NGƯỜI VÁ XÁC

Đồng Xu nói rồi nhìn ông chủ béo, ông ta vội vàng nói: "Không liên quan đến tôi! Cậu nhóc này, cậu đừng có nhìn tôi như vậy!"Lúc này, khóe mắt tôi liếc thấy có một người đang đứng ở góc khuất chỗ cầu thang.Nhìn sang bên đó thì thấy Thất Thất đang đứng đó vẫy tay với tôi.Tôi bảo Đồng Xu và ông chủ béo chờ một chút rồi quay đầu chạy tới sau cầu thang."Thất Thất, hóa ra em ở đây! Vừa nãy không thấy em, anh lo lắm..."Sắc mặt cô ấy rất căng thẳng, cô ấy gật đầu: "Ừm, đừng nói cái đó nữa. Tối qua em đã thấy Minh Thu rồi, cậu ta thực sự nhìn có vẻ có gì đó không đúng lắm...""Em nhìn thấy cậu ấy?""Ừ, tối qua khi anh đang ở trong phòng khâu tử thi. Lòng em rối bời nên đi ra ngoài biệt thự, sau đó em thấy Minh Thu đột nhiên xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không thèm đóng, cứ thế đi theo một người khác.Cậu ta cứ đi mãi ra bên ngoài biệt thự, đi nhanh lắm, em cũng không nhìn rõ người đi trước cậu ta là ai..."Tôi vội hỏi cô ấy, sau đó thì sao?Thất Thất nói, cô ấy cứ đi theo Minh Thu, nhưng Minh Thu đi ra khỏi biệt thự một cái là biến mất tăm.Tôi suy nghĩ về lời Thất Thất nói. Nếu nói như vậy thì chắc chắn Minh Thu gặp một người rất quan trọng.Cậu ấy không lái xe đi theo, có lẽ là do sốt ruột nên đã đuổi theo luôn, đáng tiếc không đuổi kịp."Được, anh biết rồi", tôi nói với Thất Thất.Lúc này, Đồng Xu vỗ vai tôi, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi: "Anh đang nói chuyện với ai thế?"Tôi nói với anh ta, tôi đang nói với Thất Thất.Anh ta chợt há to miệng, hoảng loạn nhìn xung quanh: "Hả? Ở đâu cơ ở đâu cơ? Khỉ thật, anh ngầu ghê, nói chuyện được với cả ma cơ đấy, anh không sợ à?"Tôi thầm nghĩ, Thất Thất là vợ ma của tôi, cô ấy sẽ không hại tôi, sao tôi lại sợ cô ấy được..."Ôi trời, nói với anh anh cũng không hiểu, dù sao Thất Thất đã nói với tôi tối qua Minh Thu đã đi theo một người".Đồng Xu lắc đầu: "Chuyện này rất bất thường! Cực kỳ bất thường!"Tôi hiểu tâm trạng của Đồng Xu, nhưng Minh Thu là người rất thông minh. Cậu ấy khác Đồng Xu, làm việc rất có chừng mực, cậu ấy có thể gặp phải nguy hiểm gì cơ chứ?"Hay là anh thử gọi điện cho cậu ấy xem?", tôi nói.Đồng Xu giậm chân, thở dài lo lắng: "Ôi trời, ông anh này, sao anh lại không lo lắng gì hết thế! Không phải anh cũng biết Minh Thu là pháp y, chính là truyền nhân của người khám nghiệm tử thi đó! Thân phận của cậu ta như vậy...""Vậy thì sao?"Đồng Xu cứ thở dài mãi, ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi rồi nhìn ông chủ béo phía không xa, rồi lại nhìn xung quanh, nhưng không chịu nói ra chuyện của Minh Thu.Lúc này tôi mới phản ứng lại, có một số thứ Đồng Xu không muốn để người khác biết."Anh đừng sốt ruột, ra ngoài đợi tôi một chút đi, lát tôi sẽ ra", tôi nói với Đồng Xu.Đồng Xu vừa đi tôi liền hỏi Thất Thất: "Có phải là em không thể đi với bọn anh không?"Thất Thất nhìn ra ngoài. Cô ấy híp mắt, có vẻ không thoải mái: "Em sợ ánh mặt trời, các anh đi đi, em ở đây không sao đâu".Tôi nhìn ông chủ béo, ông ta là một cơn ác mộng đối với Thất Thất."Em ở đây với ông ta cũng được sao?"Thất Thất cười với tôi: "Ông ta đã xin lỗi em rồi, hơn nữa xem ra ông ta cũng có nỗi khổ khó nói, thế nên em đã nghĩ thông suốt rồi. Không sao đâu, tối em sẽ đến tìm anh".Tôi hỏi Thất Thất, nếu tôi vào thành phố thì cô ấy có thể đến tìm tôi không.Cô ấy lấy ra một tấm giấy nhỏ trong tay áo ra rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn, hóa ra đó là một con hạc giấy."Buổi tối, khi anh đến chỗ nghỉ chân thì đốt con hạc giấy này, thế thì em có thể tìm thấy anh".Tôi cầm lấy nhìn thử, rồi tò mò hỏi cô ấy: "Sao em lại biết mấy cái này?"Cô ấy cười: "Bà Liễu dạy em đấy".Tôi cất kỹ con hạc giấy đi rồi bảo cô ấy phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, ngoan ngoãn đợi đến buổi tối. Cô ấy gật đầu, rồi cười với tôi.Tôi đột nhiên phát hiện, hôm nay cô ấy rất thích cười, không biết có phải là do đã hóa giải được tâm sự canh cánh trong lòng.Sau đó tôi rời khỏi biệt thự, Đồng Xu lái xe đi ra khỏi biệt thự rồi anh ta mới bắt đầu nói cho tôi biết về chuyện của Minh Thu."Đao của đao phủ, con mắt của người khám nghiệm tử thi, tay nghề của người làm hàng mã, kim chỉ của người vá xác. Anh từng nghe câu nói này chưa?", Đồng Xu hỏi.Tôi gật đầu, nói tất nhiên là đã từng nghe."Vậy anh có biết 'con mắt của người khám nghiệm tử thi' nghĩa là gì không?", Đồng Xu lại hỏi.Tôi nghĩ một chốc rồi nói, người khám nghiệm tử thi là người khám nghiệm thi thể, có lẽ ý câu này có nghĩa là bọn họ rất tinh mắt, có thể nhìn rõ mọi việc, tra ra được nguyên nhân cái chết của thi thể.Đồng Xu bật cười: "Anh Đầu Kim, dù tay nghề của anh giỏi hơn tôi thật đấy, nhưng về tầm nhìn thì anh không bằng được tôi đâu. Để tôi nói cho anh biết nhé!"Anh ta vuốt tóc, nhìn rất đắc ý.Tôi chợt chú ý rằng, động tác này của anh ta y hệt như lão quỷ, ngay cả biểu cảm lúc thừa nước đục thả câu cũng y hệt.Không hổ là hai ông cháu!Tôi suýt nữa thì nói câu đó ra, nhưng chợt nhớ đến lão quỷ không cho tôi nói, thế là tôi đành nuốt lại."Câu con mắt của người khám nghiệm tử thi có nghĩa là họ có thể nhìn thấy ma! Họ có thể giao tiếp với ma, sau đó biết được nguyên nhân cái chết của hồn ma. Tôi nghe nói ở thời cổ đại, họ đã dựa vào khả năng này để phá nhiều vụ án khó!"--------------------

Bình luận

Truyện đang đọc