NGƯƠI TÍNH MANH CHẾT TA SAO?

Vết sẹo là huy chương của đàn ông, nhưng nhóc gấu bắc cực hy vọng bé Vàng của cậu không bị xô xát.

Cũng còn may, chất lượng của chiếc thùng nhựa này không tệ, rất có tính dẻo, không bị sự thô lỗ của Otis làm cho nứt bể.

Kiều Thất Tịch ôm thùng, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà sự lo lắng trong lòng nhóc gấu lại lập tức dâng đến tận họng khi cậu thấy bầu không khí giữa Otis và con gấu mẹ kia không biết từ lúc nào đã trở nên giương cung bạt kiếm.

Kiều Thất Tịch có chút không rõ, tình cảnh sao lại ngay lập tức thay đổi thành như thế kia?

Chẳng lẽ là vì một tiếng rống của gấu mẹ ban nãy?

Thật là, Kiều Thất Tịch thở dài, mọi người đều là thành niên gấu rồi, hơn nữa cũng đều có nhóc con, có thể chín chắn hơn một chút được không?

Chỉ hỏi có chín chắn được hay không đấy?

Mà nói thế nào thì cậu cũng là một con gấu mâu thuẫn, Kiều Thất Tịch chạy tới.. ây, trước tiên xếp gọn bé Vàng nằm ngoài vòng chiến đã, sau đó mới chạy qua.

Phía bên này, Otis cùng gấu mẹ ngẩng cao đầu, bọn họ mặt đối mặt, từ trong cổ họng mỗi người phát ra từng đợt rít gào trầm thấp không giống nhau, vừa nghe liền cảm thấy giống như đang gây gổ.

Trên thực tế đây chỉ là một loại trao đổi, Otis đang bảo vệ uy nghiêm của chính mình, cảnh cáo gấu mẹ không thể làm ra hành động vừa rồi thêm lần nào nữa, nếu không nó sẽ không khách khí.

Gấu mẹ mặc dù nhận được nhắc nhở, nhưng không cam lòng yếu thế, nó cũng bảo vệ phòng tuyến của mình hết mức, không có thương lượng.

Cái này không thể nghi ngờ, như một loại khiêu khích.

Mạnh mẽ như Otis, nếu không phải con gấu trước mặt là mẹ mình, nó đã có thể lỗ mãng ra tay.

Sự thật chính là giữa bọn họ còn có một tầng máu mủ ruột thịt, ngoại trừ tiếng gầm nhẹ tràn đầy tính uy hiếp ra, Otis tạm thời đúng là không làm thêm chuyện gì.

Nhưng chỉ là từng trận tiếng gầm đinh tai nhức óc cũng đủ để làm màng nhĩ chấn động, trong lòng choáng váng nghẹt thở, huống hồ là hai bên lẫn nhau gầm, hiệu qua rất rõ rệt, cứ như là một bản giao hưởng quy mô lớn

Kiều Thất Tịch run lẩy bẩy liếc nhìn chú gấu con, lại phát hiện mặc dù nó nấp sau gấu mẹ, trạng thái lại rất bình tĩnh, cứ như đã quen gặp tình trạng này rồi.

Lấy nó ra so sánh, chính mình sao lại có thể không bằng một chú gấu con nhỏ hơn bản thân một tuổi cơ chứ.

Kiều Thất Tịch ngay lập tức điều chỉnh lại thiết lập của bản thân, cậu cọ Otis còn đang hung dữ nàng gấu mẹ kia một cái, phát ra hai tiếng nũng nịu, ấy không, là mềm mại, khuyên Otis ngẫm lại một tí, cảnh cáo có mức độ thôi.

Chẳng lẽ cứ so đo mới gấu mẹ đơn thân như vậy sao?

Nhóc gấu làm nũng trong nháy mắt kéo lại lực chú ý của Otis. Nó lập tức không rống gấu mẹ nữa, cúi đầu chú ý nhóc gấu vừa mới bị dọa kia, lại chuyển qua tông giọng gầm gừ trầm thấp dịu dàng một cách hoàn mĩ, đến nỗi hai mẹ con gấu vừa nghe liền sửng sốt một chút.

Kiều Thất Tịch không hề hấn gì. Cậu đã quen loại âm thanh này. Otis nếu hung dữ với cậu mới là lạ ấy.

Không có việc gì, không có việc gì, cậu liếm một lượt khuôn mặt đẹp trai của Otis.

"Ui.." Trước đây làm hành động này không hề tốn bao nhiêu sức lực, hiện tại vì một bên mặt đang sưng, vừa động một chút liền đụng đến, đau ơi là đau.

Thấy đau cậu lại rầm rì vài tiếng, cậu vừa rên Otis liền đau lòng, Otis vừa đau lòng liền không quan tâm gấu mẹ nữa.

Mặc dù đây không phải là mục đích cậu rầm rì, nhưng kết quả nhất trí, cũng coi như một cách hữu hiệu khác, làm rất tốt.

Gấu mẹ cùng gấu em gái thật ra cũng rất là mờ mịt. Hai con gấu ngơ ngác nhìn Otis liếm liếm nhóc gấu đứng bên cạnh nó, động tác vô cùng mềm nhẹ, giọng nói hạ thấp trìu mến. Đây là tên gấu đực hung dữ cường thế ban nãy ư?

Khiến gấu không dám tin tưởng.

Một màn tràn ngập mùi thuốc súng cứ như vậy tản đi một cách ly kì, bị tình cảnh ấm áp trước mắt thay thế.

Otis dùng hết tình cảm của mình đi trấn an nhóc gấu bị ong chích sưng mặt, mãi cho đến khi cậu không còn kêu rên nữa mới thả xuống lo lắng. Tầm tình thoáng rồi, nó mới nhớ đến kế hoạch săn bắt, tiếp tục dẫn theo nhóc gấu đi về phía trước.

Trải qua nguy hiểm vừa rồi, Kiều Thất Tịch quyết định tự mình tha theo thùng nhỏ.. bởi vì gương mặt bị sưng, đội lên sẽ khó chịu, nên là tha thì sẽ tốt hơn.

Trước khi đuổi theo bước chân của Otis, cậu lại big gan quay đầu nhìn thoáng qua gấu mẹ cùng bé gấu con, trong lòng tiếc nuối, nếu có thể giao lưu được thì tốt rồi, cậu muốn mời bọn họ cùng nhau lên đường.

Nhóc gấu không hề tuân theo tiêu chuẩn này ôm suy nghĩ thử một lần cũng không mất gì, đột nhiên y y nha nha một trận tiếng gấu với gấu mẹ rồi vắt chân lên cổ chạy.

Thật ra thì dù Kiều Thất Tịch không làm như vậy, bọn họ vẫn sẽ đồng hành cùng nhau.

Mục tiêu của gấu mẹ và Otis là nhất trí. Bọn họ đều đang tìm kiếm một chổ có thể đi săn, đây là mục tiêu của tất cả gấu bắc cực, chỉ là mỗi gấu lựa chọn phương hướng có sự khác nhau mà thôi.

Từ điểm này tới nói, không hổ là mẹ con, hành vi của bọn họ vẫn còn có nhiều nơi tương đồng.

Kiều Thất Tịch quay đầu lại quan sát, phát hiện đơn thân gấu mẹ vẫn đi theo ở phía sau, trong lòng cậu vui vẻ.

Nếu đối phương có thể cùng Otis hòa bình ở chung, như vậy thì chỉ cần đi theo bọn họ sẽ có khả năng lớn tránh đi một ít nguy hiểm.

Con đường kế tiếp, hai chú gấu lớn và hai nhóc gấu nhỏ, một trước một sau một đường đồng hành.

Flycam từ trên không quay được quá trình hai con gấu bắc cực thành niên ngẫu nhiên đụng mặt cùng với cách giao tiếp không giống bình thường, không khỏi sinh ra dục vọng tìm tòi nghiên cứu.

Vì cái gì mà Otis nguyện ý cùng nàng gấu mẹ kia cùng nhau đồng hành?

Chẳng lẽ nàng gấu kia là một Alexander khác?

Không, không thể nào.

Nếu cẩn thận so sánh đối chiếu sẽ phát hiện cách đối đãi của Otis đối với nàng gấu kia chẳng qua là kiểu làm lơ không phản cảm mà thôi.

Căn bản là không bằng 1% tình cảm dành cho Alexander, cho nên gấu mẹ không thể là một Alexander khác được.

Còn có một loại khả năng, có lẽ là mẹ con ruột thịt. Mọi người suy đoán quan hệ giữa hai người, cho ra kết quả có tính khả nghi nhất chính là mẹ con.

Đây dường như cũng là cách giải thích duy nhất.

* * *

Nơi mà Otis nhắm tới có thể đi săn cách đây khoảng chừng hai ngày đi đường.

Bọn họ đều đói bụng, đặc biệt là gấu mẹ và gấu con, mấy ngày nay đã rất mệt mỏi rồi.

May mà hai ngày đi đường vẫn còn nằm trong phạm vị chịu được.

Sức chịu đựng và giữ vững tỉnh táo là bài học thứ nhất gấu bắc cực mẹ dạy cho các đứa con mình, bởi vì đây là những phẩm chất sinh tồn trọng yếu để bọn nhỏ có thể nhờ cậy vào, cơ hồ không có con đường thứ hai có thể đi.

Kiều Thất Tịch: Cơ hồ..

Muôn vàn gấu bắc cực: Chú im miệng!

Trong hai ngày đường ngắn ngủi, bốn con gấu bắc cực lấy gia đình làm đơn vị, hai hai một tổ, mỗi bên tự xử.

Chúng nó ăn ý giữ một khoảng cách an toàn nhất định, từng người chăm sóc đứa trẻ của mình thật tốt.

Có lẽ đối với gấu mẹ mà nói, chuyến đi này chỉ là một sự gặp gỡ tình cở hết sức bình thường.

Nhưng đối với Kiều Thất Tịch thì lại nghĩ rằng giữa bọn họ hẳn đã nên nảy sinh tình cách mạng hữu nghị thắm thiết mới đúng. Chính là kiểu như có thể để hai bên gấu con cùng nhau chơi đùa chẳng hạn.

Nói thế nào nhỉ, bé gấu con nằm ngủ ở trên lưng mẹ, chân nhỏ lúc la lúc lắc trông thật đáng yêu.

Tựa như đám mây giữa trời, lại vừa giống như kẹo bông ngọt ngào.

Nếu có thể sờ một cái, ôm một cái, thuận tiện hôn một cái, sẽ thật tốt biết bao..

Mỗi lần nhìn bé gấu con Kiều Thất Tịch luôn luôn nghĩ những điều này, nhưng mà, không được.

Lúc đi ngủ, Kiều Thất Tịch từ trong ngực Otis nhô đầu ra, nằm nhoài trên thân hình cao lớn như một ngọn núi nhỏ của nó, rình xem gia đình gấu nhỏ ở phía sau.

Í, cậu còn đang si mê thì bỗng nhiên nghĩ đến, những lý tưởng mà bản thân rất muốn nhưng không thể thực hiện kia, Otis mỗi ngày đều có thể hưởng thụ.

Sờ, hôn, ôm, ngay cả chân và.. bộ phận không thể miêu tả cũng không tha, a a a, nhóc gấu càng nghĩ càng giận, ngao ô một tiếng cắn một cái trên lưng Otis.

Bình luận

Truyện đang đọc