NGỰ TRỊ VẠN GIỚI


Đồng hồ điểm 12 giờ trưa, tại vị trí trung tâm của thủ đô.
The Control Corporation trụ sở chính, từ ngoài cửa kính nhìn vào bên trong tầng lầu thứ 40.
Tại chỗ bàn làm việc ngồi lấy một nữ nhân đang nhìn vào màn hình laptop vô cùng nghiêm túc giống như đang chăm chú hoàn thành công việc của mình vậy, bên cạnh nàng là một đống những loại giấy tờ cùng tài liệu liên quan.
Những tiếng lách cách của bàn phím vô cùng êm tai dễ chịu mỗi khi được ngón tay của nàng gõ xuống nhẹ nhàng nhưng tốc độ không hề chậm để đảm bảo tiến độ công việc.
Sột soạt vài tiếng bàn tay lật úp giấy tờ, nàng chăm chú quan sát sau đó so sánh lên trên màn hình để chắc chắn những thứ tài liệu vừa rồi không bị sai sót một thứ gì cả.
Chắc chắn sau đó, nàng đặt toàn bộ đống tài liệu qua một bên ngả lưng ra phía đằng sau ghế ngồi êm ái mà vươn vai một cái thật thư giãn nhất có thể, có vẻ như nàng đã làm việc liên tục trong nhiều giờ đồng hồ.
Đưa tay cầm lấy tách cà phê nòng vừa được nhân viên pha đặt ở một bên cạnh bàn làm việc sau đó đưa lên trên miệng mà thưởng thức thứ đồ uống nóng thơm ngon này.
Lúc này chúng ta mới có thể thấy rõ nữ nhân này là ai a.
Không sai, nàng chính là Nhã Phương, hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm tại The Control Corporation được nam nhân của nàng đầu tư và sáng lập.
Hôm nay là ngày đầu tiên Nhã Phương đi làm tại đây với chức vụ tổng giám đốc đồng thời cũng là thư ký riêng của chủ tịch tập đoàn này, cũng chính là nam nhân của nàng - Ninh Vương a.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng thì Ninh Vương vẫn muốn thân phận của mình được ít người biết đến nhất có thể và chủ yếu chỉ là thành viên trong nội bộ tập đoàn thôi, chức vị tổng giám đốc có lẽ để cho Nhã Phương lên làm là thích hợp nhất khi hắn không có mặt tại nơi này.

Còn khi hắn có mặt ở tập đoàn thì Nhã Phương sẽ vừa là tổng giám đốc vừa làm thư ký riêng của hắn mà chỉ thành viên nội bộ biết.
Vì vậy khi Ninh Vương không có ở đây, Nhã Phương chính là người có tiếng nói và quyền lực nhất của The Control Corporation đổi lại công việc và áp lực sẽ là vô cùng lớn đè lên đôi vai nhỏ của nàng.
Mặc dù Ninh Vương chỉ muốn nữ nhân của mình có một cuộc sống sung túc và hạnh phúc khi ở bên cạnh hắn mà không không cần phải lo lắng hay nghĩ ngợi gì cho phiền muộn.

Bất quá, địa vị và thân phận của hắn càng ngày càng cao thì đòi hỏi nữ nhân bên cạnh của hắn cũng phải như vậy, nếu không các nàng sẽ chẳng khác nào một bình hoa di động cả.
Giống như hoàng hậu bên cạnh một vị hoàng đế vậy, nhan sắc thôi là chưa đủ để có thể trở thành một vị mẫu nghi thiên hạ đòi hỏi rất nhiều yếu tố như thân phận địa vị, phẩm chất, tài trí, nguồn lực hậu thuẫn ở phía sau,...

Mà Nhã Phương nàng cũng vậy, trước đó Ninh Vương đã từng nói qua với nàng rồi, hắn là nam nhân và một khi địa vị thân phận càng cao, bên cạnh không có thêm vài nữ nhân khác ngoài nàng là rất khó để có thể làm được.
Nhưng Ninh Vương đã xác định Nhã Phương nàng là nữ nhân của hắn, hơn nữa lại còn là nữ nhân đầu tiên thì từ giờ cho tới lúc chết cuộc sống của nàng chẳng cần phải lo lắng về bất kể điều gì cả bao gồm là về cả tình yêu lẫn tiền bạc.
Thế nhưng nếu Nhã Phương chấp nhận một cuộc sống như một con chim trong lồng, một bông hoa trong chậu như vậy thì chẳng có gì để nói.

Nhã Phương chỉ mới cùng hắn xác định mối quan hệ nam nữ, và sống với nhau bên nhau một thời gian mặc dù không dài nhưng nàng chắc chắn tình cảm hai người bọn họ dành cho nhau là không thể tách rời.
Nhã Phương không chỉ muốn ở bên cạnh hắn làm nữ nhân của hắn, nàng muốn được sánh đôi cùng với hắn trên mọi nẻo đường phía trước chứ không phải một bình hoa trong chậu mà mỗi khi Ninh Vương buồn chán thì mới tìm đến nàng.
Nhã Phương không hề muốn một cuộc sống như vậy cho dù nó đã là rất tốt đi chăng nữa, nàng mặc dù không muốn chia sẻ người nam nhân này với nữ nhân khác nhưng.

Hắn hiện giờ đã là vô cùng ưu tú, sau này sẽ là vô cùng khó tránh khỏi vướng vào những mối quan hệ với những nữ nhân khác ngoài nàng.
Khi đó, nàng sợ Ninh Vương sẽ quên mất một nữ nhân như nàng.
Không muốn điều đó xảy ra, Nhã Phương bắt buộc phải ép mình trở nên thật ưu tú cho dù con đường này có gian nan vất vả hay mệt nhọc đến thế nào đi chăng nữa.
Có như vậy Nhã Phương nàng mới không bị hắn bỏ lại phía sau, có như vậy nàng mới có thể cùng hắn sánh bước trong tương lai, mặc kệ hắn có bên mình bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa a.
Nàng chỉ cần trong tim hắn có chứa một góc nhỏ dành cho nàng là đã đủ mãn nguyện rồi.

Ngả lưng về phía sau một lần nữa, Nhã Phương trong đầu lúc này là đang suy nghĩ xem rốt cuộc không biết nam nhân kia là đang làm gì, có nghĩ về nàng hay không?
Không có hắn ở bên cạnh, mà chỉ ở một mình bên trong căn phòng rộng rãi cùng máy điều hòa nhiệt độ đang phả ra những luồng khí lạnh làm mát căn phòng.
Cảm giác này có chút khiến nàng thấy trống trải, cô đơn a.
Nhã Phương hai mí mắt nhắm lại dưỡng thần một chút nhưng bất tri bất giác nàng lại thiếp đi lúc nào không hay, có lẽ là khối lượng công việc mà nàng đã làm trong cả một buổi sáng này là rất lớn, đòi hỏi sự tập trung là vô cùng cao a.

Nó tương đương với khối lượng công việc mà khoảng 10 - 15 nhân viên phải làm trong một ngày thì hiện giờ đã bị Nhã Phương hoàn thành trong một buổi sáng.
Có thể thấy, trí lực của nàng đã được gia tăng đáng kể sau khi thân thể được cải tạo, cộng với khả năng chịu đựng áp lực công việc mà từ khi là còn là người bình thường Nhã Phương nàng đã phải trải qua và cũng có thể là tài năng thiên phú của nàng trong lĩnh vực này là rất tốt.
Nhã Phương thiếp đi sau đó thì từ phía cánh cửa của gian phòng.
Cạch~
Tiếng tay nắm cửa bị vặn xuống từ phía bên ngoài của căn phòng, không biết rốt cuộc là người nào tìm đến phòng làm việc của Nhã Phương.
Phải biết từ tầng 30 trở đi cho tới tầng 50, tất cả nhân viên trong The Control Corporation nếu không được sự cho phép hay yêu cầu thì tuyệt đối không được đi lên vượt quá tầng 30.
Nếu không, một khi bị phát hiện ngay lập tức sẽ bị khai trừ khỏi nơi này, chưa hết, toàn bộ Hà Thành sẽ không có một công ty hay tập đoàn nào dám nhận người nhân viên đó nữa.
Bằng không sẽ chắc chắn đắc tội TC Corporation a.
Cánh cửa mở ra, từ phía bên ngoài chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc bước vào sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không ai khác, người này chính là Ninh Vương a.
Sau khi từ trường học trở về nhà thay quần áo một chút hắn liền tới công ty thăm nữ nhân của mình một chút, trên tay còn mang theo một hộp đồ ăn trưa mà tự tay hắn chuẩn bị cho nữ nhân của mình.
Vào bên trong gian phòng làm việc sau đó Ninh Vương chỉ thấy nữ nhân của mình có vẻ đã có chút mệt mà ngủ thiếp đi trên ghế, tranh thủ nghỉ ngơi cho công việc buổi chiều.

Vì The Control Corporation chỉ còn ít ngày nữa là chính thức ra mắt, khối lượng công việc đòi hỏi là vô cùng lớn cho nên nàng chỉ có thể tranh thủ lúc này mà thôi.
Thậm chí còn quên luôn cả bữa trưa, mặc dù cơ thể sau khi được tái tạo sức lực vô cùng dồi dào thế thậm chí có thể 2 3 ngày không ăn uống gì mà không thấy đói khát.

Thế nhưng là ảnh hưởng nhất định đối với thân thể chắc chắn sẽ là vẫn có mặc dù rất ít, bất quá như vậy cũng đã là đủ để Ninh Vương cảm thấy đau lòng, xót xa rồi.
Nàng là vì hắn nên cố gắng như vậy a.

Đặt hộp bữa đồ ăn trưa qua một bên trên bàn, Ninh Vương đưa bàn tay lên trên gương mặt nàng nhẹ nhàng hết sức có thể vuốt ve mà gương mặt xinh đẹp quyến rũ ấy nay đang phải cố gắng hết sức vì hắn.
Như cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc, Nhã Phương cũng rất là tận hưởng cảm giác bàn tay Ninh Vương vuốt ve gương mặt nàng mà lộ rõ vẻ thưởng thức trên mặt nhưng thân thể vẫn là trong trạng thái ngủ mà không có để ý tới không gian xung quanh.

Đổi lại là kẻ khác, nàng đã sớm tỉnh lại từ khi tay của kẻ đó chạm lên tay nắm cửa và xiên cho hắn một nhát rồi.
Có lẽ là do cảm nhận được chủ nhân của mình, Sát Cơ Vỹ bên trong thân thể Nhã Phương đã tạo ra cho nàng một cảm giác an toàn và yên bình tăng thêm phần say giấc thay vì cảnh giác đối với mọi thứ xung quanh a.
Không nỡ để nữ nhân của mình nằm dựa vào ghế nghỉ ngơi ở một tư thế không hề thoải mái chút nào, Ninh Vương hai cánh tay rắn chắc, nhẹ nhàng mà ôm lấy thân thể của Nhã Phương vẫn còn đang ngon giấc theo kiểu công chúa.
Hắn bước chân từ từ mà tiến về phía chiếc salon được đặt bên cạnh bàn tiếp khách của gian phòng làm việc này mà nhẹ nhàng đặt thân thể mềm mại của Nhã Phương nằm lên bên trên nó.

Sau đó Ninh Vương cởi chiếc áo vest ngoài của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên trên thân cho nàng mà không làm nàng tỉnh giấc từ trong mộng đẹp.
Còn bản thân hắn thì tiến về phía bàn làm việc, dự định làm nốt phần công việc còn lại giúp nàng.
Dù sao thì chiều nay hắn cũng chẳng có gì bận a.

3 giờ chiều, Nhã Phương hai mắt mơ màng tỉnh lại sau một giấc ngủ ngon, nàng cũng không biết tại vì sao mình lại ngủ sâu như thế.
Cho tới khi hai mắt hoàn toàn mở ra, Nhã Phương phát hiện mình đang nằm trên salon thay vì thiếp đi trên ghế làm việc mới đúng.
Nhìn lấy chiếc áo đang được khoác bên trên thân của mình cùng với bóng lưng của một thân ảnh quen thuộc đang ngồi bên cạnh bàn làm việc của mình.
Nhã Phương rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình lại có thể ngủ ngon và sâu như thế, rốt cuộc thì chính là vì nam nhân kia mang lại cho nàng cảm giác an toàn và bình yên ngay cả lúc ngủ a.
Cười thầm một tiếng, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào và tràn ngập hạnh phúc a.
Để gọn chiếc áo khoác sang một bên, Nhã Phương thân thể ngồi dậy từ ghế salon sau đó tiến dần về phía nơi nam nhân của nàng đang làm việc.
Vòng hai tay qua cổ ôm lấy thân thể của Ninh Vương, Nhã Phương hít sâu một hơi tận hưởng khí tức và mùi hương hấp dẫn trên thân của hắn.
“Anh tới khi nào thế Ninh?”.
“Lại còn giúp em làm nốt công việc của mình để cho em được nghỉ ngơi nữa, yêu chiều em như vậy không sợ em sinh hư sao?”.

Nhã Phương thành thục quyến rũ ghé sát vào tai hắn mà phát ra âm thanh mị hoặc vô cùng.
“Hắc hắc, Anh sẽ không làm không công giúp em đâu bảo bối à”.
“Thế nên ái phi của trẫm à, nàng còn không mau giúp trẫm matxa đầu óc một chút?”.
Ninh Vương cười tà một tiếng sau đó sử dụng giọng điệu của một vị hoàng đế mà yêu cầu nàng giúp hắn matxa, xoa bóp huyệt thái dương một chút.
Nghe được yêu cầu này của hắn, Nhã Phương không một tia chối từ mà vô cùng ngoan ngoãn dùng bàn tay mềm mại của mình mà đưa lên vai, sau gáy và những huyệt đạo xung quanh phần đầu của hắn bắt đầu dùng lực vừa phải mà xoa bóp.
Nhận được cảm giác thoải mái và thư giãn đầu óc đến từ đôi bàn tay ngọc ngà mềm mại vô cùng của nàng.

Ninh Vương bắt đầu thả mình tựa người về phía sau ghế mà nằm tận hưởng chút tay nghề này của Nhã Phương.
Xoa bóp, matxa được một lúc thì Nhã Phương phát ra âm thanh hướng Ninh Vương mà nói.
“Không biết bệ hạ thấy lực đạo này của thần thiếp đã đủ chưa ạ”.
Nhã Phương cũng rất tinh tế mà cùng hắn một bài đối đáp, âm thanh của phát ra êm tai và dễ nghe vô cùng.
“Ha ha, ái phi tay nghề tốt, lực đạo này trẫm rất vừa lòng a”.
Ninh Vương hài lòng mà phát ra âm thanh, trong lòng chỉ muốn thay chiếc ghế này bằng cặp đùi mềm mại căng mịn của nàng để gối đầu mà thôi.
“Bệ hạ vừa ý, thần thiếp rất vui a”.
Nhã Phương âm thanh dễ nghe tiếp tục phát ra đáp lời Ninh Vương.
Sau đó Nhã Phương đôi tay tiếp tục xoa bóp cho hắn mà không nói gì thêm, còn Ninh Vương chỉ nằm thưởng thức trong sự hài lòng khó tả mà nàng mang lại a.

HÔM QUA CÓ CHÚT VIỆC BẬN NÊN KHÔNG RA CHƯƠNG
….
TRƯA MAI SẼ CỐ GẮNG VIẾT BÙ


Bình luận

Truyện đang đọc