NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Tần Thanh Dư trở nên ngang ngạnh, Trần Tư cũng không biết phải làm gì hơn, mà quả thật dương v*t của anh cứng rắn và đầy sức sống, thỉnh thoảng chạm vào giữa hai chân cô, lại khẽ nhịp nhịp. Cả hai quỳ gối trong làn nước, quần áo xộc xệch, hơi nóng từ người anh giảm bớt một chút, ánh mắt nhìn cô rõ ràng hơn. Tần Thanh Dư ôm lấy Trần Tư rồi đặt một nụ hôn lên trán cô: “Anh cứ tưởng em không đến đón anh nữa.”

Trần Tư ngồi thẳng người, đáp lại nụ hôn: “Không, sẽ không bao giờ.” Cô tìm tay anh, đan chặt các ngón tay vào nhau, nhắm mắt để cả hai cùng hòa quyện trong cảm giác đó.

Tay anh trượt dần từ lưng xuống vết sẹo bên hông cô, hơi dừng lại một chút, rồi ánh mắt anh từ từ dịu xuống, lại hiện lên vẻ lơ mơ đầy quyến rũ. Sau khi chuyện này được giải quyết xong, cô sẽ chẳng còn phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa.

Nghĩ vậy, Tần Thanh Dư ôm cô chặt hơn, vô tình chạm vào một vật vuông vức, anh thuận tay lấy ra. Đó là một chiếc hộp đen đầy bí ẩn, trên nắp hộp là hình chiếc mặt nạ, toát lên sự khiêu khích đầy mời gọi. Đây là chiếc hộp mà Tiếu Vũ Thừa đã đưa cho Trần Tư. Được cô đồng ý, anh mở hộp ra vì tò mò.

Tần Thanh Dư quỳ nửa người trước mặt Trần Tư, mở nắp hộp, bên trong là một chiếc bao cao su. Trần Tư đưa tay xé bao bì, lấy bao ra, hai người lập tức đỏ mặt. Đó là một chiếc bao trong suốt, nhưng bề mặt lại gồ ghề như răng sói, trông dữ tợn và thô ráp.

Tần Thanh Dư quay đầu lại, nắm chặt tay Trần Tư: “Thằng nhóc đó đưa cho em à?” Cơn giận bừng bừng, anh siết tay cô mạnh hơn.

“Là bạn của anh đưa đấy, bảo em không cần khách sáo với anh.” Trần Tư giữ bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của anh, khẽ chạm vào phần cương cứng. Tần Thanh Dư suy nghĩ một chút, rồi gỡ bao cũ ra, thay bằng chiếc bao gồ ghề này: “Thế anh cũng muốn xem em sẽ không khách sáo với anh thế nào.” Chưa dứt lời, anh đã mạnh mẽ đẩy vào bên trong cô.

Cảm giác với chiếc bao lạ lẫm này thật kỳ lạ, như thể từng móng vuốt của con mèo nhỏ cào xé nơi nhạy cảm. Mỗi lần chuyển động, Trần Tư lại không thể chịu nổi, cô nắm chặt cổ tay anh, thở gấp, kiềm chế cảm xúc: “Thanh Dư… chậm một chút…”

Anh không đáp lời, ánh mắt dán chặt vào nơi hai người hòa hợp. Chiếc bao cao su hình răng sói dần dần được nuốt vào, khiến cô bé đỏ hồng của cô căng rộng thêm một chút, làm dương v*t của anh gắn chặt hơn vào cơ thể cô. Sự ma sát từ lớp gồ ghề đã được nước d*m bôi trơn, khiến anh không ngừng tăng tốc. Mỗi nhịp đẩy của bao gồ ghề lại khiến Trần Tư run rẩy, cảm giác này không phải là tra tấn anh mà là hành hạ chính cô.

“Thanh Dư… chậm thôi…” Cô run lên, không rõ là nóng hay lạnh, bị anh đẩy đến sâu bên trong, phần cứng rắn không ngừng cọ vào thành huyệt, khiến những lời muốn nói chỉ còn là tiếng rên rỉ. Cảm giác căng đầy và thỏa mãn làm cô không thể thốt ra lời nào, cô yếu ớt nắm lấy cánh tay anh, ép sát vào lồng ngực rắn chắc, ngẩng đầu lên, giọng lạc đi: “Ha… a… Thanh Dư… từ từ…”

Có lẽ do tác dụng của thuốc, những cú thúc của Tần Thanh Dư càng lúc càng mạnh, cơ thể cô tự nhiên uốn cong để phù hợp với chuyển động của anh, liên tục nuốt vào và đẩy ra sâu hơn. Âm đ*o nhạy cảm, nóng bỏng không ngừng co thắt, như một chiếc miệng tham lam ôm chặt lấy phần cương cứng và chiếc bao gồ ghề của anh. Tần Thanh Dư để lại những nụ hôn dày đặc trên cổ cô, những dấu đỏ nổi bật, tiếp tục nhấp nhô, đẩy sâu vào bên trong, đến mức lỗ nhỏ của cô gần như co giật vì quá kích thích.

“Trần Tư…” Anh ôm cô thật chặt, nghe thấy tiếng rên dài đẫm nước mắt của cô, phần hông mạnh mẽ đẩy lên, đánh vào mông cô đến đỏ ửng. Trần Tư nhắm mắt lại, những nụ hôn dày đặc của anh chạm lên mí mắt cô. Anh tiếp tục nhịp mạnh, bất ngờ đâm sâu vào.

“Aaa—” Trần Tư bấu chặt vào thành bồn tắm, ngửa cổ ra sau như một chú thiên nga bị hạ gục, đắm chìm trong lưới dục vọng mà Tần Thanh Dư đã dệt lên cho cô, không thể thoát ra.

Bình luận

Truyện đang đọc