Một đêm đến hừng đông.
Mưa lớn kéo dài đến sáng ngày hôm sau mới dứt.
Cơn mưa lớn như gột rửa mọi thứ, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua khe hở trên cửa chớp, lưa thưa chiếu vào phòng nghỉ rồi rơi xuống bệ cửa sổ.
Giang Tầm bị tiếng chuông di động đánh thức.
Cô định thò tay ra tắt di động mấy lần nhưng đều bị cơn buồn ngủ áp xuống.
Thẳng đến khi tiếng chuông bị ai đó cắt ngang.
Cô mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, lên thêm nữa là chiếc cằm với đường nét lạnh lùng.
Những mảnh vỡ ký ức điên cuồng đêm qua được ghép lại thành một đoạn hoàn chỉnh, khiến Giang Tầm hoàn toàn tỉnh táo.
Cô cảm thấy cả người như sắp tan ra từng mảnh, toàn thân đau nhức nhắc nhở hậu quả của một đêm phóng túng, loại cảm giác này còn đòi mạng hơn nhiều so với tăng ca cả đêm.
Phó Dĩ Hành đã tỉnh, anh vòng tay qua eo ôm cô vào lòng: “Tỉnh rồi?”
Giang Tầm liếc anh một cái, giọng nói chứa vài phần gắt gỏng do mới ngủ dậy: “Ngày thường Phó tổng đều tăng ca như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.”
Phó Dĩ Hành khẽ nhướng mày, đè nén âm thanh, khàn khàn nói: “Ngày hôm qua tăng ca là vì cố ý phục vụ phu nhân, phu nhân vừa lòng chứ?”
Có biết xấu hổ không vậy? Giang Tầm tức giận đá anh một cái, đẩy tay anh ra, chống người ngồi dậy, trong lòng thầm mắng một tiếng “cầm thú”.
Người này ra ngoài một chuyến còn mua cả quần áo về, quả nhiên là đã mưu tính từ sớm.
Phó Dĩ Hành cũng không tức giận, thấp giọng cười khẽ, nhìn cô trực tiếp xốc chăn xuống giường, ôm quần áo đi vào phòng tắm.
Di động trên bàn vang lên, Phó Dĩ Hành đi qua cầm lấy di động, nhìn thấy thông báo cuộc gọi thì ánh mắt hơi trầm xuống, ấn nhận cuộc gọi.
***
Lúc Giang Tầm ra khỏi phòng tắm, Phó Dĩ Hành đã mặc quần áo chỉnh tề, đang nói chuyện điện thoại với ai đó, chiếc cà vạt màu xanh lam vắt trên tay, rủ xuống bên người.
Ánh mắt Giang Tầm dừng lại trên chiếc cà vạt.
Không biết nghĩ đến cái gì, cô đi qua, hạ giọng hỏi: “Tôi giúp anh thắt nhé?”
Phó Dĩ Hành giương mắt nhìn Giang Tầm, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh khiến cô lập tức cảm thấy chột dạ. Nhưng không đợi cô nghĩ lại, anh đã đưa cà vạt tới.
Giang Tầm tiếp nhận chiếc cà vạt trong tay anh, vòng tay qua cổ anh, giúp anh thắt lên.
Khi cô nhón chân, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc rất gần, trong lúc vô tình Giang Tầm còn cọ qua khóe miệng anh.
Tiếng nói chuyện của Phó Dĩ Hành đột nhiên dừng lại.
Anh duỗi tay cầm lấy cổ tay Giang Tầm, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô. Giang Tầm cười khẽ, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, biết rõ còn cố hỏi: “Phó tổng làm sao vậy?”
Yết hầu của Phó Dĩ Hành di chuyển lên xuống, hô hấp trở nên nặng nề.
Tạm dừng một giây, anh buông lỏng tay, mở miệng nói tiếp.
“… Không, không có chuyện gì, anh nói tiếp đi.”
Giang Tầm có mắt không tròng, tiếp tục hỏi: “Phó tổng, anh có thể cúi thấp xuống một chút không? Tôi không với tới.”
Phó Dĩ Hành liếc mắt nhìn cô một cái, nghe lời cúi đầu, Giang Tầm tiến lên phía trước, đột nhiên đặt một nụ hôn xuống cần cổ anh.
Chỉ là nụ hôn này vô cùng mãnh liệt.
Bên cổ truyền đến cảm giác đau nhói nhè nhẹ, Phó Dĩ Hành bất giác cau mày.
Khi cô rời đi, để lại bên trái cần cổ Phó Dĩ Hành một vết dâu tây, vị trí vô cùng dễ thấy.
“… Trừ khi đối phương có thể đồng ý chuyển nhượng độc quyền thương mại, không thì không cần xem xét nữa. Công việc cụ thể khi nào chúng ta gặp nhau thì nói tiếp.” Cằm anh căng chặt, giọng nói trầm khàn giống như giấy ráp bị mài giũa.
Phó Dĩ Hành cúp điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, anh hơi ngừng lại, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Phu nhân, em đang thể hiện thái độ không hài lòng với tôi sao?”
Giang Tầm thắt nơ cho anh xong thì lùi về sau vài bước, khóe miệng nở một nụ cười thật tươi: “Đương nhiên không phải, ngược lại tôi còn vô cùng vừa lòng với sự phục vụ của Phó tổng tối qua, cho nên muốn tặng anh một món quà nho nhỏ.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày, cuối cùng cười thầm: “Món quà nhỏ này đúng là rất độc đáo.”
Giang Tầm giả bộ không nghe thấy ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Phó Dĩ Hành cũng đi theo.
“Có cần tôi đưa em xuống tầng không?”
Giang Tầm từ chối: “Không cần.” Cô lại nhắc nhở, “Phó tổng đừng quên, trong thỏa thuận đã ký có một điều khoản là chúng ta không được phép tiết lộ quan hệ với người ngoài.”
Từ giọng nói có thể nghe ra tâm trạng cô không tồi.
“Vậy được.”
Phó Dĩ Hành ngồi xuống bàn làm việc, dựa lưng lên ghế, ra vẻ không quan tâm nói: “Còn mười phút nữa.”
“Hửm?”
Giang Tầm quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Phó Dĩ Hành từ tốn nói: “Bây giờ là tám giờ bốn mươi lăm phút, khoảng mười lăm phút nữa trợ lý của tôi sẽ từ thang máy đi lên, nếu em không muốn bị cậu ta bắt gặp…”
Giang Tầm nhìn đồng hồ treo trên tường, phát ra một tiếng hô nhỏ: “Sao anh không nói sớm!”
Cô chạy tới vơ vội chiếc túi trên ghế sô pha.
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành sung sướng nhìn cô, kịp thời nhắc nhở: “Đừng quên di động.”
Giang Tầm vội vàng quay lại, cầm lấy di động trên bàn, sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc mà không thèm quay đầu lại.
Phó Dĩ Hành nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng nở một nụ cười.
***
Đồng hồ treo tường điểm chín giờ.
Vừa hơn 9 giờ, cửa văn phòng bị gõ vang.
“Phó tổng.”
Phó Dĩ Hành: “Vào đi.”
Trợ lý Từ Minh Ngạn đẩy cửa tiến vào, báo cáo công việc với Phó Dĩ Hành.
“Phó tổng, hội nghị đàm phán với tập đoàn Hâm Trạch bắt đầu lúc mười giờ, đoàn đội đã chuẩn bị ổn thỏa, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Đi thôi.”
Phó Dĩ Hành nhàn nhạt trả lời, cầm lấy áo vest khoác trên ghế đi ra ngoài.
Từ Minh Ngạn đuổi theo bước chân của anh, thấp giọng nói: “Phó tổng, trong thời gian gần đây, Chu tổng rất hay qua lại với người bên đầu tư Hạo Phong.”
Phó Dĩ Hành gài cúc tay áo, chậm rãi nói: “Không cần để ý tới, chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.”
Giọng nói lãnh đạm đến mức khó mà nhìn ra cảm xúc thật sự.
Một năm trước, chủ tịch tập đoàn Quân Trạch Phó Minh Kiến bị nhồi máu cơ tim, gấp rút nhập viện, chỉ trong một đêm, tình thế bất ngờ xoay chuyển.
Nội bộ tập đoàn đấu tranh gay gắt, đúng lúc Phó Dĩ Hành từ nước ngoài trở về, vào thẳng trụ sở chính của tập đoàn.
Tuy tuổi tác anh còn trẻ, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, lại khéo dùng người, rất giỏi thu phục lòng người.
Ngay khi vừa mới nhậm chức, bằng góc nhìn độc đáo của mình trong kinh doanh, anh chống lại cả dư luận, chủ trì mấy hạng mục mua bán và sáp nhập, trấn áp mấy lão già không phục, yên ổn ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Sau đó, nội bộ công ty tiến hành cải tổ mạnh mẽ, thanh lọc và chấn chỉnh bằng biện pháp mãnh liệt như sấm rền, không đến một tháng, nhóm quản lý cấp cao đã được cải tổ lại.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Từ Minh Ngạn cũng hiểu rõ thủ đoạn làm việc của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, lập tức không nhiều lời nữa.
“Còn nữa, Phó tổng, khi nãy…”
Ánh mắt Từ Minh Ngạn rơi xuống cần cổ anh, rõ ràng ngừng lại một lát.
Phó Dĩ Hành gương mắt nhìn anh ấy: “Có vấn đề gì sao?”
Từ Minh Ngạn vội vàng thu hồi tầm mắt: “Không, không có gì.”
***
Đến giờ làm việc, tòa nhà tập đoàn Quân Trạch đông như trẩy hội.
Giang Tầm đi thang máy riêng từ phòng tổng giám đốc xuống, một đường thuận lợi không gặp trở ngại.
Giữa đại sảnh tầng một, cô đi ngược chiều với dòng người đi làm.
Giang Tầm vội vàng rời khỏi, khi đi ngang qua khu vực lễ tân, cô không hề chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh.
Ở rìa quầy lễ tân, người đàn ông mặc vest cầm cặp da quay đầu lại nói với đồng nghiệp của mình: “Kia không phải Giang Tầm của truyền thông Vân Hải sao?”
Những người xung quanh tò mò hỏi: “Cô ấy là ai? Mấy người quen hả?”
Người đàn ông mặc vest thu hồi ánh mắt, cười hỏi: “Lấy một ví dụ nhé, nói đến trà sữa, anh nhớ tới cái gì?”
Câu hỏi này khá khó hiểu, người kia buột miệng thốt ra: “ISTEA?”
Người đàn ông mặc vest búng tay một cái: “Chính xác, người lập kế hoạch đưa thương hiệu “trà sữa=ISTEA” đi sâu vào lòng người chính là cô ấy.”
“Khoảng thời gian trước nổi lên mối liên hệ kỳ lạ giữa Wonderful Potato Chips và các nhân vật trong Anime, trên mạng còn thường xuyên spam video ngắn “Ký ức thơ ấu”, hay việc tuyên truyền cho bộ phim gây tranh cãi gần đây đều từ tay cô ấy mà ra.”
Người kia kinh ngạc nói: “Ý anh là phim “Khi pháo hoa nở rộ” gần đây?”
“Không sai.” Người đàn ông mặc vest nói: “Người làm truyền thông như chúng tôi, cho dù chưa từng nghe qua tên cô ấy thì ít nhiều cũng đã từng nghiên cứu những hạng mục qua tay cô ấy.”
Đồng nghiệp của người đàn ông mặc vest lại có chút nghi ngờ: “Nhưng vì sao dân chuyên như cô ấy lại ở đây, bị nhà ai đào đi rồi sao?”
Lúc này, một nhân viên trông như trợ lý bước ra khỏi thang máy đi tới quầy lễ tân: “Tôn tổng đang đợi các vị trong phòng họp tầng hai mươi ba, xin mời.”
***
Nơi Giang Tầm làm việc ở gần đây, không xa lắm, chỉ cần đi bộ mười lăm phút.
Thời gian cô bắt đầu làm việc là mười giờ.
Thấy vẫn còn sớm, cô đến quầy tự phục vụ mua cho mình một ly cà phê nóng.
Cầm cốc giấy bước ra khỏi tòa nhà tập đoàn Quân Trạch, đại sảnh tầng một đột nhiên xôn xao.
“Là Phó tổng kìa…”
Tiếng bàn tán vụn vặt lọt vào tai, bước chân của Giang Tầm cũng dừng lại.
Cô vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Phó Dĩ Hành đang sải bước đi ra, sau lưng anh là vài doanh nhân ưu tú mặc vest đeo giày da.
Chân Giang Tầm như mọc rễ, đứng yên tại chỗ.
Nhưng Phó Dĩ Hành thì không dừng lại, ánh mắt anh lướt qua cô rồi nhanh chóng rời đi.
Một chiếc Maybach màu đen dừng ngoài cửa lớn của tập đoàn, trợ lý phía sau nhanh chóng bước tới khom người mở cửa cho anh.
Giang Tầm đứng bên cạnh, ánh mắt lơ đãng rơi xuống kính chiếu hậu.
Kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
Phó Dĩ Hành nhàn nhạt quét mắt qua, ánh mắt anh hoàn toàn khác với lần anh nhìn cô đêm qua.
Đôi mắt sâu sắc, trầm tĩnh lại sắc bén, giống như nhìn thấu tất cả.
Anh chỉ chạm mắt với cô trong giây lát rồi nhanh chóng rời đi.
Chiếc xe lăn bánh.
Giang Tầm không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Đúng giờ cao điểm nên lượng xe cộ trên đường tăng đột biến.
Đèn tín hiệu trên vỉa hè đã chuyển sang màu đỏ, ngăn cản người đi bộ sang đường.
Dòng xe vội vàng lao nhanh.
Giang Tầm đang đứng trong khu vực chờ thì di động đột nhiên vang lên, là Trương Viên Viên.
Đèn tín hiệu nhanh chóng chuyển sang màu xanh, Giang Tầm ấn nút nghe, tiếp tục đi về phía trước.
“Viên Viên?”
Trương Viên Viên vội vàng nói: “Tổ trưởng, là tôi. Khi nào cô đến công ty thế?”
Giang Tầm hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”
Trương Viên Viên có một tật xấu, một khi sốt ruột là nói chuyện loạn hết cả lên, lôi thôi một hồi mới nói rõ ràng được.
Sắc mặt Giang Tầm dần trở nên nghiêm túc: “Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đến ngay.”
Nói xong, cô uống hết ly cà phê trên tay, ném cốc giấy vào thùng rác bên cạnh, bước nhanh về phía công ty.