NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Không biết từ đâu mà Tần Thanh Dư lại có nhiều lời nói tục đến thế, khiến hai tai Trần Tư đỏ bừng mà cô chẳng thể thốt nên lời nào d*m đãng như vậy. “Anh đang làm điểm d*m dãng nhất của chị nhỏ sướng rơn đấy,”

anh nghiêm túc mở miệng, giữ chặt Trần Tư rồi thúc sâu vào. Ngón tay anh xoay tròn trên âm đế, ướt đẫm nước d*m, lời nói phát ra càng làm người khác thẹn thùng. Tần Thanh Dư đâm sâu hơn, khiến tiếng rên rỉ của Trần Tư như một quả bóng bị chọc thủng, không ngừng rò rỉ.

Cô cố đẩy anh ra, vừa đỏ mặt vừa đe dọa: “Còn tiếp tục thế này thì tuần sau em không đi nữa!” Khi nói ra câu đó, mặt cô đỏ bừng. Tần Thanh Dư cố tình nắn bóp đầu nhũ của cô, tạo ra âm thanh “chụt chụt” như đang nhấm nháp: “Thế thì anh cũng xin nghỉ, ở nhà với em cả ngày.”

Trần Tư không đấu lại được sự vô lý của anh, Tần Thanh Dư nhấc một chân cô lên, thúc mạnh vào sâu hơn. Cô ôm chặt lấy lưng anh, thở gấp từng nhịp: “Ưm… chậm chút… chậm lại…” Cô sắp bị anh thúc đến mức không thở nổi, nước mắt sắp tuôn ra, nhưng anh vẫn không giảm tốc độ, nghiền vào chỗ mềm mại, chạm đến điểm nhạy cảm. Anh cúi xuống tai cô, giọng trầm thấp: “Đây là đâu?”

Giọng nói của Tần Thanh Dư rót vào tai Trần Tư, khiến cô cảm thấy tê dại. Cô quay đầu muốn tránh đi, nhưng lại bị anh giữ chặt: “Tần Thanh Dư… Thanh Dư…” Trần Tư thật sự không chịu nổi nữa. Toàn thân cô bị anh hôn đến vết đỏ khắp nơi, đôi chân yếu ớt run rẩy. Tần Thanh Dư làm bộ đáng thương, hạ giọng, đặt trứng rung lên âm đế, làm Trần Tư run rẩy từng đợt: “Tư Tư, chị thỏ, chị có thích anh làm chị sướng đến phát cuồng không?”

“Anh…” Trần Tư nói không thành câu, chỉ biết uốn người đáp lại những cú thúc của anh. Mảnh vải mỏng manh cũng bị anh kéo rách, sợi dây mỏng của quần lót siết chặt lấy hoa môi, làm cô đau nhói.

Tần Thanh Dư giữ lấy chân cô, thúc mạnh hơn, từng giọt mồ hôi mặn chát, nóng rực rơi xuống. Anh đã nghĩ đến Trần Tư suốt cả tuần. Tần Thanh Dư gần như không biết gì về đời sống riêng của cô, cho đến hôm đó khi nhìn thấy băng vệ sinh đã mở trong nhà cô, anh đã muốn đưa cô về sống chung. Cô không sợ đau, nhưng anh lại muốn chăm sóc cô. Tối hôm đó, Trần Tư cuộn mình ôm lấy cánh tay anh mà ngủ, trước khi ngủ còn uống thuốc giảm đau nhưng vẫn còn đau. Tần Thanh Dư như một cái lò sưởi ấm áp ôm chặt Trần Tư, giữ lấy bụng cô, tựa trán vào trán cô. Trước đây anh không biết cảm giác “ôn nhu hương” là gì, nhưng giờ thì anh đã hiểu, yêu cô đến mức không muốn cô phải đau đớn. Trần Tư trong kỳ sinh lý có mùi hương đặc biệt, như hương sữa pha lẫn mùi tanh của sắt, cô rúc đầu vào lòng Tần Thanh Dư, ngửi mùi hương từ sữa tắm của anh, dần chìm vào giấc ngủ.

Thoát khỏi dòng hồi tưởng, Tần Thanh Dư nắm chặt tay Trần Tư, thúc mạnh từng nhịp sâu. Tai thỏ của cô bị va đập đến mức biến dạng, chỉ có thể bất lực rên rỉ theo từng động tác của anh.

Cô thì thầm cầu xin anh chậm lại, khoái cảm không ngừng dâng trào, mỗi cú thúc của anh như muốn làm cô tan ra, vừa mạnh vừa sâu, tiếng nước rõ ràng đến mức ngại ngùng, vừa ướt vừa nóng.

Tần Thanh Dư thọc sâu vào, lấp đầy huyệt đạo, nhanh chóng xâm chiếm đến mức khiến miệng huyệt đỏ tấy. Sợi dây mảnh kia siết chặt làm cô đau nhói, dòng nước d*m bao quanh dương v*t từng chút bị nghiền nát thành bọt trắng, những đợt cao trào nối tiếp nhau đến mức cô không thể thốt nên lời.

Tần Thanh Dư ghé sát vào cô: “Tư Tư, mình sống chung nhé?”

Lần này, Trần Tư cuối cùng cũng không còn vòng vo từ chối, cô khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp lại: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc