NGƯỜI YÊU CHÍ TỬ



Người sắp kết hôn thì khuôn mặt luôn thường trực nụ cười hạnh phúc, tôi không khỏi hiếu kỳ, người đàn ông nào có thể khiến cho cô gái bình thường luôn nghiêm túc, bây giờ dáng vẻ lại vui tươi đến vậy.

Cửa xe bên ghế lái không đóng lại, tôi tò mò để ý, người đàn ông tầm hai tám tuổi, mặt mũi gọn gang sạch sẽ, bộ dáng có vẻ đẹp trai, có khí chất của người đọc sách.

Tiếng còi xe vang lên, làm gián đoạn tâm tư của tôi, nghoảnh đầu lại thấy Phó Kiến Hưng đã lái xe ra đến nơi.

Tôi bước lên xe, lúc vô thức quay lại nhìn phía dưới công ty thì đã không thấy bóng dáng chiếc Cadillac đâu nữa.

“Nhìn gì vậy?” Phó Kiến Hưng sáp lại gần, giúp tôi cài dây an toàn.

“Một người bạn!” Đáp lại một câu, tôi cũng thu lại tầm nhìn.

Anh cũng không hỏi nhiều, lái xe thẳng đến nhà hàng Viện trưởng Lục đã đặt sẵn.

Trung tâm thành phố.

Phó Kiến Hưng dừng xe lại trước cửa một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, kéo tôi đi thẳng vào phòng bao mà Viện trưởng Lục đã đặt trước.

Vợ của Viện trưởng Lục đã đến trước rồi, ngoài ra còn có hai vị khách khá lạ mặt.


Thấy tôi và Phó Kiến Hưng đã đến, mọi người đều có vẻ vui thích, thay nhau giới thiệu bản thân, trừ vợ của Viện trưởng Lục ra thì còn có một người phụ nữ trung niên, là một chuyên gia phụ sản, người còn lại trông có vẻ nhỏ tuổi, là cháu gái của Viện trưởng Lục, cô gái vẫn còn nhỏ tuổi, vừa non nớt lại vừa đáng yêu.

“Mợ Phó, tôi giúp cô gọi một phần gà ướp muối của nhà hàng này, hương vị không tệ đâu, lát nữa cô thử xem, còn có món canh của bọn họ vị cũng rất ngon đó.

” Vốn dĩ bà Lục và tôi cũng có chút giao tiếp, bây giờ lại vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với tôi.

Chầm chậm kề lại gần bên tai tôi nói: “Cô không biết đấy, cô dọa tôi sợ chết mất, tôi còn tưởng cô phá thai, vài ngày trước tôi còn đặc biệt đến chùa Bảo Hoa đấy.


Tôi có chút tội lỗi, ngại ngùng nói: “Lúc đó thật sự không được tiện nên mới cố ý giấu bà, thật sự xin lỗi.


Bà ta lắc đầu cười nói: “Lỗi phải gì chứ, hơn nữa bây giờ kết quả cũng tốt rồi, không nên nhắc lại chuyện đó nữa.


Viện trưởng Lục và Phó Kiến Hưng nói vài câu, sau đó nhìn tôi nói: “Mợ Phó, bác sĩ Lý là chuyên gia phụ sản của bệnh viện chúng tôi, Tổng Giám đốc Phó đặc biệt nhờ tôi tìm giúp cô một chuyên gia, luôn quan sát và chăm sóc từng việc nhỏ nhất cho cô từ lúc mang thai đến lúc sinh con.


Bác sĩ Lý bên cạnh mỉm cười: “Cô Phó, sau này cô có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.



Tôi cười nhạt, ít nhiều cũng hiểu được lễ nghi trên bàn ăn, cầm lấy một ly nước hoa quả, lần lượt kính hai người đó, rồi nhìn sang Viện trưởng Lục: “Sau này có thể sẽ làm phiền Viện trưởng Lục, Thẩm Mai Trang tôi xin cảm ơn trước tại đây.


Vài phần hàm súc cũng xem như làm cho bầu không khí trở nên ấm áp hơn.

Chủ đề nói đến chỗ thích hợp, cô gái nhỏ bên cạnh Viện trưởng Lục đã ám thị với ông ấy vài lần, Viện trưởng Lục nhìn sang tôi và Phó Kiến Hưng, vẻ mặt có chút ái ngại nói: “Vốn dĩ hôm nay mời hai vị đến ăn bữa cơm gia đình, nhưng tôi cũng có một việc khó khăn, muốn nhờ Tổng Giám đốc Phó và mợ Phó đây gật đầu mới được.


Lời nói đến đây, cũng không thể nói nhiều về việc khác, tôi cười nhạt: “Viện trưởng Lục khách sáo rồi, chúng ta hợp tác nhiều năm, sao lại nói đến chữ nhờ ở đây chứ? Ông có việc gì cứ nói ra đi, có thể giúp được thì tiểu bối chúng tôi đây nhất định sẽ giúp.


Viện trưởng Lục ngừng cười, mặt mang theo vài phần cảm ơn, nhất thời không thể nói ra lời.

Thế nên bà Lục ở bên cạnh lên tiếng nói: “Là thế này, đứa cháu gái này của chúng tôi luôn muốn đến Phó thị làm việc, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, đứa nhỏ này da mặt mỏng nhưng được cái thông minh.

Chúng tôi phần nào cũng hiểu được mấy năm nay Phó thị luôn yêu cầu gắt gao đối với nhân viên của mình, đứa nhỏ này cầu xin vợ chồng tôi mấy ngày nay rồi, thiết nghĩ chúng tôi với Tổng Giám đốc Phó và cô Phó cũng có chút giao tình, hai vị xem có thể sắp xếp cho nó một vị trí ở Phó thị hay không.



Tôi ngạc nhiên, không nhịn được nhìn sang Phó Kiến Hưng, Phó thị trước giờ tuyển người vô cùng nghiêm khắc, tất cả đều do nhân sự cẩn thận chọn ra sau đó mới giữ lại công ty.

Một là, Phó thị là công ty đại chúng, mức lương so với các công ty khác cao hơn nhiều.

Hai nữa là, Phó thị là một nơi để rèn luyện con người, những người có thể ở lại Phó thị thì dù sau này có nhảy việc cũng có những sự lựa chọn khá tốt, dù sao đi nữa, nhân viên của Phó thị được đào tạo cao hơn một bậc so với những công ty khác.

Ban đầu tôi vào Phó thị cũng phải qua cửa ải của nhân sự, sau đó mới từng bước từng bước leo lên cao, đương nhiên trong đó cũng có không ít sự giúp đỡ của ông nội.

Tôi nhìn sang cô gái trẻ, trông thấy vẻ mặt cô ấy sùng bái nhìn Phó kiến Hưng, trong đôi mắt tràn ngập sự khâm phục của cô gái mới biết yêu đối với người đàn ông.

Phó Kiến Hưng nghe xong lời nói của bà Lục, anh không lên tiếng, múc một bát canh cho tôi một cách tao nhã, giọng nói trầm thấp: “Uống nhiều canh một chút, canh này giúp an thần dễ ngủ.


Tôi gật đầu, không biết anh sẽ xử lý chuyện của Viện trưởng Lục như thế nào, trông thấy anh nhìn Viện trưởng Lục rồi lại nhìn sang bà Lục: “Có thể được hai vị để ý là phúc của Phó thị, hai vị cũng biết năm xưa vợ của tôi cũng phải qua cửa của nhân sự mới vào được Phó thị, tháng sáu Phó thị sẽ tổ chức tuyển dụng, đến lúc đó hai vị hãy để cô Lục đi thử sức xem.


Con người Phó Kiến Hưng đối với nhân tình thế thái thật sự là không ra làm sao cả, tôi có chút cạn lời.

Lời này của anh, rõ ràng là bảo cô bé tự dựa vào năng lực để vào công ty rồi.

Thấy vẻ mặt bối rối của Viện trưởng Lục, lại thấy vẻ mặt của cô bé không được tốt, tôi không nhịn được lên tiếng: “Cô Lục tốt nghiệp từ trường đại học có danh tiếng, chuyên ngành và năng lực đều thuộc top đầu, đến lúc đó chúng tôi ở Phó thị đợi cô, tin rằng sau này chúng ta có thể cùng làm việc dưới một mái nhà.



Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cô bé có vẻ tốt hơn chút đỉnh, nhút nhát nhìn Phó Kiến Hưng nói: “Thật sao?”
Đứa trẻ vừa mới bước chân ra đời, khó tránh khỏi những mong đợi vào tương lai, Phó Kiến Hưng rất độc miệng, may mà ít nói, có thể không nói thì anh sẽ không mở miệng, cho nên cô bé tự mặc định sự trầm mặc của anh thành sự tán đồng.

Com no rượu say, một bữa cơm cũng kết thúc.

Ra khỏi nhà hang, Viện trưởng Lục và bà Lục vô cùng khách sáo, tôi có chút uể oải, hơn nữa nhiệt độ buổi tối hơi thấp, thế nên cũng ít nói hơn,
Bỗng bờ vai trở nên ấm áp hơn, ngẩng đầu thấy Phó Kiến Hưng phủ lớp áo lên người tôi, tôi hơi sững sờ, vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn!”
Một chiếc Cadillac màu đen dừng phía dưới nhà hàng, tiếp đó có một người đàn ôn dịu dàng, gọn gàng bước xuống xe, nhìn Viện trưởng Lục và bà Lục nói: “Ba mẹ! Lần sau hai người có thể nói trước với con nửa tiếng.


Bà Lục thân thiết kéo anh ta lên, nhìn Phó Kiến Hưng và tôi, nói: “Tổng Giám đốc Phó, cô Phó, đây là Lục Tiến con trai tôi, vốn dĩ hôm nay nó cũng đến, nhưng mà có việc không đến kịp, lúc này vừa hay, mọi người làm quen với nhau một chút.


Giới thiệu súc tích vài câu, nhất thời tôi cảm thấy sao mà Lục Tiến này quen mắt vậy, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra được.

Nghe bà Lục nói anh ta làm việc ở AC, tôi không nhịn được để ý một xíu.

Dù gì cũng ăn cơm xong rồi, hơn nữa cũng không có việc quan trọng gì, nên mọi người chỉ đơn giản chào tạm biệt nhau vài câu rồi ai về nhà nấy.

Ở trên xe, tôi cau mày ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa xe.

Bàn tay được một cỗ ấm áp bao bọc lại, tôi nghoảnh đầu nhìn thấy Phó Kiến Hưng một tay lái xe, một tay nắm lấy tay tôi, tôi không nhịn được nói: “Thế này không an toàn đâu!”.


Bình luận

Truyện đang đọc