NGƯỜI VỢ QUYẾN RŨ CỦA TỔNG TÀI


Hôm nay ngoài trời ấm áp lên hẳn, tuyết đã không còn rơi, ánh nắng len lỏi giọi xuống, xe cộ đi lại tấp nập hơn.

Thời gian dần trôi về những ngày cuối năm, không khí cũng đang dần tất bật.

Chiếc Lexus băng trên đường rồi dừng lại hẳn trước cửa chính của tập đoàn Châu Thành.

Châu Gia Việt bước xuống xe, đi vòng qua cánh cửa đối diện mở tung cánh cửa ra.

Hạ Như Yên bước xuống trong sự trầm trồ, ngạc nhiên của rất nhiều nhân viên.

Nhiều người còn nhanh tay chụp lại được mấy bức hình rõ nét.

Tin tức chốn công sở vốn từ ngoài ngõ đã bay vào tận từng phòng, bức ảnh nhanh chóng được đăng lên trang nhất của công ty.

Cũng trở thành tin hot đứng hàng đầu, được bàn luận sôi nổi.

Hạ Như Yên vừa bước đến cửa thì đã bị Hà Thanh vội vàng kéo vào hỏi: “mau khai thật đi, rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu và Châu tổng là như nào hả?”
Ly La nói phía sau: “lần đầu tiên tôi thấy tản băng Châu tổng tan chảy và dịu dàng đến như thế.

Ôi! Ngưỡng mộ quá đi mất.”
Tiếng ho nhẹ phía sau, tiếng nói đồng thanh: “Châu tổng.”

Châu Gia Việt nhìn Như Yên vẻ đầy âm yếm, tay chậm rãi đưa chiếc túi cho cô: “em đi vội quá quên túi nên anh đưa tới.” Trước khi rời đi anh còn nở nụ cười rõ tươi khiến tất cả thành viên của phòng thiết kế lại thêm phần ngạc nhiên đến sững sờ.

Ly La thốt lên: “trời ạ! Tôi có nhìn nhầm không Châu tổng vừa cười sao? Thật không thể tin nổi.”
Hứa Đàn chạy lại hỏi: “Như Yên chẳng lẽ cô và Châu tổng là một cặp sao?”
Triệu Triết Gia điềm tĩnh nói: “cái đó còn phải hỏi nước sao? Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi.”
Tiếng nói vang lên đồng thanh: “sao cậu biết mà không nói gì vậy hả?”
Triệu Triết Gia nói tiếp: “ai mà dám nói bừa đời tư của sếp cơ chứ! Các cậu không thấy trước kia Châu tổng chưa từng đến phòng chúng ta nhưng kể từ khi Như Yên đến làm việc thì đến thường xuyên hơn sao? Lần trước lúc Như Yên đứng gần nói chuyện cùng đám đàn ông bọn tôi thái độ Châu tổng rõ ràng khác hẳn, gương mặt trông rất đáng sợ, vừa nhìn đã phải toát mồ hôi.

Lại thêm mấy lần kéo tay Như Yên ra ngoài nói chuyện riêng nữa.

Và còn chắn nước khi Đòan Như Tình cố ý hất lên người Như Yên.”
Những cái gật đầu liên tiếp, ánh mắt chuyển sang nhìn phía Như Yên, Ly La hỏi: “cậu khai thật đi mối quan hệ của hai người bắt đầu từ khi nào?”
Như Yên ấp úng, ngại ngùng đáp: “thực ra…là trước khi tớ vào công ty.

Xin lỗi mọi người thực ra tôi không cố ý giấu đâu! Chỉ là tôi muốn làm việc với mọi người như là một nhân viên bình thường thôi!”
Gương mặt ai cũng tỏ vẻ ủ rũ, ánh mắt liếc nhìn đáng sợ khiến Như Yên bối rối: “tôi…thật sự xin lỗi mọi người.

Xin đừng giận tôi mà.”
Đột nhiên Ly La rạng rỡ chạy đến ôm lấy bên tay Như Yên khiến cô ngỡ ngàng: “đồ ngốc, sao bọn tôi có thể giận cậu được chứ! Chúng tôi mừng còn không hết.”
Hà Thanh cũng chạy đến khoác tay bên kia của Như Yên: “thế là từ nay phòng thiết kế chúng ta có sếp tổng chống lưng rồi không cần sợ phòng nào nữa hết.”
Lần lượt từng người tốt ra khách sáo: “phu nhân tương lai từ nay về sau xin giúp đỡ.”
Như Yên tỏ ra ngại ngùng, gương mặt đỏ bừng: “mọi người đừng đối xử với tôi vậy mà.

Đây cũng là lí do tôi giấu mọi người đấy.

Tất cả cứ đối xử với như bình thường đi có được không?”
Nãy giờ Lưu Phiên Như đứng ở ngoài đủ nghe hết mọi chuyện, gương mặt xám xịt, giọng nói đầy tức giận: “công ty thuê các cô các cậu tới đây làm việc chứ không phải tới để buôn chuyện.”.

truyện ngôn tình
Đám đông lập tức giải tán quay về bàn làm việc của mình, ả vừa quay lưng đi thì lại có thêm chuyện bàn tán: “chắc sẽ bị Châu tổng từ chối cho nên mới giận giữ tới vậy.”
“Cũng phải ban đầu chẳng phải có tin tức phó tổng là phu nhân tương lai sao? Giờ rộ tin Như Yên và Châu tổng cô ấy không tức giận mới lạ.”

Sau khi tan làm, Lưu Phiên Như đến một quán rượu một mình ngồi uống đến say sưa.

Đêm về khuya cũng khá lạnh.

Ả chống tay bên bàn, đứng dậy, loạng bước đi.


Người ả và phải một tên đàn ông trung tuổi, dù cho có xin lỗi như nào hắn ta cũng không cho ả đi: “chiều anh một đêm đi, em muốn gì cũng có.”
Hắn ta cố tình ôm lấy ả, bàn tay hư hỏng của hắn cứ cố tình sờ lên người ả.

Lưu Phiên Như cố dùng sức đẩy hắn ra, mắng lớn: “ông muốn làm gì hả?”
Hắn ta vẫn không chịu buông tha cứ cố tình tới gần Lưu Phiên Như: “người đẹp chiều anh đi mà.”
Ngay lúc đó Châu Gia Kiệt tới, lập tức văng một cú đấm mạnh vào mặt khiến hắn ta ngã nhào ra đất.

Lưu Phiên Như trong cơn say sưa ôm nhào lấy Gia Kiệt rồi nói: “Gia Việt em biết anh sẽ không bỏ mặc em một mình đâu.”
Châu Gia Kiệt nhấc bổng bế ả lên rồi rời đi.

Trong cơn say ả vẫn liên tục gọi đến tên Châu Gia Việt.

Ả được đặt nhẹ xuống ngồi bên ghế trước của xe, Gia Việt ngồi ghế bên cạnh.

Anh nhìn vẻ say sưa của ả, tay vuốt nhẹ mái tóc, thì thầm bên tai: “rốt cuộc Châu Gia Việt có gì mà khiến em tự biến mình ra như này vậy hả?”
Lưu Phiên Như trong cơn say đã ngủ mê man lúc nào chẳng hay.

Tiếng máy bắt đầu khởi động, bánh xe lăn đi rồi lao thẳng trên đường cao tốc.

Sau đó dừng lại bên hồ nước giữa lòng thành phố.

Suốt cả đêm hôm đó dường như không một giây phút nào mắt anh ta rời khỏi ả.

Có lúc còn cúi đầu nhẹ thơm lên vầng trán ả.

Bầu trời dần sáng, rồi sáng lên hẳn.


Ánh sáng hội vào mắt khiến Lưu Phiên Như từ từ thức giấc, đôi mắt còn nheo lại nhìn ra ngoài cửa xe.

Thấy bóng dáng Châu Gia Kiệt ả chợt mỉm cười, ánh mắt lại liếc xuống chiếc áo vest được đắp trên người.

Châu Gia Kiệt quay lại thấy ả đã tỉnh thì tiến đến mỡ cánh xe bước lên: “chị tỉnh rồi sao? Uống chút nước đi.”-anh ta đưa cho ả một chai nước khoáng.

Ả mỉm cười hỏi lại: “hôm qua là cậu tới đón tôi hả? Sao lần nào tôi gặp chuyện cũng đều là cậu xuất hiện đúng lúc nhỉ?”
Châu Gia Kiệt nhìn vẻ mặt mệt mỏi, tiều tụy của ả rồi đáp lại: “sao chị phải tự biến mình thành như này.

Châu Gia Việt có gì để chị phải như vậy chứ!”
Lưu Phiên Như u buồn, giọng chùng xuống: “cậu không hiểu được đâu! Cảm giác lần đầu gặp tôi đã thích cậu ấy.

Sau này để có thể xứng với cậu ấy tôi đã gồng mình cố gắng rất rất nhiều: học theo ngành cậu ấy thích, học kinh doanh vì muốn cùng cậu ấy gánh vác công ty, ăn theo món ăn của cậu ấy dù biết tôi bị dị ứng.

Vậy tại sao cậu ấy vẫn không một chút động lòng với tôi! Tại sao cứ phải chọn cô gái quê mùa kia chứ!”
Châu Gia Kiệt ngập ngừng: “tại sao tôi lại không hiểu chứ? Rõ ràng là chị biết tôi đối với chị như nào tại sao chị cứ phải có Châu Gia Việt cho bằng được.”
Lưu Phiên Như nói lảng đi: “chúng ta mau về thôi! Nếu không sẽ không kịp giờ đi làm đâu!”
Ả nói xong thì quay mặt nhìn ngoài cửa xe.

Châu Gia Kiệt nhìn ả rồi cũng đành nổ máy lái xe quay trở về..


Bình luận

Truyện đang đọc