NGÓN TAY NHỮNG NGƯỜI NGHỆ SĨ

*Dưới ánh trăng bạc - Under Silver Moonlight 在银色的月光下

—------------------------------------------------

Cùng thời điểm Chung Quan Bạch ngoan cường bền bỉ chọn trò chơi điện tử, một chiếc xe cũng chậm rãi đi về phía tòa nhà này.

Trên ghế phụ, mái đầu người đàn ông mặc áo xanh đã hoàn toàn bạc trắng, ánh mắt luôn đặt trên người đang lái xe, cứ như vậy an tĩnh nhìn suốt dọc đường không dời đi một khắc. Người ngồi trên ghế lái mặc âu phục rất nhiều năm, bây giờ cũng đổi thành áo dài màu đen. Đã là mấy chục năm sau, hai người ngồi cùng một chỗ, trong thân thể tựa như vẫn tồn tại hai thiếu niên.

"Tới nơi rồi." Hạ Ngọc Lâu nói.

Hạ Ngọc Lâu ôm Ôn Nguyệt An xuống xe, ông hỏi: "Sư ca, chúng ta đến đây làm gì? Xuống xe rồi cũng không chịu nói cho em biết?"

Hạ Ngọc Lâu đẩy xe lăn đi vào nhà, đứng trong thang máy mới hơi cúi người nói với Ôn Nguyệt An: "Nguyệt An, mấy năm nay anh có viết vài bản nhạc, đều cất ở nơi này. Ngày mai chúng ta đi về phương nam rồi, anh muốn đưa em đến xem trước. Nếu em yêu thích thì chúng ta cùng mang đi, không thích thì để lại đây."

Ôn Nguyệt An nghe xong, rũ mắt xuống nhàn nhạt nói: "Lần này lại không biết là viết cho ai."

Hạ Ngọc Lâu thấy bộ dáng không vui của Ôn Nguyệt An thì bật cười, cười lâu đến mức Ôn Nguyệt An sắp trừng mắt lên, ông ta mới nói: "Còn có thể viết cho ai?"

Ôn Nguyệt An: "Làm sao em biết được."

Hạ Ngọc Lâu không cười nữa, nhìn thẳng vào mắt Ôn Nguyệt An nói: "Viết cho em."

Một vệt sóng gợn mang theo ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ đáy mắt Ôn Nguyệt An: "Bản nhạc viết về cái gì?"

Hạ Ngọc Lâu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Trăng sáng nơi cố quốc, núi sông đã tàn tạ, người cũ trong mộng xưa."

Ôn Nguyệt An nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hạ Ngọc Lâu, nói: "Sư ca, từ nay về sau, nếu không muốn thì anh không cần phải viết những thứ này nữa. Trăng sáng nơi cố quốc của anh vẫn còn đó, núi sông tàn tạ đã gầy dựng lại, người xưa không còn mấy ai, nhưng ở đây vẫn còn một người......"

Gặp gỡ thì bên nhau, xa cách thì nhung nhớ.

Đến đi cả đời, chỉ có mình người đó.

Hạ Ngọc Lâu duỗi tay sửa lại tóc cho Ôn Nguyệt An: "Ừ, không viết nữa."

Thang máy đến nơi, Hạ Ngọc Lâu đẩy Ôn Nguyệt An đến cửa nhà, phát hiện trước cửa có ba đôi giày.

"Hình như là A Bạch và Tảo Thu cũng ở đây." Ôn Nguyệt An nói.

Mở cửa, lầu một không có người, Hạ Ngọc Lâu nói: "Có lẽ bọn chúng đánh đàn trên lầu hai, phòng đàn cách âm rất tốt, ở dưới này không nghe thấy."

Ôn Nguyệt An gật đầu: "Chúng ta đi lên xem nhé?"

"Được." Hạ Ngọc Lâu đáp.

Ôn Nguyệt An hơi mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút ngữ khí hãnh diện: "Chiếc xe lăn này có thể tự động lên cầu thang, là A Bạch mua đấy."

"Không cần đi thang bộ." Hạ Ngọc Lâu chỉ tay, Ôn Nguyệt An bây giờ mới nhận thấy trong chung cư này cũng có một cái thang máy.

Hạ Ngọc Lâu giải thích: "Lúc trước mua nhà thì lắp đặt thêm." Ông ta không nói tiếp, về sau ông ta mua bất cứ bất động sản ở nơi nào cũng trang bị thang máy ở nơi đó, đến cả bồn rửa tay, ngăn tủ hay đồ gia dụng đều bố trí ở độ cao vừa tầm người ngồi xe lăn có thể sử dụng được, bởi vì trong lòng ông ta luôn có một ý niệm xa xỉ: Ngày sau biết đâu sẽ gặp lại.

Hai người tiến vào thang máy đều mang tâm thế "xem ba đứa trẻ đánh đàn", nhưng trong nháy mắt cửa thang máy mở ra ——

Trên đầu Chung Quan Bạch đang đội một thứ Ôn Nguyệt An không biết là vật gì, hoa tay múa chân làm động tác ông không hiểu, hô to: "Chết rồi chết rồi, bên kia có một con cương thi, đúng rồi bên tay trái cậu đấy, bạn học Tiểu Hạ cậu mau chém nó đi!"

Hạ Ngọc Lâu nhìn Hạ Âm Từ ——

Hạ Âm Từ cũng mang một thiết bị giống như vậy, tay chém vào không khí phía bên trái, vui vẻ bẩm báo: "Chém chết rồi! Bây giờ chúng ta mau vào kho hàng cũ phía trước kia đi!"

"Được, đi thôi!" Chung Quan Bạch vừa gật đầu vừa nhìn lướt sang bên phải, tiếp tục hô: "Master Lục, bên chỗ anh lại tới một con kìa!"

Hạ Ngọc Lâu và Ôn Nguyệt An cùng nhìn về phía Lục Tảo Thu ——

Thanh niên "con nhà người ta" Lục Tảo Thu đeo thiết bị tương tự trên đầu, đôi tay cả đời dùng để kéo đàn violin thế nhưng bây giờ cũng chém pặc pặc vào không khí, chém xong còn nghiêm túc thông báo như đang đọc một bản báo cáo mang tính học thuật: "Mục tiêu đã được thanh trừ."

Ba người ở trong căn phòng trống trải, khi thì chém vào không khí, lúc lại hạ thấp người xuống cẩn thận sờ soạng tiến lên phía trước, lúc sau lại gọi cứu viện......

Hạ Ngọc Lâu nhìn quanh phòng, tìm được bộ cầu dao tổng, ấn nút ngắt cầu dao.

Ba thanh niên mải mê đâm chém đồng thời dừng động tác, sau đó Chung Quan Bạch vừa gỡ thiết bị trên đầu xuống vừa tùy tiện oán thán: "Sao lại mất tín hiệu rồi, bạn học Tiểu Hạ, có phải nhà cậu bị cúp điện không? Gần đây có đóng tiền điện không thế?"

"Đóng rồi." Hạ Ngọc Lâu trả lời.

Trong nháy mắt gỡ tai nghe ra, Chung Quan Bạch liền nghe thấy câu "đóng rồi" kia, sau đó mới phản ứng được chủ nhân của âm thanh này là ai, cái cảm giác bị dọa vỡ mật này khiến hắn lập tức xuyên trở về ngày còn nhỏ lười biếng trốn tập đàn bị Ôn Nguyệt An phát hiện.

"Ngài, ngài Hạ......" Chung Quan Bạch xách theo khí tài quân sự của hắn, cứng đờ lắp ba lắp bắp, "...... Chào ngài, ngài đã ăn, ăn cơm chưa ạ?"

Giây tiếp theo hắn phát hiện Ôn Nguyệt An cũng ở đó, lập tức sợ vỡ mật ×2: "Thầy...... thầy cũng ăn cơm chưa ạ?"

Không có ai trả lời hắn câu hỏi đã ăn cơm hay chưa.

Hạ Ngọc Lâu nhìn quét một vòng bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Hạ Âm Từ cũng vừa gỡ khí tài quân sự xuống, chậm rãi hỏi: "Ince, căn phòng vì sao lại thành thế này?"

Hạ Âm Từ không biết nên giải thích như thế nào, Hạ Ngọc Lâu đợi một lúc không thấy trả lời, bèn nói: "Đi theo cha."

Hạ Ngọc Lâu là loại người sẽ không thô lỗ dạy bảo con cái trước mặt người ngoài, Hạ Âm Từ cúi đầu đi theo ông ta vào phòng sách, trước khi đi còn vô cùng đáng thương nhìn Chung Quan Bạch cầu cứu, nhưng Chung Quan Bạch cũng không cứu nổi cậu, bởi vì ngay sau đó Ôn Nguyệt An đã lên tiếng: "A Bạch, các con đang làm gì ở đây?"

"Bọn con, à......" Chung Quan Bạch ấp úng, nhưng dù thế nào cũng không thể tường thuật lại chuyện tụ tập chơi game trong căn phòng vốn là phòng đàn một cách đúng lý hợp tình.

Hắn ôm theo ý nghĩ cao thượng rủ bạn nhỏ cùng chơi game giải trí, nhưng sau đó lại bất cẩn, không chỉ không làm cho bạn nhỏ cảm nhận nỗi đau bị ăn hành, còn tự kéo mình rơi vào hố say sưa không biết đường về.

Ôn Nguyệt An nhìn hai đứa trẻ đứng sóng vai trước mặt mình: "Tảo Thu, cậu nói đi."

Lục Tảo Thu lặng lẽ nắm tay Chung Quan Bạch từ sau lưng, sau đó thuật lại toàn bộ từ đầu đến cuối.

Chung Quan Bạch đưa mắt ra hiệu cho anh: Master Lục, anh cứ như vậy mang bạn học Tiểu Hạ ra bán sao?

Ôn Nguyệt An trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Thầy hiểu rồi. A Bạch, con không cần sốt ruột, đứa trẻ do sư ca dạy dỗ không thể không yêu đàn. Chỉ là, sư ca trải qua nhiều năm khổ sở, nhà họ Hạ bây giờ chỉ còn có một mình Tiểu Hạ, có lẽ anh ấy hơi nghiêm khắc quá. Chuyện yêu thích này...... đôi khi hình thái ban đầu cũng không hẳn là thích. Nói thích không nhất định là thích thật lòng, nói không thích cũng không khẳng định là thật sự. Rất nhiều chuyện sau này phải quay đầu lại xem mình dành thời gian cho thứ gì nhiều nhất, mới biết đó chính là thứ mình thích...... A Bạch, Tảo Thu, thầy đi nói với sư ca mấy câu, hai đứa cùng Tiểu Hạ mau khôi phục nơi này về nguyên trạng đi, đừng làm sư ca tức giận."

Ôn Nguyệt An nói xong thì đi sang phòng sách tìm Hạ Ngọc Lâu, Chung Quan Bạch và Lục Tảo Thu theo phía sau. Bên ngoài phòng sách rất yên tĩnh, không nghe được tiếng nói chuyện bên trong. Ôn Nguyệt An nhẹ nhàng gõ hai cái, gọi một tiếng sư ca.

Lúc ra mở cửa Hạ Ngọc Lâu vẫn sầm mặt, nhìn thấy là Ôn Nguyệt An mới hơi dịu đi một chút.

Ôn Nguyệt An nói: "Sư ca, em có chuyện muốn nói với anh."

Hạ Ngọc Lâu đóng cửa phòng sách lại, đáp: "Ừ."

Lúc cửa sắp đóng, Ôn Nguyệt An thoáng nhìn Hạ Âm Từ đang đứng bên bàn: "Sư ca, em vào nói mấy câu với Tiểu Hạ trước, anh ở chỗ này chờ em rồi chúng ta nói tiếp. Anh đừng nghĩ đến chuyện dạy bảo A Bạch và Tảo Thu khi không có mặt em, em không đáp ứng."

Hạ Ngọc Lâu không nhịn được hơi cong khóe môi lên, gật đầu: "Được."

Ôn Nguyệt An vào phòng rồi, Chung Quan Bạch ở ngoài cực kỳ xấu hổ đứng trước mặt Hạ Ngọc Lâu, chủ động nói: "Ngài Hạ, nếu ngài muốn thì dạy dỗ cháu cũng được ạ, cháu đảm bảo sẽ không mách lại với thầy đâu."

Hạ Ngọc Lâu buồn cười: "Tôi thấy vẫn là thôi đi, cậu là học trò cưng của Nguyệt An, tôi không nói được."

Chung Quan Bạch cực kỳ ngượng ngùng cúi đầu, ngoan ngoãn đứng chờ Ôn Nguyệt An đi ra.

Qua một lúc, Ôn Nguyệt An mở cửa, để Hạ Âm Từ ra trước, sau đó gọi Hạ Ngọc Lâu vào phòng.

Cậu bước ra mà đôi mắt vẫn còn hơi hoe đỏ, Chung Quan Bạch tò mò hỏi: "Thầy tôi nói gì với cậu?"

"...... Không có gì ạ." Hạ Âm Từ mím môi không chịu nói.

Chung Quan Bạch cảm thấy vô cùng lạ lẫm, bạn nhỏ Hạ Âm Từ bình thường chả mấy khi dám phản đối hắn, thế mà bây giờ đã học được cách từ chối rồi. Hắn nhớ ra bạn nhỏ này hình như rất thích ăn đồ ngọt, bèn ghé lại gần dụ dỗ: "Nói đi nào, nói một tí thôi. Bạn học Tiểu Hạ, cậu có muốn ăn bánh kem không? Vị matcha nhé, tưởng tượng mà xem, hương trà xanh thuần hậu bay đầy trong miệng, a ~ vị giác phải gọi là cực khoái."

Hạ Âm Từ do dự một chút, vẫn lắc đầu.

Cậu không muốn nói.

Vừa rồi ở trong phòng sách, cậu nhận lỗi với Hạ Ngọc Lâu. ông ta nghe xong quả nhiên sắc mặt rất khó coi, nói con cháu nhà họ Hạ không thể làm ra chuyện như vậy được.

Lúc Ôn Nguyệt An đi vào, cậu vẫn đang đứng sám hối bên bàn sách.

"Ngồi đi." Ôn Nguyệt An nói.

Hạ Âm Từ không dám, Ôn Nguyệt An lại nói: "Cháu muốn đứng đó nhìn đỉnh đầu tôi sao?"

Hạ Âm Từ nghe được thì vội vàng đi tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống một bên ghế.

Ôn Nguyệt An nhìn cậu: "Không dám phụ lòng người khác đúng là rất khổ. Nhưng loại khổ sở này đại đa số người sống trên đời đều phải trải qua."

Chung Quan Bạch không dám phụ lòng những người sống dựa vào hắn, Lục Tảo Thu không dám phụ lòng chờ mong của Chung Quan Bạch, Hạ Ngọc Lâu không dám phụ lại giao phó của cha mẹ, còn bản thân Ôn Nguyệt An thì không dám phụ lại yêu cầu của Hạ Ngọc Lâu trước khi đi......

Hạ Âm Từ cũng không dám phụ lòng cha mình.

"Chẳng qua, có người trải qua rất vui vẻ, nhưng có người lại xem như gánh nặng. Cháu lại gần đây một chút." Ôn Nguyệt An nhìn vào mắt Hạ Âm Từ, đôi mắt kia thật sự rất giống Hạ Ngọc Lâu, "Tiểu Hạ, tôi hỏi cháu, cháu nếm trải loại khổ này có thấy vui vẻ không?"

Hạ Âm Từ ngẫm nghĩ, nghi hoặc hỏi: "Khổ chỗ nào ạ?"

Ôn Nguyệt An nhàn nhạt bật cười: "Xem ra là rất vui vẻ."

Đôi khi, chuyện không dám phụ lòng người khác cũng chính là chuyện mình yêu thích, nếm trải khổ sở, vui vẻ chịu đựng, cũng chính là vui vẻ.

"Tiểu Hạ, cháu có biết không, mấy ngày nay sư ca luôn nhắc đến cháu đấy."

Hạ Âm Từ có hơi căng thẳng: "Cha cháu nói gì ạ......"

Ôn Nguyệt An: "Nói cháu rất giống anh ấy."

Hạ Âm Từ vô thức nhoài người về phía trước, lặp lại: "Cha nói cháu giống ông ấy ạ?"

"Ừm. Cháu xác thật rất giống anh ấy...... Bề ngoài giống, dáng vẻ đánh đàn lại càng giống. Tôi lớn lên cùng sư ca, đương nhiên nhớ rất rõ." Khóe môi Ôn Nguyệt An nở một nụ cười nhu hòa tựa như một vầng mây tía nhàn nhạt giữa trời chiều, "Có điều so với anh ấy năm đó, cháu vẫn khiến người ta yêu thích hơn. Cháu đừng thấy bây giờ nghiêm túc như thế này, năm đó cũng có khoảng thời gian anh ấy không bị đánh thì không chịu tập đàn, về sau đàn giỏi lại luôn khoe khoang, sợ người ta không biết mỗi nốt nhạc mình đánh ra hay đến mức nào...... Không biết có bao nhiêu đáng giận."

Hạ Âm Từ ngoan ngoãn nghe Ôn Nguyệt An kể về dáng vẻ trước kia của cha mình, một chút cũng không nhìn ra chỗ nào trong lời ông là đáng giận.

"Mấy ngày nay sư ca còn nói với tôi, cảm thấy cháu rất có thiên phú, còn biết chịu khó, nhà họ Hạ có đứa con như vậy, anh ấy cũng yên tâm."

Đột nhiên Hạ Âm Từ đỏ vành mắt: "Thế vì sao cha chưa từng nói với cháu......"

Ôn Nguyệt An nói: "Có vài lời sư ca không thể nói ra miệng. Anh ấy yên tâm về cháu, cảm thấy cháu có thể độc lập làm tốt mọi chuyện nên mới quyết định đi làm việc của chính mình."

"Năm đó sư ca...... cũng chỉ mới mười mấy tuổi đã phải sống một mình, vì khi đó sau lưng anh ấy không còn ai nữa. Tiểu Hạ, cho dù cháu muốn sống như thế nào, sau lưng cháu vẫn còn sư ca, còn A Bạch và Tảo Thu, nếu cháu cho phép, thì còn có tôi nữa."

"Tôi và sư ca không ở nơi xa xôi đến mức không ai đến được, nếu nhớ cha bất cứ lúc nào cháu cũng có thể về thăm, quê nhà chúng tôi trồng rất nhiều cây quế, tôi sẽ làm bánh hoa quế chiêu đãi cháu."

Bình luận

Truyện đang đọc