờ? Có nên kể cho mẹ tớ không, nói bà ấy mau đuổi Ôn Nguyệt An đi? Hay là đưa đi bệnh viện......gì đó? Có điều tới cũng không muốn để người ngoài biết nhà bọn tớ có một đứa...... như vậy. Mà nó cũng không thể tính là người nhà tớ được. Nếu không hay là tớ lại đi dạy dỗ nó một trận, bắt nó cam đoan sau này không được làm chuyện như thế nữa, được không nhỉ? Này, cậu nghe rồi cũng nên cho lời khuyên đi chứ."

"Loại chuyện này cậu ta cam đoan thì có tích sự gì? Đây là bệnh, nếu thật sự muốn tốt cho cậu ta, cũng là tốt cho Ngọc Lâu, phải đưa cậu ta đi khám bệnh đi." Thường Lương Ngôn ngẫm nghĩ, lại thêm một câu, "Cậu phải nhắc cả Ngọc Lâu tránh xa Ôn Nguyệt An ra nữa." Thường Lương Ngôn nói ra lời này thật sự không phải do ghen ghét, bởi vì trong mắt cô nàng, Ôn Nguyệt An là nam, cho nên lúc nghe thấy chuyện đó cũng không xem như Hạ Ngọc Lâu bị ai đó hôn trộm, mà càng giống như hắn sắp sa vào một ổ tệ nạn. Cô nàng thật sự cho là mình làm như vậy đều tốt cho cả Hạ Ngọc Lâu lẫn Ôn Nguyệt An. Nếu Ôn Nguyệt An không bình thường, phải đi bác sĩ, đừng hại người hại mình.

Hạ Ngọc Các cảm thấy rất có lý, lại buồn rầu nói: "Shh...... thế tớ nên nói như thế nào?"

Thường Lương Ngôn trả lời "Ăn ngay nói thật."

Hạ Ngọc Các cũng tán thành, nói thật thì luôn không sai: "Vậy được, trước mắt tớ sẽ nói chuyện với Ngọc Lâu, chờ ba mẹ trở về lại nói cho bọn họ. Thằng nhóc Hạ Ngọc Lâu sao bây giờ còn chưa ra? Mấy giờ rồi, Lương Ngôn, cậu ngồi đây chờ nhé, tớ đi lôi cổ nó ra đã."

Hạ Ngọc Các gõ cửa phòng Hạ Ngọc Lâu, không có ai trả lời, cửa cũng không khóa trái, cô đẩy vào, phát hiện bên trong không có người.

Từ sớm Hạ Ngọc Lâu đã không ở trong phòng mình.

Hắn nằm dưới gầm giường Ôn Nguyệt An.

Đêm hôm trước lúc Hạ Ngọc Lâu đi vào, Ôn Nguyệt An vẫn đang mải suy nghĩ về câu nói của Hạ Ngọc Các: "Cậu chờ nó tỉnh lại rồi làm thử xem? Cậu hỏi nó xem có thấy dơ bẩn không?"

Cậu không nghĩ Hạ Ngọc Lâu sẽ cảm thấy dơ bẩn, bởi vì lúc Thường Lương Ngôn hôn Hạ Ngọc Lâu như vậy, hắn rõ ràng đang cười.

Nhưng vào lúc nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Ngọc Lâu, Ôn Nguyệt An vẫn hơi rụt người lại vì sợ, sợ sư ca thật sự thấy mình dơ bẩn như lời Hạ Ngọc Các nói.

Ôn Nguyệt An nhắm mắt lại, Hạ Ngọc Lâu nói: "Đừng giả bộ ngủ."

Ôn Nguyệt An nhẹ giọng kêu: "...... Sư ca."

Hạ Ngọc Lâu cười một tiếng, nhưng nghe qua giống như đang tức giận: "Em còn biết anh là sư ca của em?"

Ôn Nguyệt An không dám chạm vào tay Hạ Ngọc Lâu, chỉ nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn, trong bóng đêm nhìn Hạ Ngọc Lâu, lại gọi một tiếng: "Sư ca."

Hạ Ngọc Lâu bị động tác này lấy lòng, hắn luôn rất dễ dàng bị một hành động rất nhỏ hoặc một ánh mắt của Ôn Nguyệt An lấy lòng. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Ôn Nguyệt An như lúc nghiêm túc dạy cậu đánh đàn, mềm giọng: "Nguyệt An, em không thể làm như vậy với anh."

"Làm gì?" Ôn Nguyệt An kề sát lại gần, hôn lên khóe môi Hạ Ngọc Lâu một cái, "Như vậy à?"

Hạ Ngọc Lâu lập tức đứng lên, lùi ra sau một bước, Ôn Nguyệt An không thấy rõ sắc mặt hắn.

"Đúng vậy, không thể làm như vậy." Hạ Ngọc Lâu nói.

Ôn Nguyệt An nói: "Trừ chuyện này ra, những chuyện khác thì được à?"

Hạ Ngọc Lâu hơi nhíu mày: "Chuyện khác? Em còn muốn làm gì nữa?"

Ôn Nguyệt An trả lời: "Còn muốn đánh đàn, viết nhạc, chơi cờ, viết chữ, vẽ cốc......"

Hạ Ngọc Lâu nói: "Có thể."

Ôn Nguyệt An: "Vẽ tranh, đọc sách, cho cá ăn, ăn kẹo......"

Hạ Ngọc Lâu: "Có thể."

Ôn Nguyệt An: "Cả đời."

Hạ Ngọc Lâu: "...... Có thể."

Ôn Nguyệt An: "Không có người khác."

Hạ Ngọc Lâu: "...... Nguyệt An."

Ôn Nguyệt An: "Không có người khác."

Hạ Ngọc Lâu: "Nguyệt An, cả đời này anh luôn là sư ca của em, nhưng hai chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ sinh con."

Ôn Nguyệt An: "Em không."

Hạ Ngọc Lâu: "Em sẽ."

Ôn Nguyệt An: "Em sẽ không lập gia đình, cả đời này cũng không."

Hạ Ngọc Lâu: "Nhưng anh thì có."

Ôn Nguyệt An không nói gì.

Hạ Ngọc Lâu đứng bên mép giường một lúc, chui xuống gầm giường Ôn Nguyệt An, nói: "Em suy nghĩ lại đi. Chờ em suy nghĩ kĩ rồi anh lại đi ra."

Cứ như vậy, một người nằm trên giường, một người ở dưới giường, hai người nghe tiếng hít thở của đối phương, đều biết người kia không ngủ.

Ngoài cửa sổ mưa đang rơi nặng hạt, nước mưa xối lên cỏ cây và đá tảng bên ngoài. Tiếng giọt mưa nghe như một loại nhạc cụ, từng tiếng từng tiếng, không nhanh không chậm từ bên tai rót vào lòng, sau đó lại không nhanh không chậm đung đưa qua lại.

Trời dần sáng, trên đám mây nhìn như đã có ánh nắng, nhưng mưa vẫn chưa dừng, giống như mãi mãi sẽ không dừng lại.

Hạ Ngọc Lâu gõ gõ lên ván giường: "Suy nghĩ cẩn thận chưa?"

Ôn Nguyệt An không nói lời nào.

Hạ Ngọc Lâu gọi: "Nguyệt An."

Ôn Nguyệt An: "Sư ca, nếu cả đời này em vẫn không nghĩ kĩ, anh sẽ ở lại cả đời sao?"

Hạ Ngọc Lâu tức đến cười: "Em đang âm mưu làm như thế đấy à? Em có biết dưới sàn này cộm lắm không?"

Từ trên giường ném xuống một cái gối đầu.

Hạ Ngọc Lâu kéo gối đặt dưới đầu mình: "Ngày nhỏ em đối xử với anh còn tốt hơn."

Ôn Nguyệt An thấp giọng: "...... Ngày còn nhỏ anh cũng đối xử với em tốt hơn."

Hạ Ngọc Lâu nhấc chân nhẹ nhàng đá lên ván giường: "Cái gì mà anh còn nhỏ, em gặp anh lúc nhỏ rồi sao?"

Ôn Nguyệt An nhàn nhạt nói: "Gặp rồi. Ngày nhỏ anh giấu truyện trong nhạc phổ vừa đánh đàn vừa xem, lúc luyện viết chữ anh dùng cả hai tay viết cùng lúc, nghịch ngợm gây chuyện xong toàn trốn xuống gầm giường em......"

Ôn Nguyệt An không nghe thấy động tĩnh của Hạ Ngọc Lâu, giọng càng lúc càng nhỏ dần.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.

Đột nhiên, từ dưới gầm giường truyền ra tiếng cười của Hạ Ngọc Lâu, là tiếng cười thật sự thoải mái, cực kỳ vui vẻ.

Ôn Nguyệt An nghe tiếng cười, cũng hơi nâng khóe môi lên.

Qua một lúc, Hạ Ngọc Lâu nói: "Nguyệt An, cứ như vậy không phải rất tốt sao?"

Ôn Nguyệt An không cười, chỉ im lặng trong chốc lát, lại hỏi: "Như thế nào?"

Hạ Ngọc Lâu trả lời: "Giống như khi chúng ta còn nhỏ."

Ôn Nguyệt An nói: "Khi còn nhỏ chúng ta sẽ không cưới vợ sinh con."

Hiếm có dịp Hạ Ngọc Lâu bị Ôn Nguyệt An nói cho không cãi lại được.

Hai người lại không nói gì nữa, đều nằm im không nhấc nổi người lên, không ra khỏi cửa, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh vào vạn vật, tựa như hai kẻ xa lạ đang trú mưa cùng một chỗ.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài có người đập cửa.

Hạ Ngọc Các ở bên ngoài hỏi: "Ngọc Lâu có ở bên trong không?"

Hạ Ngọc Lâu trả lời: "Có."

Hạ Ngọc Các vặn chốt cửa, cửa phòng Ôn Nguyệt An thế mà lại khóa trái, cô vội la lên: "Hạ Ngọc Lâu, mày ở bên trong làm gì? Mau ra đây cho tao." Ngữ khí cô rất gấp gáp, nhưng giọng lại cố ép thấp xuống, sợ Thường Lương Ngôn nghe thấy.

Hạ Ngọc Lâu mở cửa ra, lười nhác nói: "Ngủ."

Hạ Ngọc Các lôi hắn ra ngoài, hỏi tới tấp: "Vì sao mày lại chạy vào phòng Ôn Nguyệt An ngủ?"

Hạ Ngọc Lâu bật cười: "Phòng Ôn Nguyệt An thì làm sao? Em còn ngủ trong tủ áo rồi đấy."

"Nói nhỏ thôi." Hạ Ngọc Các đè giọng xuống hỏi tiếp, "Lại đây, tao phải nói với mày chuyện này...... Ôn Nguyệt An có bệnh đấy, mày có biết đêm qua nó làm gì không?"

Hạ Ngọc Lâu nhìn Hạ Ngọc Các, nhướn mày, ý ra hiệu cô tiếp tục nói đi.

Hạ Ngọc Các khẽ cắn môi, dùng âm thanh cực nhỏ thì thầm: "Nó hôn mày đấy."

Hạ Ngọc Lâu: "À, cái đó thì em biết rồi."

Hạ Ngọc Các: "Mày biết?! Biết còn chạy vào phòng nó? Không được, tao phải nói ho mẹ thôi, bây giờ tao sẽ lập tức đến văn phòng của mẹ, nói mẹ đưa Ôn Nguyệt An vào bệnh viện tâm thần, nếu không nó lây bệnh cho mày thì nhà chúng ta tiêu đời."

Trong phòng Ôn Nguyệt An truyền ra vài tiếng động, Hạ Ngọc Lâu quay đầu lại, thấy cậu mặc áo ngủ màu xanh ngồi trên xe lăn trước cửa phòng, đang bình thản nhìn hắn.

Hạ Ngọc Lâu nói: "Nguyệt An, em vào phòng trước đi."

Ôn Nguyệt An không động đậy, cậu nhìn vào mắt Hạ Ngọc Lâu, nói: "Sư ca, em muốn nghe anh xử trí em như thế nào, không quá phận."

Hạ Ngọc Các nói với Ôn Nguyệt An: "Chắc chắn là phải đưa cậu đi chữa bệnh, nhà chúng tôi đã tận tình tận nghĩa rồi." Cô nói xong liền muốn chạy đi tìm Cố Gia Bội.

Hạ Ngọc Lâu ngăn cô lại,: "Nguyệt An sẽ không làm thế nữa đâu."

Hạ Ngọc Các nhìn chằm chằm vào Ôn Nguyệt An, hỏi: "Đúng không?"

Ánh mắt Ôn Nguyệt An còn đặt trên người Hạ Ngọc Lâu, cậu nhìn hắn đã được một lúc, giống như muốn khắc sâu dáng vẻ của hắn vào đáy mắt mình.

"Không." Ôn Nguyệt An nhẹ nhàng trả lời.

Hạ Ngọc Các kéo tay Hạ Ngọc Lâu ra: "Mày nghe nó nói rồi đấy, đừng ngăn tao nữa."

Hạ Ngọc Lâu vẫn ngăn trở Hạ Ngọc Các, lặp lại: "Nguyệt An, em vào phòng đi."

Ôn Nguyệt An không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hạ Ngọc Lâu.

Hạ Ngọc Các nói: "Hạ Ngọc Lâu, mày xem ánh mắt nó đi, xem nó nhìn mày như thế nào, đúng là có bệnh, ghê tởm. Thế mà mày còn ngăn tao? Bây giờ mày cản được, mày cho rằng ba mẹ về nhà thì ngăn được nữa sao?"

Hạ Ngọc Lâu gật đầu, nghiêng người tránh ra, nói với Hạ Ngọc Các: "Chị cứ đi nói đi."

Hạ Ngọc Các vừa thở phào, xoay người chưa kịp đi nửa bước lại nghe Hạ Ngọc Lâu nói tiếp một câu nữa: "Đưa em đi bệnh viện luôn. Hạ Ngọc Các, em trai chị có bệnh, để cho toàn thành phố này biết đi."

Hạ Ngọc Các quay lại trừng mắt nhìn Hạ Ngọc Lâu, nói mà không dám tin: "Mày cũng có bệnh đấy à?"

Hạ Ngọc Lâu trả lời: "Đúng vậy."

Hạ Ngọc Các chưa kịp nói gì, Hạ Ngọc Lâu lại nói tiếp: "Chị đoán xem hôm qua em vào phòng em ấy làm gì?"

Hạ Ngọc Các cắn môi, gian nan nói: "Cái gì?"

Hạ Ngọc Lâu cong khóe môi, nở nụ cười nghịch ngợm: "Ngủ, một, giấc."

Chữ ngủ này không cùng một ý với khái niệm ngủ bình thường, nhất thời mặt Hạ Ngọc Các đỏ bừng: "Hạ Ngọc Lâu mày có biết xấu hổ không, mày ——"

"Không cần." Hạ Ngọc Lâu cười nói, "Chị cứ việc nghĩ bậy đi, cứ việc nghĩ, thế nào cũng được."

Hắn nói xong, lập tức đi ra sau xe lăn của Ôn Nguyệt An, đẩy mạnh người vào phòng, khóa cửa lại.

Qua một lúc lâu, Ôn Nguyệt An mới dùng ngón tay lạnh lẽo của mình sờ vào cổ tay ấm áp của Hạ Ngọc Lâu, run rẩy gọi: "...... Sư ca."

Hạ Ngọc Lâu vừa cười vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ em đã vừa lòng chưa?"

—---------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc