NGƯỜI VÁ XÁC

Còn một chuyện quan trọng nhất nữa, đó chính là tôi chỉ đi một mình, tôi hoàn toàn không có cơ hội xông ra cướp mất túi kim.Ánh đèn pin chiếu tới khiến tôi hoảng hốt, phải vội vã tìm chỗ trốn.Tôi đưa mắt nhìn quanh, xung quanh bệ đá thậm chí còn chẳng có lấy một gốc cây, tôi có thể thử núp trên sườn núi dưới bệ đá, nhưng nơi đó lại không có gì che lấp, rất dễ bị phát hiện.Không ổn rồi, nguy hiểm quá!Cuối cùng, tôi đưa mắt nhìn chiếc quan tài lớn nọ.Đám người kia càng lúc càng gần hơn, tôi không còn thời gian cân nhắc nữa, bèn sải bước tiến tới trước chiếc quan tài, vươn tay khẽ đẩy nắp ra.Cô gái váy đỏ nằm trong quan tài, mở to mắt nhìn tôi với vẻ vô cảm.“Xin thứ lỗi”, nói rồi, tôi bước vào quan tài, đóng nắp quan tài lại từ bên trong.Khác với suy đoán của tôi, cơ thể người phụ nữ nọ rất mềm mại, hoàn toàn chẳng giống người chết chút nào, nhưng người cô ấy lạnh như băng, không có nhiệt độ cơ thể của con người.Trong quan tài cũng không có mùi hôi thối, thay vào đó lại tràn ngập thứ hương tùng của cây cối.Tôi quay người, ép sát mình vào lớp ván quan tài, chợt người phụ nữ lại hơi xê dịch cơ thể.“Để tôi nằm lên trên”, người phụ nữ nói.Giọng nói xa xăm lọt vào tai tôi, âm thanh ấy làm tôi sợ hãi, nhưng đồng thời còn khiến tôi cảm thấy thư thái vui vẻ hơn.Cảm giác đó hệt như đang chìm trong một cánh rừng rậm rạp tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có chim chóc bay ngang qua đỉnh đầu, phát lên những tiếng kêu êm tai.Cô ấy nghiêng người sang, tôi vội vàng dịch ra, nằm ngửa trong quan tài.Cô gái váy đỏ nằm thẳng trên người tôi, tóc cô ấy xõa ra, che khuất đầu tôi, bộ váy đỏ vừa khéo che kín thân mình tôi.Hai người chúng tôi nằm chồng lên nhau trong quan tài, bị sức nặng đè xuống khiến tôi thoáng cảm giác khó thở, chuẩn bị định quay người sang thở.Đúng lúc này, có tiếng lách cách vang lên, nắp quan tài đã được mở ra.“Chú Trần Giang, giờ cháu đã bắt đầu được chưa?”, giọng nói của cậu trai trẻ vang lên, đó chính là giọng của em trai Minh Thu.Hóa ra chú cảnh sát tên là Trần Giang, xem ra quan hệ của em trai Minh Thu và ông ấy khá tốt.Qua kẽ tóc của cô gái váy đỏ, tôi thấy chú cảnh sát thắp nến xung quanh quan tài, em Minh Thu thì bắt đầu thò tay vào trong.Chắc là cậu ta định đâm kim vào xác cô ấy, lúc này tôi cũng đã hiểu dụng ý của cô gái váy đỏ rồi.Cô ấy đưa tôi tới đây trước vì mong sau khi châm kim xong, đóng nắp quan tài lại, tôi sẽ rút kim ra cho cô ấy ngay.Như vậy không những ngăn được nghi thức mà còn giúp tôi lấy lại kim châm, cứu được cô gái váy đỏ nữa.Tôi chỉ lo duy một điều này, lỡ bọn họ phát hiện ra nghi thức thất bại thì có thể sẽ quay lại kiểm tra quan tài, vậy nên tôi phải trốn thoát trước khi bị phát giác.Em trai Minh Thu đâm kim vào người cô gái, lat sau cậu ta mới nói với chú cảnh sát Trần Giang: “Chú ơi, cháu làm xong rồi ạ”.“Được, mong là mọi chuyện có thể kết thúc”, chú cảnh sát Trần Giang cất giọng.Nắp quan tài được đóng lại, tầm nhìn tôi bị phủ một màu đen.Tôi chạm vào thi thể người phụ nữ, cơ thể cô ấy đã cứng đờ rồi.Chẳng lẽ sau khi bị đâm kim cô ấy sẽ thật sự trở thành người chết?Tôi không kịp suy nghĩ cẩn thận, bèn vội vã mò mẫm người cô ấy, chẳng mấy chốc đã rút đủ mười ba chiếc kim, trên mặt cô ấy có năm chiếc, hai tay mỗi tay một chiếc, mu bàn tay cũng có hai chiếc, lồng ngực có thêm bốn chiếc nữa.Tôi cất châm vào một cái túi da nhỏ mang theo bên mình, tôi đã tự tay làm chiếc túi này vào mấy hôm trước để đựng kéo cắt xương.Sau đó, có tiếng tụng kinh vang lên bên ngoài, có vẻ như đang làm lễ cầu siêu.Tôi đoán đây là một phần của nghi thức.Thi thể người phụ nữ lại trở nên mềm mại, cô ấy nằm nghiêng trong quan tài, mặt đối mặt với tôi.Trong quan tài tối đen như mực, cặp măt cô ấy như hai viên dạ minh châu sáng lấp lánh, hơn nữa còn không có lòng trắng...Con ngươi cô ấy đen sì hệt như hố đen không thấy đáy.Tôi sợ hãi, còn cô ấy thì lập tức mỉm cười với tôi.Tôi vội vã dời mắt không dám nhìn cô ấy nữa, đáng sợ quá đi mất.Tôi cố ép bản thân bình tĩnh, nghĩ cách thoát thân nhanh nhất có thể.Đúng lúc này, tiếng tụng kinh bên ngoài ngừng lại, sau đó, hình như có chuyện rắc rối gì đó đã xảy ra.Tôi nghe thấy chú cảnh sát Trần Giang thét lên với em trai Minh Thu: “Quan Hỏa! Mau chạy đi!”Ngay sau đó, một tiếng cười u ám chợt vang lên, đó là tiếng cười của phụ nữ, đó là... tiếng của Chử Nguyệt Nguyệt!Rõ ràng cô ta tới đây để phá hủy nghi thức.Đầu tôi căng lên, tôi biết mình không thể ngồi chờ chết mà nên nhân lúc hỗn loạn để chạy trốn.Bây giờ tôi đang giữ kim châm, một người bình thường như tôi không thể đối phó với loại như Chử Nguyệt Nguyệt, hơn nữa chắc chắn chú cảnh sát Trần Giang cũng sẽ muốn cướp mất kim châm của tôi.Tôi đẩy nắp quan tài ra, ló đầu quan sát tình hình xung quanh, thấy Trần Giang đang cầm một thanh đao ngắn chừng nửa mét chiến đấu cùng Chử Nguyệt Nguyệt.Nói đúng hơn, đây là cơ thể của cả Đầu Vuốt Keo lẫn Chử Nguyệt Nguyệt.Tôi nhìn mà phải há hốc mồm, con quái vật trước mắt tôi còn chẳng phải là người.Đầu nó to bự, cánh tay dài, chân vừa nhỏ vừa ngắn, làn da đầy mụn nhọt, chỉ có mỗi kiểu tóc của Đầu Vuốt Keo là vẫn còn nguyên vẹn, mà giọng nói phát ra thì trăm phần trăm là của Chử Nguyệt Nguyệt.--------------------

Bình luận

Truyện đang đọc