NGƯƠI TÍNH MANH CHẾT TA SAO?

Bên nhau đã lâu như vậy, trở thành gấu bắc cực trong thời gian càng dài càng khiến Kiều Thất Tịch nhạy cảm với ngôn ngữ cơ thể của động vật hơn. Chính vì thế mà có thể chắc chắn được một điều rằng sự lý giải của cậu về những hành động của Otis không phải chỉ dựa vào đoán mò.

Chẳng qua là có một vài cái mang lại ý nghĩa quá mức phức tạp, khiến cho Kiều Thất Tịch không thể tin được chúng là ý mà Otis muốn biểu đạt ra.

Cậu chỉ dám tin những ý tứ khá đơn giản, giống như hiện tại Otis dùng ánh mắt hỏi cậu, còn muốn liếm lông không?

Nhóc gấu bắc cực giật mình một cái, vội vàng nhấc lên cái đầu xù lông của mình, lắc đầu tỏ vẻ đủ rồi, đã quá đủ rồi.

Một trận liếm láp ẩm ướt nóng bỏng từ trên trời rớt xuống là đã đủ rồi. Trong suốt hôm nay, ấy không, trong suốt tuần tiếp theo cậu không muốn nếm trải thêm lần nào nữa đâu.

Vụ rời nhà trốn đi giống như đầu voi đuôi chuột, im lặng hạ màn. Kiều Thất Tịch liếm liếm móng vuốt của mình, sau đó giãy giụa ra khỏi lồng ngực Otis, bởi vì cậu nhớ tới một chuyện quan trọng

"Hu hu hu." Nhớ lại tao ngộ của bé Vàng, Kiều Thất Tịch trở thành nhóc mít ướt, chạy nhanh đến "hiện trường thảm án", một cái hố đá chật hẹp.

Nhìn không sâu lắm, nhưng không thể đi xuống được.

Otis ngay lập tức đuổi theo. Để đáp lại tiếng hu hu của nhóc gấu, từ trong cổ họng chàng gấu bắc cực này phát ra từng tiếng trầm hồn hậu, giống như âm thanh tốt nhất của loa siêu trầm trong thế giới con người, mang ý trấn an.

Thò đầu nhìn thấy chiếc thùng vàng nhỏ bị gặp nạn, Otis tựa hồ "cảm động lây", cúi đầu liếm liếm lỗ tai nhóc gấu, sau đó nhấc chân rảo bước đi vào hố nhỏ.

Kiều Thất Tịch chớp mắt, nằm sát bên bờ hố, khẩn trương nhìn chăm chú Otis đang cứu viện bé Vàng.

Cũng may thân hình Otis cao lớn, cái hố này đối với nó dễ như ăn cháo, không hề khó khăn.

Nó chỉ bước hai bước, cúi đầu cắn lấy bé Vàng, sau đó lùi về trên mặt đất, rồi cứ ngậm thùng nhỏ như vậy nhìn Kiều Thất Tịch một lát.

Xem ra bé Vàng bình an không bị gì, thật tốt quá.

Nội tâm Kiều Thất Tịch nhảy nhót, đang định cao hứng tiếp nhận thùng nhỏ, thuận tiện cảm ơn Otis ra tay giúp đỡ, nào ngờ cậu còn chưa kịp hành động, Otis đã quay đầu, ngậm thùng đi về phía nơi dừng chân của bọn họ.

Ể, Otis?

Kiều Thất Tịch bước nhỏ đuổi theo, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Đó là tài sản riêng của cậu, Otis bình thường sẽ không đụng vào, ngoại trừ lúc cậu lười biếng bắt nó mang dùm.

Hiện tại không bắt nó cầm, lại tỏ ra ân cần như vậy, vẫn là muốn bày tỏ đã biết sai sao?

Otis tốn 25 phút chạy tới, lần này trở về với tốc độ chậm rì rì, tất nhiên dài hơn 25 phút. Nhóc gấu bắc cực cảm giác đã lâu rồi chưa ăn cơm, nhìn mặt biển nơi xa nuốt nước miếng.

Một lần nữa đi ngang qua địa bàn của gấu mẹ, bọn họ nhận được hai tầm mắt nhìn kỹ.

Lúc rời đi Kiều Thất Tịch không có can đảm chào hỏi hai người kia, hiện tại cậy có Otis, cậu thoải mái trừng mắt nhìn lại, đương nhiên, lúc nhìn gấu con vẫn là khá ôn hòa.

Kiều Thất Tịch nói thầm, nếu không phải mẹ nhóc canh chừng, anh đã sớm tuốt trọc nhóc.

Giống như Otis suốt ngày tuốt cậu vậy.

Rời đi nửa giờ, trở về một giờ, đều là do bản thân tự tạo nghiệp, nhóc gấu cảm giác chân mình đã mỏi, bụng còn kêu vang, chỉ có nằm xuống mới thoải mải hơn một chút.

Thế cho nên mục tiêu học tập hôm nay không thể không tạm dừng, này không thể trách cậu mà, thể xác và tinh thần đều bị đả kích.

Nhóc gấu lười chảy thây nằm dưới bóng cây tự biện hộ cho bản thân, nhìn bầu trời xanh thẫm, ôm bàn chân moi moi, lại xem qua Otis đang đi săn, còn đó đại lão nuôi, gấu sinh không hề tệ.

Muốn mặt không?

Có một thanh âm từ trong nội tâm sâu xa dò hỏi, lại suy xét, vạn nhất có một ngày Otis bị bệnh không dậy nổi, mày có thể giống như nó nuôi nổi cả hai sao?

Hai câu hỏi về lương tâm nháy mắt làm Kiều Thất Tịch cảm thấy nằm ở đây rảnh rỗi gảy chân thật tội lỗi.

Cậu lồm cồm bò dậy, run run bộ lông, đi tìm Otis học tập kỹ xảo đi săn thôi.

Trên mặt biển, Otis thong thả di chuyển, đang tìm kiếm xem có chỗ nào thích hợp nằm vùng. Nhóc gấu bắc cực vốn đang ngủ tiến lại gần gây nên sự chú ý của nó, lại làm nó cảm thấy mê mang.

Hoặc là nói, nó hy vọng Kiều Thất Tịch không nên đến góp vui.

Hai con gấu cùng săn thú cũng sẽ không đạt được xác suất thành công cao hơn.

Nhóc gấu bắc cực dây thần kinh thô to, không lĩnh hội được ý tứ của nó, vẫn kiên trì lại gần, đứng ở trong khu vực nước biển sắp vượt qua đầu cậu, ai bảo cậu lùn đâu.

Vì để tránh cho mũi bị sặc nước biển, Kiều Thất Tịch chỉ có thể dùng tư thế đứng thẳng, hai chân trước đạp lên tảng đá. Mọi người đều biết, thân thể gấu được chống đỡ bằng bốn chân sẽ thoải mái hơn, lấy hai chân để chống đỡ cũng giống như gia tăng lượng vận động cho bản thân.

Otis cũng không thể xua đuổi nhóc gấu. Nó có chút bất đắc dĩ động động cái mũi, tựa hồ đã chấp nhận bên người có thêm một đứa con ghẻ.

Đi săn không phải là một trò đùa, thất bại là sẽ đói bụng.

Chỉ cần Otis có một phần tàn nhẫn độc ác của gấu mẹ, Kiều Thất Tịch lúc này chắc đã ngao ngao kêu to trở về bờ biển ngoan ngoãn chờ rồi.

Nhưng mà Otis thật sự rất dung túng cậu, thà rằng gặp phải thất bại cũng liều đi săn một lần, chứ không làm ra hành động xua đuổi.

Cũng may Kiều Thất Tịch rất ngoan, đứng ở trong nước không hề di chuyển. Về việc ẩn nấp bản thân, cậu vẫn còn làm được, coi như là một tên đệ tử không tệ đi ha.

Bộ phận duy nhất trên người cậu nhúc nhích chính là đôi mắt.

Đôi mắt to tròn hồn nhiên xinh đẹp của nhóc gấu bắc cực có khi theo dõi đàn cá bơi trong biển, đồng tử tùy theo tâm tình mà phóng to thu nhỏ, có khi sẽ liếc nhìn chú gấu bắc cực lớn ở bên cạnh, ây dô, dáng người Otis thật cao thật lớn.

Đối phương nhìn chăm chú mặt nước không hề chớp lấy một cái, mi tâm ẩn giấu sát ý, cực ngầu.

Cũng chỉ có thời điểm này Kiều Thất Tịch mới nhớ đến danh hiệu vương giả bắc cực, đúng là ngầu lòi hết sảy.

Ấy mà, bản thân nhìn lén Otis thế này, có khi nào Otis cũng từng nhìn lén nhóc gấu bắc cực không nhỉ?

Trong lòng Kiều Thất Tịch vừa nhô ra cái suy nghĩ này thì đôi mắt đã không còn dành cho đàn cá trong nước nữa. Cậu nhìn chằm chằm Otis, mỗi phút mỗi giây đều theo dõi nó.

Một phút, hai phút.. Mười phút trôi qua.

Trải qua kiểm tra, kết quả nằm trong dự kiến của Kiều Thất Tịch. Đó là Otis khi đi săn rất chuyên tâm, toàn bộ tinh thần sức lực đều tập trung vào cá voi trắng, hoàn toàn không nhìn hắn một cái

"Giỏi thât." Đúng là tật xấu của Otis.

Cứ như vậy, Kiều Thất Tịch nhìn chằm chằm Otis, Otis nhìn chằm chằm cá voi trắng, thời gian lẳng lặng trôi đi.

Lần trước đã đi săn thất bại, lần này còn có nhóc gấu bắc cực bên người, Otis càng thêm cẩn thận, không hề muốn lại vuột mất con mồi một lần nữa.

Một cái cơ hội tỷ lệ thành công trăm phần trăm đặt ở trước mặt Otis, nó mới ra đòn.

Kiều Thất Tịch nhìn chằm chằm Otis, đương nhiên không phải để mlem. Cậu chỉ là muốn nhìn một chút, trước khi Otis ra tay sẽ xuất hiện những dấu hiệu gì, và dưới tình huống như thế nào mới có thể tấn công.

Mặc dù đã nhìn không chớp mắt nhưng vào khoảnh khắc Otis nhào xuống nước, Kiều Thất Tịch vẫn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một vài đoạn hình ảnh. Cậu chỉ kịp nhìn Otis trong nháy mắt cắn trúng một con cá voi trắng ở trong biển.

Con cá voi trắng xui xẻo kia vùng vẫy dữ dội, đuôi lớn quăng lung tung. Này không phải điều quan trọng, quan trọng là cái đuôi đó đánh trúng nhóc gấu bắc cực vô tội đang đứng ngoài cuộc chiến là cậu đây!

Bép một tiếng, tiếng vang còn lớn hơn cái tát lúc nhỏ mẹ tặng mình.

Cám ơn ngài ha!

Kiều Thất Tịch chịu một cú tấn công không hề phòng bị từ đuôi cá, toàn bộ gấu đều ngơ ngác, sau đó thân thể không chống lại được, ngã vào trong biển, lập tức ùng ục ùng ục vài ngụm nước biển.

Nước biển mặn chát, cảm giác tất nhiên không dễ chịu.

Kiều Thất Tịch ba chân bốn cẳng xoay người trong nước để tìm lại cân bằng, tình cờ nhìn thấy toàn bộ quá trình Otis cắn xé cá voi trắng ở dưới nước, thật sự rất hung tàn. Hàm răng sắc nhọn trắng toát vừa nhìn liền khiến nhóc gấu bắc cực không rét mà run.

Vô cùng may mắn mình không phải là con mồi của Otis.

Đến lúc này Kiều Thất Tịch cũng không vội ngoi lên mặt nước. Cậu to gan bơi qua, thừa dịp con cá voi trắng chưa chết hẳn, coi nó trở thành đối tượng luyện tập đi săn, cũng hung tàn cắn một ngụm lên người nó.

Cá voi trắng ở trong nước trơn trượt, không muốn để nó chạy thoát, chỉ có thể dùng hàm răng cắn chặt.

Nhìn thấy hành động của Kiều Thất Tịch, Otis bơi ở trong nước chớp mắt vài cái, giây tiếp theo, nó chậm rãi há miệng, thả ra con cá voi trắng nửa chết nửa sống này.

Mọi người đều biết, sinh vật biển cho dù chết cũng có thể bơi vụt đi thật xa. Lần này Otis vừa mới nới lỏng, cá voi trắng liền chạy như bay.

Nhóc gấu bắc cực còn đang găm hàm răng trên người cá voi trắng lập tức bị nó mang chạy!

Bỗng nhiên lâm vào tình cảnh này, Kiều Thất Tịch cảm thấy mình còn không bị dọa đến đái ra quần, ngược lại còn cắn chặt con mồi không buông, đã là một loại biểu hiện đáng tán giương rồi.

Để trở thành một con gấu trên gấu, tiêu chuẩn của bản thân không thể thấp được.

Kiều Thất Tịch nghĩ như vậy, cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi đối với biển sâu, dang ra bốn chân liều mạng bơi, định chống lại lực kéo của cá voi.

Trận đánh này giằng co mãi cho đến khi nhóc gấu bắc cực lấy ra toàn bộ bú sữa mẹ khí lực mới có thể miễn cưỡng ngang nhau.

Kéo dài như vậy, kết cục không phải là nhóc gấu bắc cực làm thịt cá voi trắng thì là cá voi trắng làm chết nhóc gấu bắc cực..

Nhưng mà tình huống sinh tử như vậy là không thể xuất hiện. Một bóng hình màu trắng bơi lại, hung hăng cắn một ngụm tại chổ trí mạng của cá voi trắng.

Lúc Otis cắn một ngụm này, đôi mắt chuyên chú nhìn nhóc gấu bắc cực đang luống cuống tay chân.

"..."

Kiều Thất Tịch không thể nói đó là cảm giác gì, hẳn là bị khinh bỉ đi.

Kỹ xảo đi săn cao siêu ghê gớm ha, thân cao thể tráng thật tốt ha!

Kiều Thất Tịch khẽ lườm Otis một cái, nghĩ thầm, chờ ông đây lớn lên cũng sẽ mạnh giống chú thôi, chờ đó.

* * *

Rùa: Mình đang bận thi cử cuối khóa nên update chậm hơn mọi khi nha. Xong xuôi hết rồi thì sẽ cố gắng mỗi ngày đều update. Cám ơn các reader đã theo dõi truyện nhé! Chúc các bạn một ngày vui vẻ!

Bình luận

Truyện đang đọc