NGƯỜI YÊU CHÍ TỬ



“Tốc độ trở mặt của cô Lục đúng là khiến người ta bất ngờ thật đấy.

” Tôi lạnh nhạt nhìn cô ta, cầm túi xách lên, chuẩn bị đến nhà họ Phó.

Phó Kiến Hưng không đi, tôi không thể không đi.

Vừa đi đến cửa đã bị Lục Hòa Nhi chặn lại, Phó Kiến Hưng không ở đây, cô ta cũng không cần giả vờ giả vịt nữa, nhìn tôi lạnh lùng nói: “Bao giờ mới kí đơn li hôn?”
Tôi ngơ ra, bật cười, nhìn cô ta nói: “Bây giờ cô Lục đang dùng thân phận người thứ ba để ép tôi li hôn sao?”
“Cô mới là kẻ thứ ba!” Dường như cô ta không thích người khác gọi mình là kẻ thứ ba, sắc mặt tối đi, nói: “Thẩm Mai Trang, nếu không phải cô, bây giờ nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này là tôi chứ không phải cô, ông cụ đã chết rồi, không ai có thể che chắn cho cô tiếp tục ở đây nữa, nếu tôi là cô, tôi sẽ ngoan ngoãn kí tên, cầm tiền Kiến Hưng đưa cút thật xa.



“Cô Lục, đáng tiếc cô không phải tôi!” Tôi lạnh lùng ném cho cô ta một câu, làm ngơ vẻ giương nanh múa vuốt của cô ta, tôi đi qua cô ta chuẩn bị xuống tầng, ngoại trừ Phó Kiến Hưng, không một ai trên thế gian này có thể dùng lời nói để tổn thương tôi.

Lục Hòa Nhi đã quen được mọi người vây quanh bị tôi làm ngơ, có chút không cam lòng, cô ta ra sức kéo tôi lại nói: “Thẩm Mai Trang, cô có còn liêm sỉ hay không? Anh Kiến Hưng không thích cô, cô cứ ở lại bên anh ấy thì có tác dụng gì?”
Tôi quay lại nhìn cô ta, có chút nực cười, bình tĩnh nói: “Nếu cô đã biết anh ta không đặt tôi trong lòng, sao cô phải căng thẳng?”
“Cô…” Cô ta tức đến đỏ ửng mặt, nhất thời không nói thành lời.

Tôi tiến đến gần cô ta, cười khẩy, thấp giọng nói: “Còn về việc tôi ở lại bên anh ta có tác dụng gì…” Nói đến đây, tôi thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng từ tốn nói: “Kĩ thuật của anh ta tốt như vậy, cô cảm thấy có tác dụng không?”
“Thẩm Mai Trang, cô vô sỉ!” Lục Hòa Nhi tức đến đỏ rực mắt, cô ta không quan tâm gì khác nữa, tiến tới đẩy tôi ra sau, phía sau tôi là cầu thang, theo bản năng, tôi vô thức dịch người đi, tránh để cô ta đẩy ngã.

Nhưng tôi không ngờ, Lục Hòa Nhi lại không đứng vững mà ngã xuống cầu thang.

“Aaa…” Tiếng hét tê tâm liệt phế của cô ta lan truyền ra, tôi lập tức ngơ ra, còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể tôi đã bị đẩy mạnh ra, ngay sau đó Phó Kiến Hưng lao xuống xem Lục Hòa Nhi đã bị ngã xuống cầu thang.

Lục Hòa Nhi ở dưới cầu thang nằm co người lại, sắc mặt đau đớn trắng bệch, tay ôm bụng, yếu ớt nói: “Con, con của em.


Máu chảy ra từ dưới thân cô ta, nhuộm đỏ cả tấm thảm, tôi ngơ ra, cô ta… mang thai rồi?
Là của Phó Kiến Hưng sao?
“Anh Kiến Hưng, đứa bé, đứa bé…” Lục Hòa Nhi nắm áo Phó Kiến Hưng, lặp lại hai chữ “đứa bé” hết lần này đến lần khác.

Trán Phó Kiến Hưng chảy những giọt mồ hôi li ti, sắc mặt lạnh lùng u ám cứng đờ.


“Đừng sợ, đứa bé sẽ không có chuyện gì đâu.

” Anh an ủi Lục Hòa Nhi, bế ngang cô ta dậy, bước ra phía cửa.

Phó Kiến Hưng đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, căng mặt lại, ánh mắt như phát sáng, giọng nó ẩn chứa cơn giận và nỗi đau khổ: “Thẩm Mai Trang, cô hay lắm.


Mấy chữ nhẹ nhàng lại hàm chứa cả sự lạnh nhạt, ghét bỏ, phẫn nộ.

Tôi ngơ ra tại chỗ, nhất thời không biết nên làm như thế nào!
“Không định đi qua giải thích sao?” Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp, tôi ngơ ra, ngước mắt lên thấy là Trình Quyết Phong, không biết anh ta đã đi về phía này từ lúc nào.

Đè nén sự hoảng loạn trong lòng, tôi bình tĩnh nói: “Giải thích gì!”
Anh ta nhướng mày: “Không sợ cậu ấy sẽ hiểu nhầm cô đẩy Hòa Nhi sao?”

Tôi rũ mắt, có chút khổ sở: “Có phải tôi đẩy hay không không quan trọng, quan trọng là Hòa Nhi của anh ta bị thương rồi, kiểu gì cũng phải có người gánh trách nhiệm cho việc này thôi.


“Cô nghĩ cũng thông suốt đấy.

” Trình Quyết Phong xuống tầng, xách hộp y tế ra khỏi biệt thự.

Chắc là đi theo đến bệnh viện khám cho Lục Hòa Nhi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc