NGƯỜI HAI MẶT


Bánh xe của xe tải vẫn chuyển động chậm chạp.

Mỗi một lượt, nó nặng trĩu như đè lên trái tim Khương Dương.
Sau khi xe chạy đi, Khương Dương rốt cục nhìn rõ ràng mọi thứ trước mắt .
Máu! Tất cả đều là máu!
Máu chảy khắp mặt đường tương đối sạch sẽ, đỏ cả mắt.

Người phụ nữ bê bết trong vũng máu với tứ chi bị gãy, thật khủng khiếp!
Khương Dương cứng ngắc cúi đầu xuống, lại bắt gặp cái đầu lăn xuống chân cô.
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.

Đó là khuôn mặt của Thái Đệ!
Trong một lúc, Khương Dương không thể nghe hay nhìn thấy bất cứ điều gì.

Tiếng gió rít bên tai giống như tiếng ma quỷ, màu đỏ tươi trên mặt đất điên cuồng tràn vào trong mắt.
Một người vừa rồi còn sống bỗng chốc biến thành thi thể!
Khi vụ tai nạn xảy ra, chiếc xe tải chắn giữa họ chỉ rộng 2,5 mét và lúc đó cô chỉ cách Thái Đệ không quá 5 mét.

Khoảng cách gần như vậy, gần như trong tầm tay.
Nhưng…Nhưng cô lại không cứu được Thái Đệ.
Khương Dương đột nhiên cảm nhận được nỗi đau mà đội phó Trần đã trải qua trước đây, loại đau đớn thiêu đốt trong lòng, loại hối hận đau đớn.
Nếu cô có thể chạy nhanh hơn và bước chân lớn hơn trong cuộc rượt đuổi, chặn được Thái Đệ trước khi xe tải đến, thì tai nạn đã không xảy ra! Thái Đệ sẽ không chết!
“Thái Đệ… không nên chết bây giờ.”

Khương Dương nghiến chặt quai hàm: “Cô ấy có tội, nhưng tội của cô ấy nên để tòa án phán xét.”
Chứ không phải như bay giờ, bị vùi dưới bánh xe, chết không toàn thây.
“Tôi đã có thể cứu cô ấy.”
Trước vũng máu, Khương Dương lẩm bẩm.

Cảm giác bất lực giống như xiềng xích trói chặt lấy cô.
Lúc này, đội phó Trần Lãng Phong đi đường vòng từ phía sau cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Khi anh ấy dẫn người đến, đập vào mắt anh là cảnh tượng thảm khốc sau vụ tai nạn xe và Khương Dương đang thất thần bên cạnh.
Công bằng mà nói, tình hình hiện tại của Khương Dương thật sự rất tệ.
“Đội trưởng, đừng tự trách mình.”
Trần Lãng Phong thở dài, nói: “Ít nhất chân tướng vụ án đã rõ ràng, Thái Đệ sẽ không có cơ hội hại người khác.

Chờ kết thúc công việc, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.”
Đây có thể coi là điều may mắn trong bất hạnh.
Sau giờ làm việc ngày hôm đó, không thấy bóng dáng Khương Dương đâu.
Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.
Điện thoại di động của cô đã tắt máy, điện thoại gọi đến đều như đá chìm xuống đáy biển, không có hồi âm.
Người đầu tiên phát hiện ra là Trần Lãng Phong.
Sau khi trở về cục cảnh sát, sau khi tận mắt nhìn thấy tình trạng đáng thương của Khương Dương, đội phó Trần, người được gọi là “Mẹ Trần” trong đội, luôn lo lắng cho tâm trạng của cô nhiều hơn.
Kết quả là Khương Dương đã biến mất không chút dấu vết dù anh đã đề phòng hết mức.
Tiền Trác khẩn trương nói chuyện này với Lận Thời Thương, nhưng thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh: “Cô ấy có chuyện muốn làm, trước đây không ai có thể ngăn cản cô ấy.

Quả nhiên, bây giờ vẫn như vậy.”

“Anh nói cái gì? Trước đây?”
Ngay lập tức, Tiền Trác vểnh tai buôn chuyện: “Này, pháp y Lận, tại sao anh có vẻ rất quen với đội trưởng Khương của chúng tôi vậy?”
Lận Thời Thương không trả lời, nhưng trong mắt anh hiện lên một chút hoài niệm.
Im lặng một lát, anh chủ động nói: “Tôi đi tìm cô ấy, có lẽ, tôi biết cô ấy ở đâu.”
Nhưng sau đó, Lận Thời Thương đã thực hiện một hành động khiến mọi người khó hiểu.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, anh không tìm Khương Dương ngay mà đến một siêu thị gần đó và chọn một chai rượu whisky mạnh.

Sau đó, anh cầm chai rượu whisky và chậm rãi đi lên nóc một tòa nhà gần Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh.
Đây là tầng thượng duy nhất nhìn ra Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh ở Nghi Ninh.
Cánh cửa dẫn lên sân thượng hé mở, vừa đẩy ra là gió mùa hè ào ạt ập vào.

Vạt áo của Lận Thời Thương bị gió thổi tung lên, xào xạc, giống như một cánh buồm vỡ vụn trong mưa bão.
Anh mới tiến được hai bước thì bất ngờ đá phải lon bia.
Lận Thời Thương khẽ cau mày, ngước mắt nhìn về phía trước, thấy rất nhiều lon bia ném bừa bãi trên sân thượng.

Chúng đều đã trống rỗng, thậm chí không còn giọt bia trong đó, trông vắng lặng và chán nản.
Giữa hai lông mày, ánh mắt anh dần trở nên nghiêm túc.
Anh biết Khương Dương không có thói quen hút thuốc, nhưng anh không ngờ Khương Dương lại uống nhiều bia như vậy.
“Khương Dương, cô có ở đây không?”
Lận Thời Thương đi theo hướng lon bia lăn về phía góc sân thượng.

Quả nhiên, anh đã tìm thấy Khương Dương, ở nơi có nhiều lon bia nhất.

Bia làm ướt cổ Khương Dương, dưới tác dụng của rượu, hai má cô ửng hồng không tự nhiên.

Tuy nhiên, đôi mắt kia vẫn tỉnh táo.
Bị tê liệt nhưng vẫn đấu tranh một cách tỉnh táo.
Lận Thời Thương nói: “Cô đừng uống được nữa.”
Khương Dương cầm bia, tay không nhúc nhích, cũng không biết có nghe lời của anh hay không.
“Thật phiền…Muốn say sao không say được?”
Khương Dương nhíu mày oán trách, giọng nói nghe có vẻ ủ rũ, giống như một đứa trẻ đang nổi giận: “Say thật tốt, khi say thì không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, gió trên sân thượng rất dữ dội.
Chỉ một chút, những lời oán trách bị thổi bay, nhưng ẩn trong giọng nói, những điều mơ hồ và phức tạp hơn vẫn còn, chìm như một khối chì trước gió.
Lận Thời Thương cảm nhận được.
Gánh nặng đè nặng trong lòng Khương Dương đã lâu, giờ phút này cũng chuyển vào trong lòng anh.

Vị đắng khiến lòng anh cảm thấy khó chịu.
Lận Thời Thương đột nhiên nghĩ Khương Dương thích kẹo đến vậy cũng không lạ.
“Cô đang suy nghĩ gì?”
Ánh mắt Lận Thời Thương giống như chiếc lá phượng vĩ, che lấp sự trống rỗng trong đôi mắt Khương Dương.
Hiếm khi anh không thuyết phục Khương Dương mà mở chai rượu whisky.
“Tôi biết mình không nên nghĩ nhiều, nhưng tôi không thể không nghĩ nhiều.”
Khương Dương buông tay, lon bia cô đang cầm rơi xuống đất “choang” một tiếng: “Mặc dù tôi không nhìn thấy thời điểm xảy ra tai nạn xe, nhưng tôi không thể ngừng tưởng tượng nhiều lần về khoảnh khắc khi cô ấy bị tai nạn.”
“Nghĩ đến chuyện này sao?”
“Không chỉ vậy.”
Khương Dương lắc đầu, “Lúc nhìn thấy vết máu trên đường, tôi lại nghĩ đến một chuyện khác…”
Nói xong, giọng cô cứng lại.
Mà khi ngừng lại, cô tình cờ dừng lại ở điểm mấu chốt nhất.
Cô không muốn nói, Lận Thời Thương cũng không vội hỏi.

Anh giơ tay rót một ly rượu whisky, đưa cho Khương Dương: “Vừa rồi tôi đến vội, không kịp mua đá viên để pha với rượu, chịu khó uống đi, ít nhất nó mạnh hơn bia.”

Khương Dương chỉ cầm một ly rượu whisky, uống cạn trong một ngụm.
Đúng là phí của trời!
Nhưng cuối cùng chính ly rượu whisky này đã khiến Khương Dương nói: “…Tôi nhớ đến một cơn ác mộng.

Đó là khi chúng ta kết thúc vụ án trước, tôi mơ thấy một ký túc xá.

Kiến trúc của ký túc xá tương tự như của Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh, ngoại trừ những chiếc giường chứa đầy thi thể.

Trong giấc mơ, tôi cảm thấy nhìn thấy những thi thể đó rất giống với nhìn thấy Thái Đệ ngày hôm nay.”
Đột nhiên, trái tim của Lận Thời Thương lỡ một nhịp.
Khương Dương nhớ tới chuyện gì sao?
“Là do áp lực tinh thần quá lớn nên mới gặp ác mộng như vậy sao?”
Anh hạ thấp giọng, thận trọng hỏi thử.
Rượu whisky cô uống bắt đầu phát huy tác dụng, tầm nhìn của Khương Dương dần trở nên mờ mịt.
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn xuống Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh.

Từ góc sân thượng này, có thể nhìn thấy rõ ký túc xá nơi cô đã ở trong một năm.

Tòa nhà cũ có màu vàng, không biết nó mang theo chuyện gì trong quá khứ.
“Tôi cũng hy vọng đó là do tôi quá căng thẳng.

Tôi chỉ đang nghĩ, nếu như không phải thì sao?”
Khương Dương cụp mắt nhìn về phương xa, ánh sáng trong mắt dần tản đi trong gió.

Có vẻ như thứ cô đang nhìn chằm chằm không phải là ký túc xá đã bị bỏ hoang từ lâu, mà là đang nhìn vào một bí mật đã bị lãng quên trong nhiều năm: “Nếu lúc đó tôi muốn cứu ai đó, nhưng tôi không thể thì sao?”
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc