NGƯƠI TÍNH MANH CHẾT TA SAO?

Gió biển êm ái thổi lất phất, quét qua bụi cây vang lên âm thanh sàn sạt.

Vốn dĩ đây là một đoạn thời gian không tệ để đi ngủ, nhưng mà mới qua bảy tiếng, còn chưa tới lúc Kiều Thất Tịch tự tỉnh, cậu đã bị một trận động tĩnh đánh nhau đánh thức.

Vừa mới mở to mắt đã thấy Otis đang yên lành ngủ say bên cạnh mình, chứng tỏ vai chính trong vụ đánh nhau không phải là nó.

Có lẽ nó cũng đã nghe được tiếng nhiễu, nhưng hai cái lỗ tai trắng trẻo không hề động đậy một chút, hiển nhiên đã tự động ngăn chặn âm thanh ngoại giới.

Cái tên luôn hiếu kỳ mọi thứ xung quanh như nhóc gấu, nhúc nhích cái cổ duỗi về phương hướng phát ra tiếng động, sau đó liền thấy gấu mẹ đang đuổi theo gấu con.

Chính xác hơn thì hẳn là đang luyện tập kỹ xảo đánh nhau.

Đều nói thiên địch lớn nhất của gấu bắc cực chính là gấu bắc cực, trong giai đoạn trưởng thành, gấu con không thể thiếu một buổi học làm thế nào để đánh nhau với gấu bắc cực. Đây là chương trình học không thể thiếu trong sinh tồn.

Kiều Thất Tịch nhìn thấy con gấu mẹ này thật là hung dữ, không hề biết hạ thủ lưu tình với gấu con. Từng cú từng cú tát lớn ập đến, có vài lần tát bay gấu con văng xa ra ngoài, khiến trong lòng Kiều Thất Tịch đập thình thịch, thập phần lo lắng.

Chao ôi, không đau sao?

Gấu con còn nhỏ như thế, hình thể hai người không thể đánh đồng, vừa lao vào chỉ có thể bị đánh!

Kiều Thất Tịch co rút khóe mắt không nỡ nhìn thẳng. Cậu chỉ muốn hỏi một chút, đến tột cùng chỉ có một con gấu mẹ này có vấn đề hay là toàn bộ gấu bắc cực mẹ đều nhẫn tâm như vậy?

Nam mụ mụ đâu?

Kiều Thất Tịch đỉnh một cái mặt đầu heo còn chưa hoàn toàn hết sưng, trong lòng xúc động run rẩy, cho dù vẫn chưa ngủ đủ nhưng nghe thấy âm thanh gấu con bị đánh, thật sự không có cách nào ngủ yên được.

Đại khái là vì cảm giác một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ, cậu sợ hãi bản thân cũng sẽ bị Otis quăng tới quăng lui như vậy.

Cái gì mà kỹ xảo vật lộn tất nhiên phải học, nhưng quăng tới quẳng lui có thể không có được không?

Lúc này, có vẻ như bị động tĩnh xung quanh đánh thức, Otis cũng tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn nhập nhèm, so với ngày thường nhiều thêm vài phần vô hại.

Tạm thời không mang theo loại uy hiếp của một vương giả vùng địa cực kia.

Phản ứng đầu tiên khi Otis tỉnh dậy là co lại cánh tay mình, ôm ôm Kiều Thất Tịch ở trong lồng ngực, lại cúi đầu liếm liếm phần lông trên đầu nhóc gấu, sau đó mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Kiều Thất Tịch thế thân gối ôm nhiều ngày, đã sớm thói quen trình tự rời giường của Otis. Ngày thường cậu rất không chịu phối hợp, nhưng hôm nay bị động tĩnh của cô bé nhà hàng xóm ảnh hưởng, cho nên phá lệ không những phối hợp mà còn chủ động dựa vào lồng ngực Otis.

Này Otis, bên kia đang đánh trẻ con kìa.

Kiều Thất Tịch muốn nói là, tui vừa đáng yêu, biết nghe lời còn ăn ít, chú đừng có đánh tui đó.

Ngày thường Kiều Thất Tịch không cọ Otis, mỗi ngày ba bữa bị Otis đuổi theo liếm, lần này chủ động làm nũng, đương nhiên nhận được một trận xoa nắn, liếm láp rất là có tâm.

Cọ nửa ngày, trét nước miếng cho nhau xong, Kiều Thất Tịch rốt cuộc uống được viên thuốc an thần, tin tưởng Otis đã tiếp nhận viên đạn bọc đường của mình, ít nhất tạm thời không có ý niệm đánh đập nhóc gấu vô tội, yếu ớt này.

Có bên cạnh lấy làm so sánh, ngược lại cũng gõ vang hồi chuông cảnh báo trong lòng Kiều Thất Tịch.

Cậu biết rằng cần phải mau chóng lên kế hoạch về việc luyện tập các loại kỹ xảo sinh tồn mới được.

Trước đây là vì di chuyển, đói khát, không có điều kiện luyện tập, quan trọng là Otis không để bụng, cư nhiên không hề có ý định dạy cho cậu một chút gì cả.

Hiện tại có điều kiện, cảm thấy cần nên xem trọng rồi.

Nhóc gấu bắc cực bước ra bước chân đầu tiên trên hành trình học tập săn bắn, cậu đứng dậy duỗi người, rời đi Otis.

Trong mắt cậu vẫn còn mang theo một chút buồn ngủ, đi vào ven bờ nước chói chang ánh nắng, đá đá cẳng chân, cẳng tay, coi như làm vài động tác nóng người.

Mặc kệ xác xuất thành công có có hay không, bước chuẩn bị vẫn phải làm.

Kiều Thất Tịch mới không chịu thừa nhận rằng mình đối mặt với việc xuống biển bắt cá voi trắng có chút sợ hãi, đây là một lần khiêu chiến có độ khó cao.

Sợ hãi là thật bình thường, thừa nhận chuyện này không có gì phải xấu hổ.

Kiều Thất Tịch đứng ở bờ biển, chăm chú nhìn sóng biển trong chốc lát, khụ, cậu cảm thấy bản thân vẫn nên là làm tâm lý chuẩn bị một chút.

Một hồi lâu sau, cậu mới rốt cuộc vươn bàn chân, dẫm lên mặt đá điểm xuyến trên mặt biển, từng bước, từng bước đi ra giữa biển.

Mực nước biển chậm rãi lên cao, không quá nửa cẳng chân của cậu. Lúc này, cậu quay đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc phát hiện Otis đang đứng phía sau mình, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cậu.

Ây, có thể vừa rồi cậu quá khẩn trương, căn bản không phát hiện chuyện này --

Otis sở dĩ theo tới, có thể là vì hộ giá hộ tống nhỉ, cậu nghĩ, nói trắng ra chính là sợ cậu đột nhiên rớt xuống biển chết đuối.

Hoặc là bị cá voi trắng kéo vào trong biển gì đó..

Kiều Thất Tịch bị trí tưởng tượng phong phú của mình làm cho thở dài, thôi thôi, muốn quan sát hình ảnh cậu chật vật thất thủ thì cứ xem đi.

Nhóc gấu dưới con mắt của gấu lớn quay đầu lại tiếp tục bước tiến. Đầu tiên, cậu cần phải bỏ qua hết thảy cảm xúc phức tạp, trong lòng chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất – đi săn.

Là vương giả vùng địa cực, gấu bắc cực sở hữu hệ thống giác quan cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần dựa vào khứu giác nhạy bén là đã biết rõ vị trí của con mồi.

Lúc này, cậu không cần phải vội vã cảm nhận vị trí con mồi, chỉ cần giảm thấp độ tồn tại của mình xuống, càng thấp càng tốt, chờ đợi khoảnh khắc con mồi bơi ngang qua trước mặt mình, phát huy được lực bộc phát siêu cường của bản thân, cắn chặt con mồi là được.

Chính vì vậy, bài học đầu tiên của gấu bắc cực con chính là kiên nhẫn, quá trình này có thể kéo dài nửa giờ, cũng có thể là một tiếng hoặc càng lâu.

Kiều Thất Tịch so với gấu bắc cực con có được lý tính của nhân loại, khả năng kiên trì nhẫn nại cậu cũng không thiếu.

Điểm yếu lớn nhất của cậu không phải là thiếu kiên nhẫn mà là cảm thấy cá voi trắng bơi qua bơi lại trong nước thật là đáng yêu.

Cái này..

Haiz.

Gì mà hạ thấp cảm giác tồn tại thì Kiều Thất Tịch vẫn làm được khá tốt, rất nhanh sau đó đã có một con cá voi trắng bơi đến trước mặt cậu, trên lưng phóng cột nước nhỏ.

Ánh mặt trời xuyên qua, thậm chí tạo ra một cái cầu vồng tí hon.

Quả thật mộng ảo vô cùng.

Nhóc gấu quan sát cá voi trắng ở khoảng cách gần, xem đến hai mắt đều thẳng, mà gấu lớn chắc đã đang rất khó hiểu, cơ hội tốt như vậy mà còn không há miệng (ra tay).

Có phải là cần làm mẫu một chút?

Otis ngồi xổm phía sau, xem bóng dáng múp míp của nhóc gấu, lại xem cá voi trắng bơi trong nước, ánh mắt kia thật giống như đang nói: Chú đúng là sẽ không làm được.

Không có hy vọng sẽ không có thất vọng.

Otis ngẩng đầu nhìn trời.

Trên bầu trời xanh thẳm có một cái Flycam bay xẹt qua, khiến gấu bắc cực lớn chú ý một cái ánh mắt, nhưng chỉ có như vậy.

Lực chú ý của Otis vẫn đặt ở trên người nhóc gấu bắc cực đang học cách đi săn.

Cuối cùng nó cũng nhịn không được nâng lên móng vuốt chạm vào sau lưng của nhóc gấu.

Kiều Thất Tịch áp lực như núi, rồi, đã biết đã biết, đang bắt đang bắt.

Cậu cũng biết mình đã dây dưa quá lâu, chỉ là cậu không nỡ mở miệng (ra tay) !

Có cách nào không?

Lần đầu tiên, cũng nên có một chút thời gian chuẩn bị tâm lý, trải qua sự thúc dục không tiếng động của Otis, Kiều Thất Tịch mới chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.

Rất xin lỗi mi nha cá voi trắng nhỏ, tao phải xuất chiêu đây, mi coi chừng nhá.

Kiều Thất Tịch há miệng bổ nhào về phía trước, cảm thấy độ chính xác của mình cũng không tệ lắm, lần tấn công này không nắm chắc nhưng cũng có thể đả thương địch thủ 800.

Tình huống xảy ra thật sự là, miệng cậu vừa xuống, cá voi trắng đã sớm chạy, táp vào không khí, à không, một mồm nước biển.

Ùng ục sặc mấy ngụm nước biển, cậu ủ rũ ngoi đầu dậy, mắt to nhìn Otis trên tảng đá, trông rất là ủy khuất.

Cũng may Otis không có ý định cười nhạo cậu, hành động của nó còn rất ấm áp, cúi đầu liếm liếm những giọt nước trên đầu cậu.

Chỉ là Kiều Thất Tịch không biết, lần đầu tiên gấu bắc cực con đi săn cá voi trắng, xác suất thành công gần như là 0.

Cho dù là Otis hồi đó cũng vậy, không phải độc lập một cách dễ dàng được.

Lắc hết nước trên đầu, nhóc gấu bắc cực bò lên tảng đá, định tiếp tục cố gắng không ngừng, mặt dày chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Cậu tổng kết một chút nguyên nhân của lần thất bại vừa rồi, không còn cái gì khác ngoài việc tốc độ của cậu quá chậm, vừa nhúc nhích một cái đã kinh động cá voi trắng.

Đối phương chạy trốn, bản thân ngay cả chóp đuôi cũng không chạm được, thật là có chút mất mặt.

Otis lại lui về nơi hộ giá hộ tống ban nãy, mười phần kiên nhẫn trông coi nhóc gấu đang học tập đi săn này.

Thật ra thì..

Gió đang thổi, sóng trào dâng.

Lần thứ sáu Kiều Thất Tịch nhào vào trong nước, vẫn như cũ bắt hụt. Không những thế, lần này không chỉ bắt hụt mà cậu còn cảm giác được eo mình bị cá voi trắng đụng một cái.

Khiến cho cậu đang bơi bị lật một cái, hai cái chân lộ ra trên mặt nước đạp đạp một chút mới vất vả lật về lại, ngoi lên mặt nước.

"..."

Không phải cậu nói quá, nếu gấu bắc cực có nước mắt, mực nước ở vùng biển này bây giờ chắc đã dâng lên mấy nấc rồi.

"Ô ô ô.."

Otis nào biết nhóc gấu ở dưới nước bị cá voi trắng bắt nạt.

Lúc này nhận được tín hiệu làm nũng của nhóc gấu bắc cực, nó chỉ là cảm thấy buổi học hôm nay nên kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc