NGƯỜI THAY THẾ - TRANG BUBY

Cánh cửa phòng đóng sập lại nhanh chính ngay trước mắt tôi, tôi bất lực đập mạnh vào cánh cửa, đập đến đỏ hết hai lòng bàn tay mà vẫn không có cảm giác gì thấm thía bằng cảm giác đau ở trong tim..

Người hầu:

- cô ơi đừng đập nữa,đỏ hết tay lên rồi kìa..

Nước mắt tôi dàn dụa, tôi quay mặt nhìn cô ta, tôi cầu xin, hai tay chẮp lại vào nhau..

- cô ơi, làm ơn làm phúc giúp cháu ra khỏi chỗ này được không?

- không được đâu cô, ông chủ sẽ giết tôi mất..

- cô cũng có con mà phải không?

Cô ấy im lặng, vẻ mặt có chút lúng túng..tôi nói tiếp:

- nếu như ngày hôm nay con cô ở trong tình trạng như thế này thì cô có đau lòng không? Mẹ cháu đang chờ cháu ở sân bay để về đón tết cùng.. làm ơn giúp cháubwbwwwjw..

Cô suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu..

- xin cô đừng làm khó tôi, phận đầy tớ chúng tôi k còn cách nào khác.. tôi còn mẹ già, con thơ đang trông chờ..

Nghe cô nói vậy, tôi cũng chẳng biết nói lời nào hơn nữa.. bởi tôi biết, có nói cũng vậy thôi.. tôi cười nhạt rồi bám vào thành tường đứng dậy..trong lòng lúc này vô cùng nóng, tôi sợ và lo cho Vũ Hàn.. nhỡ chẳng may anh có làm sao thì tôi sẽ ân hận cả đời..

Mở tấm rèm ngoài ban công ra, nhìn thẳng xuống sân nhà, tôi thấy Vũ Hàn, thấy Tử Hạ cùng một đám người đằng sau ( chắc là vệ sỹ của anh).. đứng đối diện anh chính là Phong, bọn họ đang chĩa súng vào đầu nhau..ánh mắt nhìn nhau như muốn giết chết đối phương.. suy cho cùng, tất cả những chuyện này đều là tại tôi mà ra..

- Vũ Hàn... chàng trai của em phải bình an nhé..

Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời cao trong xanh sâu thẳm, tôi chắp hai tay lại và cầu nguyện giống như cái cách mà bà quản gia vẫn hay cầu nguyện cho đại gia đình..

——-

Ở bên sân dưới..

Phong:

- Lâm Vũ Hàn.. chúng ta lại gặp nhau rồi..

- thằng khốn, mày còn không mau thả cô ấy ra..

- cô ấy.. ai nhỉ, chúng mày biết là ai không ( quay qua nói với đám thuộc hạ)

Bọn chúng cười phá lên với nhau..

Vũ Hàn liếc mắt sắc lạnh nhìn một lượt, mấy thằng kia tự ý thức rồi im lặng..

Phong:

- dạo này công việc rảnh rỗi quá hay sao mà đại thiếu gia Vũ Hàn lại tới thăm tôi thế này..

- đừng nhiều lời, tao cho mày 3 phút để giao người..

- hình như vụ cháy tại công trường khiến thiếu gia Vũ Hàn có chút tẩu hoả hay sao?

Vũ Hàn nhíu mày:

- vụ cháy công trường.. lẽ nào..là do mày?

Phong cười lớn:

- chỉ là màn mở đầu cho cuộc chiến có thêm không khí thôi mà..

Tử Hạ:

- thằng chó..mày..?

- ấy za.. chúng ta đều là người của thời đại 4.0, hạn chế nói tục để tu khẩu miệng..

Tử Hạ định xông tới thì Vũ Hàn kéo tay lại..

- đừng động vào xúc vật kẻo bẩn tay..

Phong chuyển đổi sắc mặt:

- mày..?

Tử Hạ:

- hôm nay không hạ gục được mày, tao không phải là Tử Hạ..

- nói hay lắm, nhưng làm được không mới là điều quan trọng..

Vũ Hàn:

- ngày hôm nay, một trong hai chúng ta, phải có kẻ nằm xuống..

- tốt thôi, cũng đúng với ý tao.. nhưng có vẻ đấu súng với nhau thì không mất sức cho lắm.. hay thế này đi, tất cả chúng ta cùng cất súng đi và đấu bằng chính thể lực của mình.. nếu mày thắng, tao sẽ trả lại cô ấy cho này.. còn nếu mày thua, mày phải chết...

Tử Hạ nhìn Vũ Hàn..

- rõ ràng bọn nó ít người hơn, chơi súng chúng nó sẽ đấu k lại..

Phong:

- sao, dám chơi không..nếu này là một nam nhi, có chơi có chịu..bằng không, nếu muốn cứu được cô ấy, phải bước qua xác tao.. à tao quên, hình như là cô ấy đang mang thai, nhỡ chẳng may người của tao mạnh tay một cái thôi, cái thai có làm sao thì cũng đừng trách tao..

Vũ Hàn tròn xoe mắt nhìn Phong..

- mày vừa nói gì.. mang thai?

- ơ đừng nói với tao là người mình yêu mang thai mà mày cũng không hề biết nhá..

Tử Hạ:

- Vũ Hàn, đừng để nó lừa..

- nếu không tin thì cứ thử..

Phong nháy với thuộc hạ của mình lên phòng Huyền..

Tôi đang đứng ngoài ban công thì bất chợt có một tên tới bám vào bả vai....

- á.. buông tôi ra..

Tử Hạ liếc mắt nhìn lên trên:

- Huyền.. cô ấy ơ tầng 3..

Vũ Hàn liếc mắt lên nhìn tôi, hai ánh mắt chạm vào nhau như chạm vào cả một bầu trời thương nhớ, tôi rơi nước mắt nhìn Vũ Hàn, tôi lắc đầu ý nói đừng mạo hiểm..

- mặc kệ em..

Phong:

- sao? Muốn thử xem có bầu hay không?

Vũ Hàn nhìn tôi, từ khoảng cách rất xa nhưng tôi thấy khoé mắt anh đang long lạnh như có giọt nước mắt đọng trong đó..

- đừng..đừng làm gì cả..

Phong:

- thực ra tao cũng là người chơi rất đẹp, thôi thì cùng bỏ súng xuống đấu công bằng nhá ( moá nó, up hiếp con gái nhà người ta mà nói là chơi đẹp)

Vũ Hàn cất giọng, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát.

- được..!

Tử Hạ cùng vệ sỹ có chút phẫn nộ nhưng k dám lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn chấp thuận theo..

... tất cả đã cùng buông súng ra khỏi người..

Tôi thấy vậy tôi rơi nước mắt, liên tục lắc đầu..

- đừng.. anh đừng tin lời anh ta, anh ta vốn là con người không thể tin được..làm ơn mặc kệ em đi..

Thuộc hạ của hắn thấy tôi lên tiếng lên ngay lập tức bịp mồm tôi lại..

Phong ngước mắt lên nhìn tôi:

- em chống mắt lên mà xem người đàn ông tuyệt vời trong mắt em, ngày hôm nay thất bại cỡ nào..

Ngay sau đó hai bên lao vào đánh rồi đấm vào mặt, vào bụng rồi đạp nhau như kiểu một sống hai chết..Tôi từng nghe bà quản gia nói Vũ Hàn được học võ từ năm 7 tuổi lên những hành động né tránh đòn chặt đối phương và những cú đánh của anh cũng rất chính xác.. đừng nói là một mình tên Phong, đến 2 hay 3 tên như vậy anh cũng chấp được hết..Nếu nhìn toàn bộ trận đấu thì bên Vũ Hàn có phần mạnh hơn cũng khiến tôi có chút yên tâm phần nào.. tên Phong thì mỗi lúc hắn không khác gì con sói hoang đang gầm lên vì thất bại, hắn liều mạng xông đến với đôi mắt đỏ ngầu giận dữ.. chỉ một đòn trúng bụng, máu mồm phun ra khiến hắn ngã gục..

Đám thuộc hạ:

- đại ca...

Phong liếc mắt nhìn Vũ Hàn..

- xem ra tao đã quá coi thường một công tử nhà giàu như mày..

Vũ Hàn không thèm trả lời mà chạy thẳng lên tầng 3, anh đạp cửa thật mạnh các cửa phòng tầng 3 để tìm kiếm tôi..

- huyền...

Tôi lúc này đã bị bịt chặt mồm không lên tiếng được, chỉ biết ưm a không lên lời..

Ở căn phòng cuối của tầng 3, vũ Hàn dừng chân lại, đạp thật mạnh nhiều phát mà cửa vẫn không mở..cái cảm giác lúc này thật bất lực, khoảng cách rất gần chỉ qua một cánh cửa mà không thể gọi tên nhau..

Tử Hạ chạy theo:

- để em.. mơ khoá đa năng là nghề của em..

Vũ Hàn nhìn Tử Hạ rồi gật đầu..

- cảm ơn..

Tử Hạ mỉm cười hì hục mở khoá..

Tôi ở bên trong bị thằng kia khống chế nhưng tôi lại đang cảm giác nó còn run hơn tôi.. mẹ cái thằng này có thế thôi mà sợ đã như sắp vãi tè ra quần, thế mà còn bày đặt làm xã hội đen.. hội đen cái quằn què gì không biết..người ta con gái chân yếu tay mềm thì sợ đã đành..nhân lúc tay nó đang run run tôi cắn mạnh vào tay nó một cái, chân phải hất ngược lên để đạp trúng của quý của nó khiến nó đau điếng người mà buông tôi ra khỏi..

- cho chết cha mày đi..

- cái con ranh này..

Hắn định dơ tay đánh tôi thì cánh cửa mở ra..Vũ Hàn chạy thẳng vào ôm Chầm lấy tôi..

- Huyền...

Tử Hạ bật cười nhìn thằng cha kia đang ôm của quý với khuôn mặt nhăn nhó..

Tôi bật khóc ôm chặt lấy Vũ Hàn..

- Vũ Hàn..!

Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc tôi:

- không sao.. đã có anh ở đây rồi..

- không phải là em đang mơ chứ?

- là thật.. là thật, anh đang ở trước mặt em mà em còn nói được vậy à?

Tôi cười trong nước mắt..

- cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã tìm thấy em..

- ngốc ạ.. em quên rằng người đàn ông khi yêu thì trái tim họ hoàn toàn hướng về người phụ nữ trong tim họ, nơi nào có em, nơi đó trái tim anh hướng về..

- anh không giận em chứ?

- giận.. giận phát điên lên được..

- tha lỗi cho em chứ?

- cái đó còn phụ thuộc vào thái độ em sau này đấy..

Tử Hạ ho lên vài tiếng..

- ay za..ngôn tình quá sắp chết vì ngọt rồi..

Tôi và Vũ Hàn nhìn nhau cười hạnh phúc..

Từ xa, tôi thấy Phong đang lao nhanh từ cửa vào với bộ dạng máu me khắp người, trên tay hắn cầm một cây gậy lớn ( ở Việt Nam mình gọi là tuýp sắt)..trong chớp nhoáng, tôi không nghĩ được gì nhiều nên đã xoay nhanh người để hoán đổi chỗ cho Vũ Hàn, miệng hét lớn.

- không..

Phong đánh rơi cây gậy xuống sàn tạo lên âm thanh lớn, vì hắn biết người hắn đánh trúng chính là tôi chứ không phải Vũ Hàn.. mọi người tròn xoe mắt nhìn tôi gục xuống trong lòng Vũ Hàn.. Vũ Hàn hét lớn:

- đừng.. đừng làm anh sợ..

Tôi bị đánh trúng vào bả vai và có cảm giác đau ở vùng đầu, đôi bàn tay run run sờ nhẹ lên khuôn mặt Vũ Hàn..

- bởi vì em không biết ở kiếp sau còn có thể gặp được anh không, cho nên kiếp này em phải nỗ lực, nỗ lực đem những điều tốt đẹp đến cho anh..thực sự yêu anh nhưng lại vô tình làm tổn thương anh là điều em không hề mong muốn..chẳng phải là do cố ý, bởi vì em rất yêu anh....

Bình luận

Truyện đang đọc