NGƯỜI PHIÊN DỊCH - HOÀNG HOÀNG CRÉPUSCULE

Vì là tối thứ Sáu nên hai người không quay về nhà mà ở lại nhà tổ của gia đình Tần Thanh Dư. Sau khi tắm xong, Tần Thanh Dư ôm lấy Trần Tư từ phía sau, dẫn cô đi xem các giải thưởng và danh hiệu của mình. Trong phòng anh có nhiều kính thiên văn, thậm chí có một cái đặt ngay trên ban công. Anh dẫn cô đến bên kính thiên văn, tối nay thời tiết rất đẹp, bầu trời sao rộng lớn hiện ra trước mắt họ. Giữa những dải rèm trắng lấp lánh, bầu trời xanh dường như hóa thành một đại dương khác với những đợt sóng ánh sao, tạo nên câu chuyện cổ tích dành riêng cho trẻ thơ.

Tần Thanh Dư vòng tay ôm Trần Tư, dẫn cô ngắm các chòm sao và từ từ điều chỉnh kính thiên văn: “Đây, sao Bắc Cực, em thấy không?”

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, xua tan cái lạnh của đêm. Cô nắm chặt tay anh, nhẹ đáp: “Thấy rồi, ngôi sao sáng nhất.”

Ngôi sao sáng nhất, thuộc về riêng cô.

Đột nhiên, Trần Tư không muốn ngắm câu chuyện cổ tích của trẻ con nữa. Cô muốn một câu chuyện của người lớn, một câu chuyện không chỉ đơn thuần là ngắm sao. Tay cô buông tay anh, lần xuống eo rồi dần xuống thấp. Anh mặc chiếc quần ngủ màu xám nhạt, và bị cô khẽ kéo lên, ngón tay cô tìm đến vật to lớn đó. Dương v*t của anh còn đang mềm mại đã bắt đầu cương cứng lên dưới bàn tay cô.

Cô xoay người, nửa quỳ xuống: “Ngoan nào.” Cô ngước nhìn anh, từ từ kéo quần xuống sau đó ngậm lấy dương v*t đã cứng của anh, đôi mắt đầy ý khiêu khích, đầu lưỡi mềm mại liếm láp khơi dậy ham muốn.

Ánh trăng chiếu vào đôi mắt cô, trong trẻo và thuần khiết.

Tần Thanh Dư cảm thấy họng mình khô rát, bàn tay giữ lấy sau đầu cô, nhẹ nhàng đẩy dương v*t vào sâu hơn. Anh mân mê tai cô, mềm mại và nóng bừng. Trần Tư ngước lên nhìn anh, từ từ đưa vào rút ra, đầu mũi lấm tấm mồ hôi. Cô dùng tay nắm lấy phần thân, vuốt ve tinh nghịch thổi một hơi vào đầu, khiến Tần Thanh Dư giật mình, bàn tay giữ chặt đầu cô.

“Tư Tư…”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cả hai người đang chìm đắm trong câu chuyện cổ tích của mình chợt ngưng lại. Trần Tư định lên tiếng nhưng Tần Thanh Dư ra hiệu im lặng.

Ngoài cửa là giọng của mẹ anh: “Thanh Dư, Tư Tư có muốn ăn chút trái cây không? Mẹ đã nhờ người cắt sẵn rồi.”

“Vâng, lát nữa con sẽ ra lấy.” Tần Thanh Dư cố nén dục vọng, rút dương v*t ra khỏi miệng Trần Tư, kéo quần lên nhìn “người anh em” vẫn đang cứng ngắc của mình, cảm thấy có chút ấm ức: Trái cây gì chứ! Vợ mình còn chưa “ăn” được đây!

Trần Tư nhịn cười đứng lên: “Để em đi lấy.” Cô vươn tay vuốt nhẹ tóc anh. Nhìn anh nằm trở lại giường với vẻ mặt thất vọng, chiếc lều nhỏ nhô lên rõ ràng trên đùi, thật đáng thương.

Một lát sau, Trần Tư mang một đĩa trái cây đã cắt sẵn lên. Vừa khép cửa lại, Tần Thanh Dư đã từ giường nhảy xuống ôm lấy cô. Cô cầm một miếng dưa lưới đưa cho anh: “Ngọt không?”

Anh nhai một chút: “Ngọt, nhưng không ngọt bằng em.”

Anh đặt đĩa trái cây sang một bên, áp cô vào tủ quần áo. Lần này, anh đã chuẩn bị sẵn sàng và đeo bao, không nói gì thêm mà đẩy thẳng vào khe mật ngọt của cô, hai tay giữ chặt vai cô rồi bắt đầu chuyển động.

Mỗi cú nhấp khiến tủ quần áo phát ra âm thanh ken két. Tần Thanh Dư cúi xuống, thì thầm: “Tư Tư, khẽ thôi… nhà mình cách âm không tốt, nếu phát ra tiếng thì bố mẹ sẽ nghe thấy đấy.”

Anh giữ vai cô thật chặt, từng cú nhấp mạnh mẽ đẩy sâu vào trong khiến chân cô nhũn ra, khó đứng vững. Bên ngoài là các trưởng bối đang trò chuyện, còn trong phòng là hai người trẻ đang tận hưởng khoảnh khắc say đắm. Tần Thanh Dư vừa hôn Trần Tư vừa mạnh mẽ đẩy vào, cô cắn chặt môi, tay nắm chặt vào tay cầm của tủ quần áo, không ngừng run rẩy.

Anh gắp một miếng trái cây khác đút vào miệng cô, vị ngọt thanh của trái cây cùng với những cú nhấp sâu đẩy cô dựa hẳn vào tủ. Anh đổi tư thế, xoay nhẹ dương v*t và tiếp tục nhấp vào cô. Chiếc tủ vang lên âm thanh dồn dập, Trần Tư bị kích thích đến mức chỉ có thể rên rỉ đứt quãng, tay bám chặt vào lưng anh, lần đầu để lại những vết hằn.

Tần Thanh Dư ngậm một miếng quả na nhưng không nuốt ngay mà dùng nó để trêu đùa, lăn quanh nhũ hoa của cô. Sau khi chơi đủ, anh mới ngậm vào miệng, và cùng với đó là đầu nhũ của cô. Không cần nói gì thêm, anh say mê mút nhũ hoa, bên dưới cũng không ngừng tìm kiếm điểm nhạy cảm, nhấp vào thật sâu khiến Trần Tư chỉ còn biết rên rỉ. Mỗi lần cô định thở hổn hển, anh lại hôn cô để ngăn lại. Anh tiếp tục cắn một miếng na, đút vào miệng cô, hương vị ngọt ngào lan tỏa, anh thì thầm bên tai cô, vừa di chuyển hông vừa nói: “Trần Tư, ngậm lại, không được lên tiếng, nếu không anh sẽ phạt em đấy.”

Điều này thật sự là thử thách cho cô. Miếng quả mềm ngọt trong miệng nhưng cô phải ngậm chặt mà không thể nói. Cô ngoan ngoãn làm theo, để mặc anh ôm lấy mình và nhấp vào sâu bên trong. Nước quả văng lên không khí, tạo nên mùi ngọt ngào say đắm. Tần Thanh Dư cuối cùng cắn lên miếng na trong miệng cô, không ngừng tấn công bên trong khoang miệng cô, khiến câu chuyện cổ tích của hai người trở nên táo bạo và đầy dục vọng.

Những người trò chuyện dưới lầu nghe thấy tiếng “ầm ầm” như tiếng sấm, thoáng nhíu mày. Bố mẹ Tần liếc nhìn nhau, mỉm cười đầy ẩn ý, còn ông cụ Tần nghe động tĩnh thì nhíu mày rồi bước vào phòng.

Làm trò giữa ban ngày ban mặt, thật là quá đáng!

Bình luận

Truyện đang đọc