NGƯỜI HAI MẶT


Lúc Khương Dương đang hoang mang thì đã có kết quả xét nghiệm DNA.
Nhìn vào biểu đồ, Lận Thời Thương đẩy gọng kính bạc lên: “Kết quả cho thấy, mảnh da được tìm thấy trên ngón tay của người chết là của Thái Đệ.”
Quả nhiên là vậy!
Ngay lập tức, chút tin tưởng cuối cùng của Khương Dương dành cho Thái Đệ đã hoàn toàn bị lật đổ bởi những bằng chứng áp đảo.
Nếu chỉ có băng ghi hình quay được mặt nghiêng, thì vẫn có khả năng sai.

Tuy nhiên, bằng chứng mạnh mẽ về kết quả so sánh DNA đủ để chứng minh Thái Đệ đã rời bệnh viện và có liên quan mật thiết đến cái chết của người chết.
Nếu không, làm sao mảnh da của cô ấy có thể dính vào móng tay của người chết?
Khương Dương và Lận Thời Thương nhìn nhau, trong lòng đã hiểu.

Bây giờ họ có thể chắc chắn có đủ bằng chứng cho thấy Thái Đệ là hung thủ.

Cùng với động cơ gây án, cô ấy có đủ sự thuận tiện để có thể gây án…
Khương Dương chắc chắn rằng nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì khó có thể xóa bỏ hiềm nghi của Thái Đệ.
Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Khi Khương Dương đẩy cửa và định đưa Thái Đệ về cục cảnh sát để phối hợp điều tra, đội phó Trần Lãng Phong đã đứng trước mặt cô: “Đội trưởng Khương, trước khi chúng ta đi tìm Thái Đệ, chúng ta có nên kiểm tra lại một lần nữa không?”
“Tại sao?”
Khương Dương nhướng mắt hỏi: “Cô ấy hiện đang bị nghi ngờ nhiều nhất.

Thậm chí còn tìm thấy mảnh da của cô ấy trong móng tay của Thái Quý Thành.”
Trần Lãng Phong trầm mặc một lát: “Tôi muốn nói… Mảnh da kia không nhất định là của cô ấy.”
“Hả?”
Khương Dương khoanh tay, nhướng mày lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không phải Thái Đệ, chẳng lẽ là người khác?”
“Về mặt lý thuyết, khả năng này là có tồn tại.

Một người song sinh giống hệt Thái Đệ cũng sẽ có DNA giống cô ấy.”

Lận Thời Thương giải thích cho cô: “Nhưng cô ấy không phải là con một sao?”
Trần Lãng Phong lắc đầu: “Không, Thái Đệ không phải con một, cô ấy có một người chị gái song sinh giống hệt mình.”
Đột nhiên, phòng pháp y chìm vào im lặng.
Giọng nói trầm của Trần Lãng Phong như tiếng sấm rền, giáng vào lòng mọi người.
“Làm sao có thể?”
Con ngươi Khương Dương run lên, “Tôi đã bảo Tiền Trác điều tra qua, cũng không phát hiện cô ấy còn có một chị gái!”
“Đội trưởng, cô còn nhớ cuốn nhật ký bị Lỗ Huệ xé nát không?”
Trần Lãng Phong nhặt túi vật chứng và cẩn thận cho Khương Dương xem các trang nhật ký bên trong: “Lúc đầu tôi cũng không biết, cho đến khi tôi nhìn thấy cuốn nhật ký sau khi được phục hồi.”
Rõ ràng, Lỗ Huệ muốn xé cuốn nhật ký này là có lý do.
Trong mười trang giấy mỏng manh này, Thái Đệ đã ghi lại những tội ác mà nhà họ Thái cố tình che giấu.

Về tội bỏ rơi một bé gái.
Vào một đêm mùa đông 21 năm trước, một cặp song sinh chào đời tại nhà của Thái Quý Thành.

Nhưng chẳng may, hai đứa trẻ này đều là bé gái nên không được gia đình chào đón.
Bất chấp chính sách một con được áp dụng trong làng vào thời điểm đó, các gia đình có con gái đầu lòng vẫn được phép sinh thêm con.

Nhưng hai cô con gái chào đời cùng lúc chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc Thái Quý Thành muốn vợ sinh con trai.
Trong một lúc, vô số lời chửi rủa tràn ngập căn phòng.
Thái Quý Thành đang ngồi xổm trên mặt đất vừa hút thuốc vừa trừng mắt nhìn hai đứa trẻ đang khóc.

Khi làn khói xám bốc lên, một kế hoạch xấu xa dần hình thành trong đầu ông ta.
Hắn đã quyết định! Hắn muốn vứt bỏ hai đứa con gái chết tiệt này!
Dù sao trẻ con mới sinh còn yếu đuối, chỉ cần quấn khăn ném xuống hố, sau đó nói người phụ nữ trong nhà sinh ra thai chết lưu, ai biết hắn đã làm ra chuyện gì!
Nghĩ đến đây, Thái Quý Thành rít một hơi mạnh.
Dường như hắn đã nhận được một ý tưởng độc ác từ làn khói đó, bước một bước đến bên giường, giật lấy đứa bé mới sinh trong lòng Lỗ Huệ.

Nhưng Thái Quý Thành không bao giờ tưởng tượng được một người mẹ có thể sử dụng sức mạnh như thế nào để bảo vệ con mình.
Cuối cùng, hắn chỉ lấy đi người chị trong cặp song sinh.
Vào ngày gió lạnh đó, cô bé tội nghiệp bị ba mình thô bạo lôi ra khỏi căn phòng ấm áp, ném xuống một cái hố bên đường.
Thái độ của Thái Quý Thành đối với cô bé là kinh tởm và ghét bỏ!
Dường như chỉ cần sinh ra không phải là con trai thì là lỗ vốn, là rác rưởi cần xử lý gấp, dù cho bé gái này là máu thịt của Thái Quý Thành.
Tuy nhiên, điều Thái Quý Thành không ngờ tới là kể từ đó, Lỗ Huệ mang thai nhiều lần cũng không sinh được con trai, nhưng vì phá thai quá nhiều nên vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản.

Đứa con gái bị hắn nhẫn tâm ruồng bỏ lại được một gia đình giàu có trong thôn nhặt về, may mắn sống sót.
Từ nhật ký của Thái Đệ, Khương Dương và những người khác có thể thấy việc tàn nhẫn từ bỏ đứa con gái lớn của Thái Quý Thành đã được giấu kín.

Không chỉ bản thân ông ta im lặng để tránh mặc cảm mà Lỗ Huệ còn có quan điểm “chuyện xấu trong nhà không đồn ra ngoài” nên vẫn giữ kín chuyện này.
Cho đến một hôm, Thái Đệ về nhà sớm và tình cờ nghe được những gì ba cô nói.
Trong ký ức của cô, đó là lần đầu tiên Thái Quý Thành nói về người chị song sinh của mình.

Tuy nhiên, ông ta nhắc đến sự việc này không phải vì máu mủ thâm tình mà vì lòng tham tiền.
Khương Dương xem đến đây thì nhíu mày lại.
Lật qua một trang khác của cuốn nhật ký, Khương Dương thoáng thấy sự suy sụp và kinh sợ trong nội tâm của Thái Đệ từ nét chữ viết vội.
Bởi vì những gì Thái Quý Thành nói chính là trơ trẽn!
Trong nhật ký của mình, ngày hôm đó, Thái Đệ đã ghi lại lòng tham tiền bạc không thể che giấu của ba cô.
“Thật không ngờ, con nhóc ông đây ném đi không những không chết mà còn phát tài rồi! Người nhận nuôi nó có rất nhiều tiền, chờ họ hai chân duỗi thẳng thì số tiền đó sẽ thuộc về nó! Nghĩ cách để cho nó dùng chút tiền báo hiếu chúng ta đi!”
Nhắc đến quá khứ, Thái Quý Thành thậm chí còn có chút tự mãn: “Nếu năm đó ông đây không bỏ rơi nó, nó sẽ được phát tài như bây giờ sao!”
May mà chuyện xảy ra đã lâu, nhưng khi Khương Dương đọc đến câu cuối này vẫn không nhịn được, cảm thấy buồn nôn.

Cô chán ghét sự trơ trẽn tồi tệ này!
Khương Dương đột nhiên thấy rất may mắn vì Thái Đệ đã viết cuốn nhật ký này.

Cây bút trong tay Thái Đệ giống như một con dao, ghi lại tất cả những gì không thể chịu đựng được, đồng thời cắt bỏ bề ngoài nghĩa khí của Thái Quý Thành, để lộ ra một bộ mặt ẩn giấu khác…tham tiền, bạo lực, giết người…Gần như mất hết lương tâm!
Theo những gì ghi trong nhật ký, Khương Dương nhanh chóng tìm thấy tên chị gái của Thái Đệ – Tô Hoán.
Nhà hàng Nhật nơi cô ấy dùng bữa rất cao cấp, được cải tạo từ một biệt thự gia đình.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Khương Dương và những người khác đi vòng qua hòn non bộ và đi qua một cái ao có cá koi trước khi nhìn thấy Tô Hoán.
Vừa vào phòng, Tô Hoán liền ra hiệu phục vụ đóng cửa lại.
Hiển nhiên, Tô Hoán không muốn một chữ nào trong cuộc nói chuyện của bọn họ bị lộ ra ngoài.

Có lẽ trong lòng cô không nghĩ rằng Thái Quý Thành và Lỗ Huệ sẽ là ba mẹ ruột của mình.
Khả năng cách âm của nhà hàng Nhật này khá tốt, sau khi đóng cửa lại thì không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Khương Dương quay đầu và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trong giây lát.

Đoán chừng ngoài cửa người phục vụ cũng đã rời đi, cô nói: “Cô Tô, bây giờ có tiện nói chuyện không?”
Tô Hoán chọn trốn tránh.
“Các vị cảnh sát, có muốn ăn thử món Nhật ở đây không?”
Cô ấy chuyển đề tài, không muốn nhắc đến thân thế của mình: “Đây là nhà hàng Nhật ngon nhất ở Nghi Ninh, nguyên liệu đều được vận chuyển đến bằng đường hàng không, vừa đủ để đáp ứng yêu cầu về độ tươi.”
Khương Dương cúi đầu nhìn một bàn đầy ắp món ngon, trong lòng không khỏi thở dài.
Tô Hoán và Thái Đệ rõ ràng là một cặp chị em song sinh, thậm chí DNA còn giống nhau, nhưng họ lại có cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau.

Một người có hoàn cảnh gia đình rất tốt, nhưng người kia đang phải vật lộn trong cảnh nghèo khó.
“Cô Tô, chúng tôi đến đây không phải để ăn đồ Nhật.”
Khương Dương cau mày: “Lý do chúng tôi đến lần này đã báo cho cô rồi.”
Tô Hoán cười nhẹ.
“Ừ, tôi biết.”
Giọng cô ấy khàn hơn Thái Đệ rất nhiều, lại tao nhã lạnh nhạt: “Ba ruột trước kia bỏ rơi tôi, bây giờ lại thỉnh thoảng ép tôi đưa tiền.”
Tô Hoán nhấn thật mạnh chữ “ruột”, lộ ra sự châm chọc nồng nặc.
“Thái Quý Thành đã chết.”
Khương Dương cắt ngang: “Vì vậy, cô không cần phải lo lắng về việc ông ta tống tiền cô bằng cách lan truyền thân thế của cô nữa.”
Tô Hoán sững sờ một lúc.
Ngay lập tức, cô ấy nhếch khóe môi, như thể muốn nói “Thật tuyệt”, nhưng cô ấy không nói ra được.
“Ông ta đúng là một cái hố sâu không đáy, chỉ trong nửa năm, tiền đưa cho ông ta như nước chảy, ít nhất cũng hơn 200 vạn.


Mặc dù tôi có tiền nhàn rỗi, nhưng cũng không chịu được cái hố sâu không đáy đó.”
Tô Hoán lắc đầu, trong mắt không lộ ra cảm tình nào: “Mỗi lần đưa tiền chậm một chút, ông ta lại đến công ty tôi làm ầm lên, nói sẽ nhận lại tôi, khiến tôi không được thừa kế gia sản của ba mẹ nuôi…”
Có một người ba ruột như vậy giống như là một tai họa.
“Thật ra, tôi sống với ba mẹ nuôi suốt ngần ấy năm cũng không dễ dàng gì.

Ban đầu, họ không có tình cảm với tôi.

Tôi có khóc lóc, kêu gào bao nhiêu thì họ cũng không thèm đoái hoài đến tôi.

Càng khóc, giọng của tôi cũng trở nên khàn đi.

Sở dĩ bây giờ họ đối xử tốt với tôi là vì họ cần tôi chăm sóc họ khi về già.”
Tô Hoán rũ mắt, nhấp một ngụm rượu.
Ngày xưa, cô cũng có giọng nói trong trẻo như cô em gái.
“Tôi vốn tưởng rằng sau khi nhận ba mẹ ruột, mình có thể có được tình cảm gia đình.”
Tô Hoán cười khổ nói: “Nhưng, tôi đã sai.”
Ba mẹ nuôi nhận nuôi cô chỉ để có người chăm sóc khi về già, còn ba mẹ ruột lại coi cô như một cái máy rút tiền.

Cô ấy có hai cặp ba mẹ, nhưng cô ấy vẫn không thể có được tình cảm gia đình mà người khác có thể phung phí.
Thấy Tô Hoán trầm mặc, Khương Dương không tiện hỏi thêm câu nào.
Không khí trong phòng tĩnh lặng như bị đóng băng.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn của Tô Hoán rung lên một tiếng “ù ù”.

Với sự xuất hiện của tin WeChat, màn hình điện thoại di động của cô ấy lập tức sáng lên.
Hình ảnh trên màn hình khóa của điện thoại sáng lên.
Bức ảnh được đặt làm màn hình khóa là một cặp đôi đang thân mật với nhau.

Người nữ đương nhiên là Tô Hoán, người đàn ông lại giống hệt bác sĩ điều trị cho Thái Đệ, Ôn Không Vũ!.


Bình luận

Truyện đang đọc