NGỌT NGÀO EM TRAO

Sân bay Quốc tế Thành phố B.

Vì lý do thời tiết, chuyến bay quốc tế từ nước M đến thành phố L đã bị hoãn hai giờ.

Trong giờ cao điểm, đoạn đường cao tốc ra vào sân bay xảy ra ùn tắc.

Tiếng còi xe vang lên bên tai không dứt, dù không gian kín bên trong xe cản bớt tiếng ồn ào bên ngoài nhưng vẫn khiến lòng người bứt rứt.

Trong xe, Phó Dĩ Hành xoa lông mày, tiếp tục nghe Từ Minh Nham báo cáo lịch trình của mình: “Phó tổng, vừa nhận được điện thoại của đạo diễn Lý, bộ phim truyền hình” phong tuyết hành” do công ty đầu tư đã đóng máy. Tối nay, đoàn làm phim sẽ tổ chức một bữa tiệc tại khách sạn Hằng Đô, có mời ngài tham dự.”

“Từ chối đi!”

“Được.” Từ Minh Ngạn ngừng lại, vừa định tiếp tục báo cáo lịch trình trong ngày thì điện thoại di động của anh ấy vang lên.

Anh ấy trả lời điện thoại, không biết bên kia nói gì mà sắc mặt càng lúc càng kỳ quái, hai tay vô thức run lên.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Từ Minh Nhạn đặt điện thoại xuống, vẻ mặt có chút khó nói.

“Phó tổng …” Anh ấy ngập ngừng muốn nói rồi thôi.

Phó Dĩ Hành hơi nhướng mắt, quay đầu nhìn anh ấy với ánh mắt dò hỏi.

Cuối cùng, lời nói đến miệng vẫn không thể thốt ra, Từ Minh Nhạn chỉ đơn giản mở Weibo bằng máy tính bảng của mình và đưa nó qua cho anh.

Anh ấy hít một hơi thật sâu và giải thích ngắn gọn sự việc: “Ai đó cố tình phát tán gói biểu cảm của anh trên Weibo.”

# Phó Dĩ Hành #

# Gói biểu cảm của Phó Dĩ Hành #

Điều đầu tiên đập vào mắt là danh mục tìm kiếm trên hotsearch bị chiếm đóng. Nhấp vào các bình luận phổ biến kèm theo chín hình ảnh, tất cả đều là gói biểu cảm của anh.

Phó Dĩ Hành nhìn vào các gói biểu cảm trên màn hình, biểu cảm trên mặt của anh không chút thay đổi.

Weibo của anh được đăng ký và chứng nhận bởi trợ lý cùng lúc anh mở trang chủ chính thức của công ty.

Từ trước đến nay vẫn chưa cập nhật trạng thái nào.

Anh thường ngày không sử dụng Weibo, thế nhưng thi thoảng lại ngồi chễm chệ trên danh mục tìm kiếm search. Và lần này, thậm chí …

Phó Dĩ Hành tiếp tục kéo xuống dưới và nhanh chóng tìm ra “Đầu sỏ gây tội” trong hàng đống tin tức.

Tương Tương Thích Ăn Đường.

Cái tên này rơi vào mắt anh, Phó Dĩ Hành thoáng nhướng mày.

Vào ngày đầu tiên ở nước M, anh tình cờ có một cuộc họp trực tuyến.

Trước khi cuộc họp bắt đầu, như thường lệ anh mở hộp thư để xử lý công việc. Tuy nhiên, trình duyệt có chức năng bộ nhớ tự động mở lại trang web cuối cùng đã sử dụng trước đó.

Trang web này vẫn nằm trên trang chủ cá nhân của Weibo, nhưng tài khoản đăng nhập không phải của anh.

Người lần cuối sử dụng máy tính xách tay này là Giang Tầm, không cần nói cũng biết tài khoản Weibo này thuộc về ai.

——Tương Tương Thích Ăn Đường.

Phó Dĩ Hành thầm nhớ ID này.

Lúc này, nhìn thấy ID này xuất hiện trên hot search Weibo, không nghi ngờ gì nữa, lòng anh đầy ngũ vị tạp trần.

Phó Dĩ Hành kéo thanh trượt, yên lặng xem.

Trong hot search về gói biểu cảm phổ biến, anh còn bất ngờ phát hiện trong một danh mục tìm kiếm —— # Phó Dĩ Hành Tương Tương Thích Ăn Đường #

Anh theo bản năng nhấp vào xem, và mắt anh trở nên lạnh hơn khi nhìn thấy Weibo của Giang Tầm đã bị hắt nước bẩn vài ngày trước.

Tuy nhiên, sự việc đã trôi qua được mấy ngày rồi.

Phó Dĩ Hành kiểm tra tất cả các chủ đề có liên quan, cuối cùng đã sắp xếp được tiến trình dòng thời gian của vấn đề.

Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, anh nhấp vào trang chủ cá nhân của Giang Tầm.

Ảnh đại diện của Giang Tầm là một con mèo vẽ tay, trên tay cầm một con cá muối ngạo nghễ.

Cũng giống dáng vẻ kiêu kỳ hàng ngày thường thích giương nanh múa vuốt của cô.

Phó Dĩ Hành khẽ bật cười.

Từ Minh Nhạn như bước đi trên mặt băng mỏng, ngay cả thở thôi cũng cẩn thận: “Phó tổng, trên Weibo … anh có cần xử lý không?”

Phó Dĩ Hành nhướng mày và giấu đi vẻ sắc sảo của mình: “Không cần, cứ vậy đi. Thế này rất tốt.”

“Tôi sẽ liên lạc… Hả?” Từ Minh Nhạn sửng sốt.

Tốt ư? Anh ấy hơi ngạc nhiên, nhất thời không hiểu nổi suy nghĩ của BOSS nhà mình.

Phó Dĩ Hành cử động ngón tay, chia sẻ về Weibo: 【Gói biểu cảm làm rất khá.】

Chia sẻ xong, ngón tay anh dừng lại trên nút theo dõi màu đỏ. Chần chừ mãi, cuối cùng anh cũng di chuyển đến hình tam giác ngược bên cạnh, mở menu, nhấp chuột rồi lặng lẽ làm theo.

Lúc này, tình trạng ùn tắc phía trước được giải tỏa, xe cộ bắt đầu qua lại chậm.

Từ Minh Nhạn dập tắt suy nghĩ, hỏi: “Phó tổng, bây giờ phải về công ty sao?”

“Không.”

Phó Dĩ Hành dừng lại, cất máy tính bảng đi, nhếch khẽ khóe miệng.

Quay về hoa viên Tinh Lan.

*

Phó Dĩ Hành bình thường không đăng bất kỳ thông tin cập nhật nào. Trang chủ của anh chỉ có một Weibo được tạo tự động trong quá trình đăng ký. Mặc dù vậy, độ nổi tiếng và sự chú ý của anh vẫn ở mức cao, anh luôn nằm trong danh sách tìm kiếm hot search.

Do đó, bài đăng này vừa được chia sẻ——

Trong phút chốc, Weibo bùng nổ.

【Mơ thấy cá khô ướp muối: Chồng??? 】

【 Làm giàu qua một đêm: Đây là chủ tài khoản thật sao, không phải sản phẩm giả mạo đấy chứ?】

【Thật bất ngờ: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại sự phát triển đến sự tình này …】

Phải một lúc lâu sau, Giang Tầm mới hoàn hồn.

Trang Weibo của cô trở nên tắc nghẽn, nhưng diễn biến sau đó cô đã thờ ơ không thèm quan tâm đến.

Vào lúc cô thấy Phó Dĩ Hành đăng Weibo chia sẻ gói biểu cảm, cô lập tức mở WeChat và muốn chất vấn anh tại sao lại đăng lên Weibo.

Nhưng ngay khi nhấp vào WeChat, cô đã dừng lại, vài giây sau bèn thoát ra ngoài.

Giang Tầm có chút do dự, tìm kiếm rồi mò vào Weibo của Phó Dĩ Hành, thấy người anh theo dõi vẫn đang là số 0.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Lẽ nào cô vô tình ngã ngựa, chỉ là ảo giác của cô? Anh chỉ là vô tình nhìn thấy gói biểu cảm này và thấy nó thú vị nên đã chia sẻ nó một cách tình cờ?

Hình như không đúng lắm, điều này không phù hợp với tính cách của Phó Dĩ Hành.

Đúng lúc cô không thể đoán được, cuộc điện thoại của Lương Hiểu Hàm lại đến.

Giang Tầm cúi đầu suy nghĩ. Cô nhận diện mống mắt trên điện thoại rồi nhấn nút trả lời.

Không cần nghĩ cô đã đoán được Lương Hiểu Hàm sẽ nói gì tiếp theo.

Quả nhiên, ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Lương Hiểu Hàm đã nhắc tới chủ đề nóng trên Weibo——

“Tương Tương, trên Weibo, Phó tổng vừa chia sẻ…”

“Mình nhìn thấy rồi.” Giang Tầm dừng một chút hỏi: “Tiểu Hàn, cậu nghĩ xem, mình có nên tiên hạ thủ vi cường (*) mà chủ động đề nghị ly hôn trước không?

(*)”Tiên hạ thủ vi cường” trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 vế nữa là “Hậu thủ vi tai ương” (vế đối).Ý nghĩa câu này có nghĩa là: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.

Lương Hiểu Hàm sững sờ một lúc, suy nghĩ có phần thiên lệch: “Mình nghĩ chắc Phó tổng không phải có ý này đâu? Không phải anh ấy vừa chia sẻ Weibo của cậu sao?”

Nói được một nửa, cô ấy mới phản ứng lại: “Không đúng, vì vấn đề này sao?”

Giang Tầm khó hiểu: “Lẽ nào không phải?”

Lương Hiểu Hàm an ủi cô: “Vấn đề là giám đốc kế hoạch cũ của cậu – BOSS hung ác ấy đã bị cậu đánh bại và âm mưu “bôi đen” của chị ta cũng đã tan thành mây khói rồi. Cậu nên vui vẻ đi.”

Trên Weibo xuất hiện cuộc chiến hỗn loạn giữa các bên, đủ thứ gói biểu cảm bay loạn xạ, chủ đề về # gói biểu cảm tiểu Chu # đã bị lãng quên ở một góc xó xỉnh nào.

Điều này không chỉ giúp cô tẩy trắng(*) mà còn mang lại lợi nhuận ngoài mong đợi, chỉ trong vài ngày, cô đã có được gần hai trăm nghìn fans hâm mộ.

(*)Tẩy trắng/洗白: Một người có nhiều scandal xấu, nhân cách hoặc bất kỳ cái gì xấu bắt đầu làm việc tốt, từ thiện các kiểu thì gọi là tẩy trắng. (Tẩy trắng khác Phản hắc)

Cũng không biết giám đốc kế hoạch có nhớ đến sóng hắc (*) mà mấy ngày trước chị ta đã mua để chơi xấu cô không. Chẳng những không có được kết quả trong dự đoán, ngược lại bản thân còn bị ngán đường, liệu có tức đến đến hộc máu không nhỉ.

(*) Hắc/ Hắt nước bẩn/Bôi đen: Công kích, bôi xấu, tung tin đồn sai sự thật để dìm người bị hắc.

Giang Tầm nói: “Mình nghĩ, so với giám đốc kế hoạch thì Phó Dĩ Hành mới là “Trùm cuối” đích thực.”

Cả hai đồng thời trầm mặc.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Tạm dừng vài giây, Lương Hiểu Hàm nói: “Giang Tầm, chúc bạn may mắn lần sau.”

Giang Tầm đang định trả lời thì bên ngoài đột nhiên có gió thổi qua làm cửa sổ phát ra tiếng lục cục.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, sáu giờ chiều tuy trời đã xế chiều nhưng bầu trời vẫn còn rất sáng.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, bầu trời đã tối sầm lại. Bầu trời trong xanh ban đầu bị bao phủ bởi những đám mây đen, sấm sét xé ngang một mảnh chân trời.

Bầu trời vừa rồi còn sáng, bỗng nhiên mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đoàng.

Giang Tầm liếc nhìn bầu trời, vội nói: “Trời mưa rồi, cửa sổ sát đất ở tầng dưới chưa đóng. Mình xuống đóng cửa sổ đã. Nói chuyện sau nhé.”

“Được thôi.”

Cô cúp điện thoại, vội vàng xuống tầng một, đóng phần cửa sổ sát đất hướng ra ngoài sân.

Sau khi đóng cửa sổ, Giang Tầm đang định quay người lên tầng hai thì ngoài cửa vang lên một tiếng nhắc nhở nhận diện khuôn mặt.

Cánh cửa mở ra.

“Anh …” Giang Tầm dừng lại, nhìn người vừa xuất hiện ở cửa, “Anh trở về khi nào vậy?”

Phó Dĩ Hành nói, “Tôi vừa xuống máy bay một giờ trước.”

Anh vào phòng, đặt chiếc cặp xuống, thong thả từ từ cởi cà vạt, sau đó cởi bỏ cúc áo trên cổ sơmi.

“Vẫn còn một bữa tiệc, nhưng đã từ chối rồi.” Anh nói thêm, giọng điệu có vài phần tùy ý.

Giang Tầm sửng sốt: “Tại sao lại từ chối?”

Vừa thốt ra khỏi miệng đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, suy nghĩ của cô nhảy từ câu hỏi ban đầu sang “Không đúng, tại sao anh ấy lại nói với cô điều này?”, “Tại sao anh ấy lại giải thích cho cô?”, rồi “Anh ấy hoãn buổi tiệc thì có liên quan gì tới cô?”, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một dự cảm rất xấu.

Phó Dị Hành dừng chân, nhìn cô với nụ cười ẩn trong mắt.

“Bởi vì, tôi đã tìm thấy một thứ thú vị hơn.”

Giang Tầm trong tiềm thức lùi lại một bước, tim đập lệch một nhịp: “Chuyện … thú vị gì?”

Cô trong lòng thấp thỏm, lặng lẽ di chuyển bước chân lên đầu cầu thang.

Nhưng không đợi cô kịp đem ý tưởng thành hiện thực, Phó Dị Hành đã hạ giọng nói, “Phu nhân, hay là chúng ta bàn luận một chút về gói biểu cảm đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc