NGÓN TAY NHỮNG NGƯỜI NGHỆ SĨ

*Antonio Lucio Vivaldi (1678 – 1741) là một nhà soạn nhạc người Ý thời kỳ Baroque, nghệ sĩ vĩ cầm bậc thầy, giảng viên âm nhạc đồng thời là một linh mục. Ông được đánh giá là một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất thời kỳ Baroque, trong suốt cuộc đời ông, sức ảnh hưởng của ông lan rộng trên khắp châu Âu. Ông thường được biết đến với các concerto viết cho nhiều nhạc cụ, cho violin và nhiều nhạc cụ khác, cũng như các bản hợp xướng cho nhà thờ và hơn bốn mươi vở opera.

*L"autunno – I. Allegro: là chương thứ nhất thuộc Concerto số 3 giọng Pha trưởng, Op. 8, RV 293, "L"autunno" (Mùa Thu) của tác phẩm Giao hưởng Bốn mùa (tiếng Anh: The Four Seasons; tiếng Ý: Le quattro stagioni), một bộ bốn concerto cho violin của Antonio Vivaldi sáng tác năm 1725. Đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của Vivaldi và cũng là một trong những tác phẩm phổ biến nhất trong các tiết mục âm nhạc cổ điển.

(Nhạc mở màn Dự báo thời tiết chính là chương I La Primavera - Mùa Xuân đó các bạn ưi XD)

—--------------------------------------

Ngày Ôn Nguyệt An và Hạ Ngọc Lâu ra đi không cho bất kỳ ai đi tiễn.

Bọn họ đi rồi, liên tiếp mấy ngày Chung Quan Bạch giam mình trong căn nhà của Ôn Nguyệt An ở ngoại ô Bắc Kinh đánh đàn soạn nhạc, đôi khi còn chạy vào phòng sách luyện viết từng chữ "tĩnh tâm".

Hắn tìm thấy trong ngăn tủ phòng sách một túi kẹo xí muội Ôn Nguyệt An để lại cho hắn, bên trong còn kẹp một tờ giấy nét mực rất mới: A Bạch không lớn lên, vẫn còn được ăn kẹo.

Ôn Nguyệt An đi được mấy ngày, Chung Quan Bạch không rơi một giọt nước mắt, chỉ nhốt mình trong phòng không ngừng làm việc, nhưng vào thời khắc hắn mở giấy gói kẹo ra ăn viên đầu tiên, đột nhiên lại bật khóc nức nở.

Khóc nửa ngày hắn rồi chạy đi luyện đàn như ngày mình còn nhỏ, luyện từng ngón trong《 Giáo trình luyện ngón piano của Hanon 》, cuối cùng luyện hết cả một bộ sách không biết mệt mỏi đói khát.

*Luyện ngón Piano Hanon là bộ sách do tác giả Charles louis Hanon biên soạn, được cả thế giới ưa chuộng và tin dùng nhiều nhất, tài liệu giúp luyện tập ngón piano từ cơ bản đến chuyên nghiệp. Bộ sách Piano Hanon cổ điển gồm 3 phần chính với 60 bài luyện tập được quy chuẩn hóa quốc tế.

Lục Tảo Thu không hề ngăn cản hắn làm những việc này, chỉ ở thời điểm hắn vô thức ngủ quên trên dương cầm thì cẩn thận ôm người về giường.

Chung Quan Bạch vẫn luôn ru rú trong nhà lặp đi lặp lại những việc như vậy, ai nói gì cũng không chịu bước ra sân một bước.

Mãi cho đến khi Lý Ý Thuần gọi điện thoại nói A Tễ đã bình phục, hỏi hắn có thời gian đi thăm không, Chung Quan Bạch mới nhớ ra hắn từng hứa hẹn đi đón A Tễ xuất viện.

Hắn cố gắng lấy lại tinh thần, cầm một tập album của mình đi bệnh viện đón cô bé.

Trên mặt album được dùng dao trang trí khắc lên, A Tễ vuốt ve ba chữ "Chung Quan Bạch", rất chờ mong đề nghị: "Anh A Bạch, em muốn nghe anh đàn trực tiếp."

Chung Quan Bạch nói: "Được, chờ cô Lý làm thủ tục xuất viện xong xuôi, chúng ta cùng về trường đánh đàn, A Tễ muốn nghe bài nào anh sẽ đàn bài đó cho em."

Trên đường trở về trung tâm giáo dục, Chung Quan Bạch hỏi Lý Ý Thuần: "Cô Lý, đã tìm được tài xế gây tai nạn chưa?"

Lý Ý Thuần trả lời: "Tìm thì tìm ra rồi, nhưng anh ta không thừa nhận trách nhiệm về mình, đầu tiên đổ lỗi cho A Tễ không cẩn thận, sau đó lại nói vốn dĩ thiết kế lối đi cho người khuyết tật không hợp lý, quá gần vị trí đậu xe."

Chung Quan Bạch nghe thôi đã thấy bực bội, nhưng mấy thứ có liên quan đến pháp luật hay truy cứu trách nhiệm hình sự không phải chuyện hắn rành rẽ, đến vấn đề pháp vụ của chính mình hắn còn quản lý không xong, đành phải gọi điện thoại cho Lục Tảo Thu mời luật sư đi xử lý.

Xe đã đến trước trung tâm giáo dục đặc biệt.

Tâm tình Chung Quan Bạch vốn không tốt lắm, lúc cùng A Tễ và Lý Ý Thuần đi vào trường còn nhìn thấy một cậu bé ngồi xe lăn ở dưới tàng cây trước khu phòng học, cảm xúc càng bị kéo xuống thêm một bậc.

Tuy A Tễ không nhìn thấy, nhưng dường như vẫn cảm nhận được tâm trạng của Chung Quan Bạch, liền kéo tay hắn nói: "Anh A Bạch, có phải anh đang rất bận, không có thời gian ở đây lâu đúng không?"

"Không phải...... chỉ là hơi......" Hơi cảm thấy thế giới này quá đau khổ.

Cho dù hắn đang hạnh phúc, nhưng thế giới này thật sự rất đau khổ.

"Hơi làm sao ạ?" A Tễ nghiêng đầu hỏi hắn, trên mặt còn mang vết sẹo, khóe môi lại cong cong.

"Không có gì." Chung Quan Bạch cười lắc đầu, hắn không thể ở trước mặt một đứa bé gái nói thế giới này đau buồn như thế nào được, "Chúng ta đi đánh đàn thôi."

Hắn không chọn bản nhạc quá khó, chỉ đàn những bản quen thuộc ai cũng biết, từ《 The Blue Danube 》của Strauss* đến《 Canon 》của Pachelbel, lại đến《 Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ** 》của Mozart, còn đàn thêm vài bản nhạc của chính mình.

(*Johann Strauss II (1825 - 1899), nhà soạn nhạc người Áo. Ông chủ yếu sáng tác nhạc nhẹ, đặc biệt là nhạc khiêu vũ và operetta. Ông đã sáng tác hơn 400 bản waltz, polka, quadrille và các loại nhạc khiêu vũ, cũng như một số operetta và múa ba lê.

**Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ - Sonata số 11 cho piano cung La trưởng, K. 331 (300i) là một trong những bản sonata nổi tiếng nhất của nhà soạn nhạc người Áo Wolfgang Amadeus Mozart. Tác phẩm mô phỏng có sáng tạo âm nhạc mà một dàn nhạc vệ binh của Thổ Nhĩ Kỳ sang châu Âu biểu diễn, thứ âm nhạc rất phổ biến tại châu Âu thời đó và thể hiện sự chịu ảnh hưởng phong cách Thổ Nhĩ Kỳ của Mozart.)

Đàn đến cuối hắn liền ngẫu hứng diễn tấu. Có vài nghệ sĩ piano xem ngẫu hứng là một loại khảo nghiệm, bọn họ chuẩn bị rất nhiều đoạn sáng tác từ trước, để đến khi diễn tấu thì tùy theo tâm trạng lấy ra dùng, nhưng Chung Quan Bạch thì không như vậy, ngẫu hứng chỉ là một phương thức biểu đạt của hắn, đại biểu cho cảm xúc của hắn vào thời khắc đó, cho nên mặc dù có người nhớ được khúc ngẫu hứng của hắn, về sau đàn lại vẫn có khác biệt rất lớn.

Nhất kỳ nhất hội, cảm xúc ngắn chẳng tày gang.

Chung Quan Bạch đàn xong, lại đáp ứng lần sau sẽ đến hợp tấu cùng Lục Tảo Thu, A Tễ mới đồng ý để cho hắn ra về.

Trước khi đi A Tễ nói: "Tiếng đàn của anh A Bạch hôm nay giống như đang khóc vậy."

Chung Quan Bạch không biết nên nói gì, A Tễ chờ mãi không thấy người đối diện phản ứng, liền đổi sang chủ đề khác nhẹ nhàng hơn: "Anh A Bạch, có thể ký tên cho em thêm một tờ không? Chị gái dạy dương cầm cho em là đàn em cùng trường với anh A Bạch, chị ấy rất thích anh, em muốn tặng chị ấy chữ ký."

Chung Quan Bạch hỏi tên, lúc đề bút lên lại hỏi: "Muốn viết cái gì nào?"

A Tễ trả lời: "Anh A Bạch cứ viết mấy câu khích lệ chúc phúc là được."

Chung Quan Bạch nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó viết lên giấy mấy chữ to: Cố gắng đánh đàn cho tốt, đừng học tập theo tôi.

Sau đó cực kỳ khiêm tốn viết vào lạc khoản:

Sinh viên cá biệt khoa dương cầm Chung Quan Bạch

Viết xong, đột nhiên hắn vô cùng nhớ nhung những ngày còn học ở Nhạc viện, vì thế chân trước vừa bước ra khỏi trung tâm giáo dục đặc biệt, chân sau đã lon ton chạy sang Học viện âm nhạc.

Đầu tiên hắn đi vào văn phòng viện trưởng quấy rầy Quý Văn Đài, ở lì trong phòng ăn vạ nhìn đông ngó tây, uống hết ba lần trà ăn xong sáu bảy trái quýt, vòng vo nửa ngày mới nói muốn viện trưởng Quý ký cho hắn tờ giấy mượn chìa khóa phòng đàn chưa có ai sử dụng.

Quý Văn Đài bị léo nhéo bên tai phiền không chịu được, liền ký cho mượn hẳn một năm, chỉ cần có phòng đàn trống là Chung Quan Bạch có thể mượn dùng.

Sinh viên khoa dương cầm cần thời gian luyện đàn rất nhiều, hắn sợ không đợi được phòng nào trống, liền chỉ vào tờ giấy phép mặt dày nói: "Thầy Quý à, không bằng thầy viết thêm mấy chữ, trực tiếp phê cho em dùng luôn phòng đàn số 001 đi, trước kia em toàn dùng phòng đó."

"Phòng 001 dành cho sinh viên đạt thành tích cao nhất khóa sử dụng, đã sớm có người vào rồi, cả học kỳ không có ngày nào trống. Bây giờ anh đứng đây mới có mấy phút nói muốn dùng là được dùng ngay à? Lại còn viết thêm mấy chữ......" Quý Văn Đài ghét bỏ, "Anh xem những người từng dùng phòng 001 có ai thua kém anh không?"

Chung Quan Bạch vẫn mặt dày: "Thế, thế thì chứng tỏ em là người tốt nhất của đám tốt nhất rồi."

Quý Văn Đài tức giận mắng to: "Anh là đứa vớ vẩn nhất trong đám đấy thì có ý!"

Chung Quan Bạch: "Nhưng mà bây giờ ai lại không bận đi lưu diễn vòng quanh thế giới, có người thì bận hợp tác với dàn nhạc Berlin hiệu quả không tồi đâu, lúc trước em lật tạp chí phê bình âm nhạc ra còn thấy nhé ——"

Quý Văn Đài: "Chung Quan Bạch, anh có biết cái gì gọi là một vừa hai phải không?"

Chung Quan Bạch lặng lẽ cầm tờ giấy phép muốn đứng lên đi ra ngoài, Quý Văn Đài tưởng ông nỡm này đã chịu bỏ cuộc rồi, nhấc chén trà lên vừa uống một ngụm, không ngờ hắn ra đến cửa lại quay đầu ra vẻ tủi thân nhìn viện trưởng Quý: "Nếu thầy em còn ở đây...... nhất định sẽ không để em bị người ta chèn ép như vậy."

"Khụ, khụ......" Quý Văn Đài bị sặc nước trà, ho dữ dội.

Ho xong một trận, Quý Văn Đài nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mặt Chung Quan Bạch đang làm bộ mất mát sắp bỏ đi: "Chung Quan Bạch, anh quay lại đây cho tôi."

Chung Quan Bạch đi qua, Quý Văn Đài nổi giận đùng đùng viết thêm một hàng chữ vào tờ giấy phép, móc ra chùm chìa khóa gỡ xuống một chiếc ném lên bàn.

Chung Quan Bạch cầm tờ giấy lên, cũng tạm, phòng 001 có người khác dùng không thể cho, Quý đại viện trưởng phê cho hắn dùng phòng đàn chuyên dụng của viện trưởng Nhạc viện.

"Cảm ơn thầy Quý ạ!" Chung Quan Bạch cất kỹ tờ giấy cho phép và chìa khóa phòng, luôn mồm nói cảm ơn.

Quý Văn Đài: "Chung Quan Bạch, bây giờ anh lượn ngay ra khỏi phòng bằng tốc độ nhịp presto cho tôi."

"Presto* làm sao đủ ạ, phải là tốc độ nhịp prestissimo**." Chung Quan Bạch vô cùng phấn chấn ngoan ngoãn lăn đi, trước khi ra ngoài còn thuận tay thó thêm một trái quýt, Quý Văn Đài vừa muốn mở loa chửi mấy tiếng, liền nghe thấy Chung Quan Bạch nói, "Một hai ngày tới em sẽ gọi điện cho thầy em."

(*Presto và Prestissimo là tên gọi của hai nhịp độ (tempo) trong âm nhạc, tức là tốc độ nhanh chậm của tiết tấu trong tác phẩm. Tempo được đo bằng số phách trên phút (beats per minute – B.M.P). Ở nhịp độ nhanh thì prestissimo khoảng từ 200 đến 208 phách trên phút, presto từ 168 đến 200 phách trên phút, allegro khoảng 120 đến 168 phách trên phút, moderato khoảng 108 đến 120 phách trên phút, andante khoảng 76 đến 108, adagio khoảng 66 đến 76, larghetto khoảng 60 đến 66, largo khoảng 40 đến 60.)

Quý Văn Đài nghẹn họng, đành phải nuốt ngược hết mấy câu định mắng vào bụng, hậm hực nói: "Anh ở chỗ tôi không ăn một chút thiệt nào, đừng có đi mách lẻo để lão Ôn lại lải nhải với tôi."

Các phòng đàn trong Nhạc viện đều trang hoàng cùng một kiểu, Chung Quan Bạch vừa đi vào tòa nhà này đã cảm thấy mình như được trở về thời còn đi học.

Phòng đàn của viện trưởng Quý đặt hai cây dương cầm, Chung Quan Bạch chọn cây gần hơn để đàn, mấy ngày gần đây phần piano solo trong piano concerto của hắn đã dần dần hoàn thiện, bây giờ rất tự nhiên từ đầu ngón tay tuôn ra.

Cùng với tiếng piano độc tấu, trong đầu Chung Quan Bạch cũng tự động tưởng tượng ra âm thanh của các nhạc cụ kết hợp luân phiên.

Đàn xong một lần, có lẽ là bên khoa bộ hơi có vài sinh viên đang luyện kèn Cor, âm thanh truyền đến lập tức át mất một phần tiếng dương cầm, cũng may phòng đàn của viện trưởng đặt ở vị trí tốt, bị quấy nhiễu không nghiêm trọng lắm.

Chung Quan Bạch dừng ngón tay, nhìn sang cây đàn còn lại trong phòng, giống như bị thứ gì dẫn dắt, hắn đột nhiên đứng lên chạy ra khỏi phòng đàn.

Hắn chạy một hơi sang khu phòng đàn của khoa đàn dây, cũng không màng đến ánh mắt những người khác dọc đường đi.

Chạy đến phòng đàn quen thuộc nhất trong trí nhớ, hắn thấy cửa đang đóng lại, bên trong không có tiếng đàn.

Chung Quan Bạch không kịp điều chỉnh nhịp thở, chỉ tùy tiện sửa lại áo trên đã gõ cửa, vừa gõ vừa nói: "Em nghĩ ra rồi, Master Lục, chúng ta dùng song tấu dương cầm đi!《 Thu phong tụng 》 có thể dùng một lúc hai dương cầm, concerto cũng có thể, anh xem, khi chỉ có một mình em, tiếng đàn bị toàn bộ dàn nhạc che mất, không thể nghe thấy, nhưng nếu chúng ta cùng nhau đàn, âm thanh của hai cây dương cầm sẽ không bị lấn át toàn bộ nữa, bây giờ trong đầu em thậm chí đã có đoạn nhạc rồi, để em đàn cho anh nghe...... Âm thanh kia giống như, giống như......" Linh cảm của Chung Quan Bạch chợt đến, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ điên cuồng, "Tiếng kêu gào trong thời đại đó, nếu chỉ có một người sẽ vô cùng gian nan, vậy đổi thành hai người có phải sẽ để lại nhiều dấu ấn hơn một chút? Giống như thầy em gặp được ngài Hạ, cũng giống như em gặp được anh ——"

Phòng đàn mở ra một khe nhỏ, người ở bên trong có lẽ bị Chung Quan Bạch làm điên làm khùng ngoài cửa dọa hoảng, đi ra nói chuyện cũng không dám mở toang cửa: "Có phải anh tìm nhầm phòng đàn rồi không ạ?"

Chung Quan Bạch sửng sốt một lúc mới hỏi: "Sao cậu ở bên trong mà không luyện đàn hả?" Nếu bên trong phát ra tiếng đàn violin, nhất định hắn sẽ biết có phải Lục Tảo Thu hay không. TruyenHD

Trong khoảng thời gian này cường độ đánh đàn soạn nhạc của Chung Quan Bạch lớn đến không tưởng, vừa rồi vẫn còn đắm chìm trong giai điệu, trong nháy mắt hắn quá mức hưng phấn, loại linh cảm từ trên trời giáng xuống này giống như đạt cao trào vậy, khiến hắn không nhịn được phải đi tìm Lục Tảo Thu chia sẻ. Hắn ngồi trong phòng đàn ở Nhạc viện, nhất thời đã sinh ra ảo giác mình vẫn còn là sinh viên, chỉ cần hắn chạy đến khoa đàn dây, lập tức có thể tìm thấy Lục Tảo Thu mỗi ngày đúng giờ cố định ở trong phòng đàn tập đàn.

Sinh viên ở bên trong nghe Chung Quan Bạch hỏi câu này xong, bây giờ mới kịp phản ứng không biết hắn là ai, sợ hắn cho rằng mình chiếm phòng đàn mà không làm gì, vội vàng giải thích: "Tôi vừa luyện xong rồi, đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi ăn cơm."

Chung Quan Bạch thuận miệng nói: "Cậu luyện bao lâu rồi?"

Bạn học đáp: "Ba tiếng đồng hồ."

Chung Quan Bạch theo bản năng so sánh bạn học trước mặt với sinh viên gương mẫu Lục Tảo Thu: "Mới luyện ba tiếng đã muốn đi rồi á?"

Lời này nghe qua giống như đang phê bình, bạn học kia do dự nói: "Thế...... để tôi luyện thêm một lúc nữa?"

Chung Quan Bạch chắp tay sau lưng uy nghiêm nói: "Quay vào nhanh lên, tập đủ sáu tiếng rồi lại đi ăn cơm, nhà ăn mở cửa đến tận mười rưỡi, còn đủ cho cậu ăn."

Hắn nói xong, thừa dịp vị bạn học này còn chưa kịp phản ứng đã co cẳng chạy đi, mất công xui xẻo gặp giáo sư nào đó từng dạy hắn đi ngang qua phát hiện lại vung gậy đánh cho hắn trở về nguyên hình.

Về lại phòng đàn của viện trưởng Quý, Chung Quan Bạch liền gửi tin nhắn thoại cho Lục Tảo Thu, mỗi cái đều nói full 59 giây, thuật lại hết một lần ý tưởng âm nhạc của hắn rồi mới thỉnh cầu: [ Master Lục, anh tới học viện đánh đàn với em được không? ]

Qua một lúc lâu, đại khái là đã nghe xong toàn bộ tin nhắn thoại dài ngoằng của hắn, Lục Tảo Thu mới trả lời lại: [ Tôi đang ở Nhạc viện. ]

Chung Quan Bạch: [ Ơ, anh đến Nhạc viện làm gì? ]

Lục Tảo Thu: [ Soạn bài, còn nữa, xác định thủ pháp kéo đàn cho từng tiết mục diễn tấu. ]

Chung Quan Bạch bật dậy khỏi ghế đàn, lập tức gọi điện thoại qua: "Tảo Thu, anh, anh chuẩn bị bài gì? Biểu diễn cái gì? Ý, ý anh muốn nói là anh bắt đầu công tác như bình thường rồi?"

Lục Tảo Thu ở đầu dây bên kia hơi bật cười, nói: "A Bạch, có phải em muốn hỏi ——"

"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy." Chung Quan Bạch gấp không chờ nổi, kích động đến mức nói chuyện hơi vấp, "Nhưng mà em, em không dám hỏi. Vậy, vậy em hỏi thế này...... Lục Tảo Thu, có phải anh lại lén ở sau lưng em đi...... đi gặp bác sĩ không?"

Đại khái là ngữ khí của Chung Quan Bạch quá đáng yêu, Lục Tảo Thu lại cười thêm một tiếng rồi mới nói: "Đi kiểm tra, thuyên ——"

"Trước hết đừng thông báo kết quả!" Chung Quan Bạch đi tới đi lui trong phòng đàn, xoay thêm vài vòng mới có thể khống chế được chân mình không tùy tiện đâm bổ ra ngoài, "Em đi qua khoa đàn dây, anh ở trong văn phòng chờ em, đừng cúp máy, em chạy sang ngay."

"Không phải em nói muốn tôi tới đánh đàn cùng em sao?" Lục Tảo Thu hạ giọng, mang theo dung túng vô hạn, "Để tôi qua chỗ em."

Chung Quan Bạch chạy quá nhanh, không có tâm tư nói chuyện, trong điện thoại chỉ có tiếng thở dốc của hắn.

Lá bạch quả vàng rụng đầy đất, Chung Quan Bạch chạy hùng hục một đường, từng mảnh lá theo bước chân bị hất tung lên trời.

Sau đó hắn nhìn thấy bóng dáng Lục Tảo Thu xách theo hộp đàn violin, đạp lên ánh mặt trời buổi chiều tà, sải bước đi về phía hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc