Giọng nói này không khác với mọi khi, nhưng lại nhuốm chút mát mẻ của chớm thu, âm sắc cũng lành lạnh hơn bình thường.
Vừa mới tiễn nhóm khách cuối cùng về xong, Giang Tầm nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì vội vàng quay đầu lại.
Phó Dĩ Hành như bước ra từ màn đêm, bộ đồ Tây phẳng phiu anh đang mặc trên người gần như hòa quyện với sắc đêm đen kịt. Tuy rằng anh đang đứng khuất trong bóng tối, nhưng vẫn dễ dàng trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác.
Giang Tầm nhấc váy lên bước nhanh về phía anh, thấp giọng nói: “Sao anh vẫn chưa về?”
Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Phu nhân vẫn còn ở đây, làm sao tôi có thể về được?”
“Vậy nên anh cứ ở đây đợi tôi ư?” Cô nắm lấy tay áo anh, lại nhìn về phía sau, bất an hỏi: “Vừa rồi anh không gặp người nào khác đấy chứ?”
Ánh mắt Phó Dĩ Hành rơi vào tay cô, không trả lời.
Giang Lăng cũng đi theo, chị ấy kéo Giang Tầm ra phía sau, đối diện với tầm mắt của Phó Dĩ Hành, giọng nói lạnh lùng giễu cợt: “Phó tổng, câu này của anh sai rồi, nhà họ Giang cũng là nhà của Tầm Tầm, cái gì mà về nhà với không về nhà?”
Phó Dĩ Hành chỉ cười cười, nhắc nhở Giang Tầm: “Phu nhân, hôm nay là đính hôn của chị gái em, chúng ta không nên làm phiền. “
Giang Tầm do dự một lúc rồi nhìn Giang Lăng:” Chị, vậy em về trước nhé?”
Giang Lăng không muốn giao Giang Tầm cho anh, vẫn cùng anh giằng co.
Phó Dĩ Hành hơi chuyển tầm mắt, đối diện với ánh mắt của Giang Lăng từ tốn hỏi: “Chị, còn chuyện gì sao?”
Giang Lăng đang định nói.
Thì đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest và giày da bước tới, kính cẩn nói với chị ấy: “Cô Lăng, chồng cô đang ở trên xe đợi cô.”
Giang Lăng vô thức dời tầm mắt tới chỗ của anh ta.
Cách đó không xa, trong góc bãi đậu xe quả nhiên có một chiếc ô tô đang đậu. Cả chiếc xe màu đen như mực, thoạt nhìn rất dễ bị bỏ qua.
Chị ấy còn chưa nói chuyện, người đàn ông mặc vest đã thúc giục: “Cô Lăng?”
Giang Lăng im lặng một lúc, cuối cùng buông tay ra, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Phó Dĩ Hành, cảnh cáo: “Phó Dĩ Hành, đừng quên lời hứa của anh hôm nay.”
“Chị, yên tâm đi.” Phó Dĩ Hành tự nhiên nắm lấy tay Giang Tầm, cong môi cười, “Tôi sẽ luôn giữ lời hứa.”
Động tác của Giang Tầm có chút cứng ngắc, định rút tay về nhưng không thành.
Giang Lăng không yên tâm, quay lại nói với Giang Tầm: “Tầm Tầm, nếu có chuyện gì thì nhớ đến tìm chị.”
Giang Tầm gật đầu: “Được, em biết rồi.”
“Vậy chị đi trước, có chuyện gì thì liên lạc.”
Giang Lăng quay đầu liếc nhìn, bỏ lại một câu rồi mới xoay người rời đi.
Đưa mắt tiễn Giang Lăng lên xe Chu Dư Ngôn xong, Giang Tầm thu hồi ánh mắt rồi nhìn về Phó Dĩ Hành: “Buông ra.”
Phó Dĩ Hành không buông tay, nhìn thẳng về phía trước, cất giọng nhàn nhạt: “Đi thôi.”
Giang Tầm bình thường đi làm hay mang giày bệt, hôm nay dự tiệc phải mang giày cao gót, còn đứng rất lâu nên chân cô vừa mỏi vừa đau.
Nhưng cô vẫn từ chối anh.
“Anh buông tay ra, tôi có thể tự mình đi.” Đây là sự cố chấp cuối cùng của Giang Tầm.
Màn đêm dày đặc, âm thầm trải dài đến tận cùng chân trời, gió đầu thu thổi qua mang theo chút se lạnh.
Dù đã có thêm chiếc khăn choàng bên người, Giang Tầm vẫn vô thức thu mình lại khi cơn gió thoảng qua.
Phó Dĩ Hành nhìn cô, đôi mắt đen láy như mực. Anh im lặng cởi áo khoác ngoài của mình rồi mặc lên người cô.
Sau đó, anh lại tiện tay ôm trọn cả người cô vào lòng, không cho phép cô trốn thoát, hành động đầy mạnh mẽ lại bá đạo.
Trong nháy mắt, xung quanh cô tràn ngập hơi thở của anh.
Giang Tầm không nhịn được phản bác: “Này!”
Nhưng kháng nghị vô hiệu.
Cô dứt khoát cam chịu coi anh là tay vịn rồi đặt trọng tâm cả cơ thể lên người anh.
Ngay sau đó, Giang Tầm phát hiện chân dường như không đau lắm. Hì hì..
Đi được vài bước, cô nhớ tới chuyện quan trọng ban chiều, liền nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm nay anh với chị tôi nói chuyện gì vậy?”
Phó Dĩ Hành nhìn con đường phía trước, mặt không chút thay đổi: “Cũng không có gì, chỉ giải thích chuyện của chúng ta với chị ấy thôi. “
Giang Tầm: ” … “
Câu trả lời này là mẫu câu thông dụng nhất trong tất cả các đáp án, nhất thời khiến cô không thể nào bắt bẻ được.
Đi được một đoạn, Phó Dĩ Hành dừng chân, hai người dừng lại bên đường.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Vị trí của khách sạn gần với vùng ngoại ô, sau khi tan tiệc, xung quanh đều yên tĩnh, phía xa các hộ gia đình lân cận đều đã tắt đèn càng khiến cho không gian thêm lạnh lẽo và yên tĩnh.
Giang Tầm chống tay nhìn trái nhìn phải: “Anh không lái xe đến đây à?”
Phó Dĩ Hành nói, “Vừa nãy trong bữa tiệc có uống rượu nên không thể lái xe được.”
“Vậy chúng ta gọi taxi về sao?” Giang Tầm nói, thò tay vào túi tìm điện thoại.
“Không.” Phó Dĩ Hành nắm tay cô, “Tôi đã gọi tài xế qua, chắc gần đến nơi rồi.”
Giang Tầm đang khó hiểu thì đột nhiên có ánh đèn nhấp nháy ở góc đường phía trước..
Một chiếc xe rẽ vào góc cua, lái về phía họ, cuối cùng từ từ dừng lại trước mặt họ.
Giang Tầm nhận ra đây là chiếc xe mà Phó Dĩ Hành thường đi.
Phó Dĩ Hành cuối cùng cũng buông cô ra, bước lên trước đích thân mở cửa ghế sau ra, quay lại nhìn cô.
“Phu nhân, lên xe đi.”
Giang Tầm liếc anh một cái, bước lên xe.
Vừa vào trong đã nhìn thấy tài xế đang ngồi ở ghế lái, cô giật mình: “Trợ lý Từ?”
Tài xế mà Phó Dĩ Hành gọi đến hóa ra là trợ lý của anh?
Cô nhanh chóng nhìn về chỗ ngồi bên cạnh, nhưng đã bị Phó Dĩ Hành ngồi vào.
Cửa xe đóng lại, Từ Minh Ngạn qua gương chiếu hậu nhìn về phía sau kính cẩn gọi: “Phó tổng, phu nhân.”
Giang Tầm: “…???”
Phu nhân???
Đang còn thẫn thờ suy nghĩ thì chiếc xe đã nổ máy, tăng tốc biến mất vào màn đêm.
Trong xe im lặng một lúc, Giang Tầm cuối cùng cũng hoàn hồn trước lời chào của Từ Minh Ngạn đối với cô.
Cô nhìn Phó Dĩ Hành, giọng điệu cứng ngắc: “Trợ lý Từ biết từ khi nào..?”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, giọng điệu thoải mái trả lời: “Ừm, cậu ấy biết rồi.”
Giang Tầm: “!!!”
Ở ghế lái, Từ Minh Ngạn giả vờ phớt lờ cuộc đối thoại của hai người họ, phóng xe đi như không có chuyện gì xảy ra.
“Phó Dĩ Hành, anh không định giải thích sao?” Giang Tầm nhìn Phó Dĩ Hành chằm chằm, cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng.
“Không phải tôi nói.” Phó Dĩ Hành điều chỉnh tư thế ngồi của mình, giọng điệu thoải mái và thư giãn, “Là trợ lý Từ tự mình đoán ra.”
Anh khẽ cười: “Không tin, em cứ hỏi thử cậu ấy xem.”
Từ Minh Ngạn ngầm hiểu, lập tức tiếp lời: “Xin lỗi phu nhân, là tôi tự đoán ra.”
Giang Tầm: “…”
Cô tin người đàn ông xấu xa này đầy sự lươn lẹo thì có.
***
Sau khi xe vượt qua vài cột đèn giao thông, Phó Dĩ Hành không nói thêm lời nào nữa, ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Tầm cũng không muốn nói chuyện với anh, quay đầu lại, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong xe, Từ Minh Ngạn cảm thấy vô cùng căng thẳng, anh ta bèn bật radio lên.
Chín giờ rưỡi tối, trên radio đang phát các chương trình đêm khuya.
Chương trình đang phát sóng có tên là “Chuyện đêm khuya”, các thính giả gọi điện đến đài, người dẫn chương trình lựa chọn ngẫu nhiên, sau đó thính giả ấy sẽ kể trực tuyến những câu chuyện tình cảm của mình.
“… Chồng tôi hơn tôi ba tuổi. Lúc vừa mới quen anh ta, sự chững chạc và ân cần của anh ta đã khiến tôi cảm động. Chúng tôi hẹn hò hơn một năm rồi kết hôn. Sau khi kết hôn, chúng tôi rất yêu nhau. Nhưng có một lần tôi tình cờ cầm điện thoại di động của anh ta, phát hiện anh ta đang trò chuyện mập mờ cùng lúc với bảy người phụ nữ. Lúc này, tôi mới biết về những hành vi lừa dối của anh ta! Không những vậy, anh ta còn không ngại cả đàn ông lẫn phụ nữ, ngay cả trợ lý và thư ký của anh ta cũng trở thành bạn tình trên giường của anh ta!”
Trên đài là một người phụ nữ khàn giọng kể lại.
Từ Minh Ngạn: “…”
Bầu không khí càng trở nên kì lạ hơn.
Anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, nhìn hàng ghế sau, thấy trên mặt hai người không có cảm xúc gì liền nhanh chóng chuyển sang một kênh khác.
Kênh tiếp theo là một kênh âm nhạc.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong buồng xe, dần dần làm dịu đi bầu không khí căng thẳng ở hàng ghế sau.
Từ Minh Ngạn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lái xe.
Không ai nói gì cho đến khi quay trở lại hoa viên Tinh Lan.
“Em đi tắm trước.”
Sau khi vào nhà, Giang Tầm thay giày ở cửa ra vào, sau đó buông một câu rồi nhanh chóng đi lên tầng hai.
Phó Dĩ Hành nhìn cô, ánh mắt trầm lắng, hình như còn có chút suy ngẫm.
Sau khi lên tầng, Giang Tầm tìm cục sạc cắm điện thoại, lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Tiếng nước chảy róc rách che đi nỗi phiền muộn trong lòng cô.
Từ phòng tắm bước ra, đúng lúc nhìn thấy Phó Dĩ Hành đang bước vào phòng.
Thấy cô đi ra, anh đưa một ly gì đó: “Tranh thủ uống lúc còn nóng.”
Giang Tầm vô thức nhận lấy, sửng sốt: “Đây là cái gì?”
Trong cốc là chất lỏng màu nâu, còn bốc hơi nghi ngút.
“Trà gừng.” Phó Dĩ Hành ngắn gọn nói, “Hôm nay em hứng gió nhiều, coi chừng bị cảm lạnh.”
Giang Tầm thử nhiệt độ, thấy vừa miệng.
Vừa nhấp vào một ngụm cô lại sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cho đường nâu vào?”
“Ừ,.” Phó Dĩ Hành quay người bước đến tủ quần áo, sau đó không chút để ý nói, “Tôi nhớ kỳ kinh nguyệt tháng trước của em cũng vào những ngày này?”
Giang Tầm có chút khó hiểu: “Anh nhớ nhầm rồi. Là mấy ngày trước. Cũng vừa mới hết ngày hôm qua, có chuyện gì sao?”
Động tác mở tủ của Phó Dĩ Hành hơi dừng lại, vẻ mặt có chút giãn ra, từ trong tủ lấy ra bộ đồ ngủ: “Xem ra là tôi nhớ nhầm rồi.”
Giang Tầm luôn cảm thấy hôm nay thái độ của anh có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không thèm để ý tới anh.
Nhìn anh bước vào phòng tắm, Giang Tầm cầm ly trà gừng bước đến bàn làm việc.
Cô đặt chiếc cốc sang một bên rồi bật máy tính lên.
Tắm xong cô vẫn chưa buồn ngủ, muốn sửa đổi lại phần phương án lập kế hoạch đầu tay này.
Làm được một nửa, suy nghĩ có chút bế tắc.
Giang Tầm nhớ trong một cuốn sách tham khảo có trường hợp có thể đem ra tham chiếu. Nhưng đã lâu quá rồi, cô không thể nhớ được cuốn sách đó cụ thể để ở đâu.
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước đến tủ sách. Mở tủ sách để tìm cuốn sách tham khảo đó, mấy phút sau cuối cùng cô cũng tìm thấy cuốn sách đó đang nằm ở trên cùng của chiếc tủ.
Nhưng vì cuốn sách đó đang nằm trên cùng của tủ sách, vì quá cao nên cô không lấy được.
Giang Tầm bèn di chuyển cái ghế đến rồi kiễng chân lên, nhưng vẫn không thể với tới.
Ngay khi cô đang lúng túng, tiếng nước trong phòng tắm bỗng ngừng lại.
Liếc nhìn thấy Phó Dĩ Hành từ phòng tắm bước ra, Giang Tầm vội vàng kêu anh: “Phó Dĩ Hành, lấy giúp tôi quyển sách phía trên đi.”
“Không muốn, bận rồi.” Phó Dĩ Hành liếc cô một cái rồi bước tới bên giường ngồi xuống.
“Hả?” Giang Tầm nhất thời không nghe rõ, mất mấy giây mới phản ứng lại, “Anh đang bận cái gì?”
Cô từ trên ghế trèo xuống, bước tới đó ló đầu xem thử thì thấy trên tay anh đang cầm một cuốn tạp chí tiếng Anh.
Đó là cuốn tạp chí thiết kế đồ họa dùng tham khảo cho bản kế hoạch mà cô đã đặt trên tủ đầu giường.
Cái này gọi là đang bận sao???
Phó Dĩ Hành lật xem tạp chí trong tay, nhẹ giọng nói: “Đang bận khuân vác gạch rồi, không rãnh.”
Giang Tầm: “…”
Xem ra, không gây khó dễ là không chịu cho qua đây mà.