NGƯỜI YÊU CHÍ TỬ



Tôi biết rõ, muốn giữ anh lại là hoàn toàn không thể, nhưng có một vài chuyện thì vẫn phải thử xem, tôi ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, nói: “Tôi đồng ý li hôn, nhưng tôi có điều kiện, đêm nay anh ở lại, tham gia xong đám tang của ông với tôi rồi tôi sẽ lập tức kí đơn.


Anh híp mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm là ý cười đầy chế giễu, đôi môi anh khẽ mấp máy: “Lấy lòng tôi.

” Anh thả lỏng tay ra, híp mắt lại, ghé vào tai tôi: “Thẩm Mai Trang, bất cứ chuyện gì cũng phải dựa vào bản lĩnh của mình, đừng chỉ dùng miệng không.


Giọng nói của anh rất lạnh lùng, có chút trầm thấp quyến rũ, tôi hiểu ý của anh, nâng tay lên ôm eo anh, ngẩng đầu cố ghé sát vào người anh, chiều cao hai người chênh lệch nhau quá nhiều, động tác như vậy khiến tôi trông rất nực cười.

Không thể nói rõ được cảm giác của tôi lúc này là gì, dùng cách này để giữ lại người mà mình thích, đúng thật là… đáng thương.


Tôi di chuyển bàn tay dựa vào trực giác, đột nhiên tay tôi bị anh giữ lại, tôi ngước mắt lên, thấy được mắt đen sâu thẳm không thể thăm dò của anh: “Được rồi!”
Hai chữ đầy lạnh lùng, tôi ngơ ra, không hiểu anh có ý gì, chỉ thấy anh với bộ đồ ngủ màu xám trên giường mặc lên người một cách lịch lãm.

Tôi nhất thời ngơ ra, ngay sau đó liền hiểu ra, đây là… anh sẽ ở lại sao?
Vẫn chưa kịp vui mừng thì tôi đã lờ mờ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ truyền đến từ bên ngoài cửa sổ cùng tiếng mưa: “Kiến Hưng…”
Tôi ngơ ra, Phó Kiến Hưng phản ứng lại ngay tức khắc, anh bước nhanh ra ngoài ban công, sau đó sắc mặt u ám, cầm chiếc áo khoác đi ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài ban công, Lục Hòa Nhi đang đứng dưới cơn mưa lớn, mặc một chiếc váy mỏng manh, mặc nước mưa tuôn trào, vốn là một người đẹp yêu kiều, giờ đây đứng dưới mưa trông cô ta càng đáng thương hơn.

Phó Kiến Hưng khoác áo khóac lên người cô ta, chưa kịp trách móc, Lục Hòa Nhi đã đột ngột ôm chặt lấy anh, bật khóc trong vòng tay anh.

Thấy cảnh tượng này, tôi chợt hiểu ra, tại sao tôi ở bên Phó Kiến Hưng hai năm nhưng vẫn không thể so được với một cuộc gọi của Lục Hòa Nhi.

Phó Kiến Hưng ôm Lục Hòa Nhi vào biệt thự, đưa cô ta lên tầng, tôi đứng ở hành lang, rũ mắt nhìn hai người ướt sũng bởi cơn mưa, chặn đường họ.

“Tránh ra!” Phó Kiến Hưng nói, giọng nói lạnh lùng, khó chịu, nhìn tôi với một ánh mắt chán ghét.

Buồn sao?
Tôi cũng không biết, nhưng nơi còn đau đớn hơn trái tim chính là đôi mắt của tôi, tận mắt chứng kiến người mình yêu một bên coi người ta là cục vàng cục bạc, một bên giày xéo tôi.

“Phó Kiến Hưng, ban đầu khi kết hôn, anh đã đồng ý với ông nội, chỉ cần Thẩm Mai Trang tôi còn ở đây một ngày, anh sẽ không đưa cô ta bước vào đây một bước.


” Đây là nơi chung sống duy nhất của tôi và Phó Kiến Hưng, đã vô số đêm tôi nhường anh cho Lục Hòa Nhi, tại sao cuối cùng lại vẫn vấy bẩn nơi duy nhất thuộc về tôi vậy chứ.

“Ha!” Phó Kiến Hưng chợt cười khẩy, rồi đẩy tôi ra, lạnh lùng nói: “Thẩm Mai Trang, cô xem trọng mình quá rồi đấy.


Vứt lại một câu nói đầy chế giễu, nhìn anh ôm Lục Hòa Nhi vào phòng cho khách, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn như một người bàng quan.

Một đêm này đã được định sẵn là không thể yên ổn.

Lục Hòa Nhi dầm mưa bên ngoài, cô ta vốn đã yếu ớt, một trận mưa này đã khiến cô ta sốt cao, Phó Kiến Hưng coi cô ta như bảo bối, vừa thay quần áo cho cô ta, vừa dùng khăn bông để giữ ấm cho cô ta.

Có thể thấy tôi đứng ở một bên quá chướng mắt, anh lạnh lùng nhìn tôi nói: “Cô về nhà chính là họ Phó ở đi, Hòa Nhi đã như vậy rồi, đêm nay không thể về được.


Muộn vậy rồi còn bảo tôi về nhà chính? Haha…
Là tôi làm chướng mắt bọn họ rồi.


Nhìn Phó Kiến Hưng một lúc lâu, vậy mà tôi vẫn không biết nên nói gì để nhắc nhở anh, nhà chính cách xa đây như vậy, giờ đã muộn rồi, một người phụ nữ như tôi đi đến đó thì sẽ nguy hiểm như thế nào chứ.

Nhưng, anh hoàn toàn không quan tâm đến những điều này, điều anh quan tâm chỉ là liệu tôi ở đây thì có làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Lục Hòa Nhi hay không thôi.

Kìm nén nỗi chua xót trong lòng, cuối cùng tôi vẫn bình tĩnh nói: “Tôi về phòng ngủ là được, bây giờ qua nhà chính… không thích hợp!”
Anh không trân trọng tôi, tôi cũng không thể để mặc anh giày vò mình được.

Rời khỏi phòng cho khách, đi đến hành lang thì gặp được Trình Quyết Phong đang vội vàng đi tới, thấy anh ta vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ màu đen trên người, có lẽ là do đi vội, vẫn chưa kịp thay giày, quần áo cũng đã ướt hơn nửa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc