Phía trên đã hạ lệnh điều chuyển công tác, Lưu Khang Minh cũng chẳng có lí do gì để tiếp tục ở lại công ty. Sau một hồi lao lực dẹp xong đám bàn ghế, lão nào còn dám làm Cố Khinh Chu ngứa mắt thêm, lập tức thu dọn đồ đạc, cúp đuôi chạy mất.
Tuy văn phòng giám đốc đã trở về nguyên trạng nhưng do đã lâu chưa dọn dẹp nên khắp ngóc ngách tích bụi. Cố Khinh Chu cởi áo khoác vắt lên ghế rồi chạy đi tìm giẻ lau, ống tay xắn tới khủy, ai tinh ý chút đỉnh chỉ nhìn là biết y chuẩn bị quét dọn vệ sinh. Có đồng nghiệp nữ lên tiếng: “Sếp Cố bị ốm thì phải, lúc nãy tôi vừa nghe thấy anh ấy ho khan. Cả nhà cũng nên giúp một tay chứ nhỉ?”
Giang Nhứ đặt bút, đứng dậy can ngăn: “Nghỉ ngơi đi, mình tôi đi là được rồi.”
Đồng nghiệp nữ thấy vậy trêu chọc: “Ái chà, cậu chăm sếp Cố kĩ quá đấy, hồi trước đến sếp La cũng chẳng được như thế.”
Giang Nhứ làm mặt hài hước, cười nói: “Các chị làm ơn cho em một cơ hội bợ đỡ lãnh đạo nào, có thế đường quan lộ mới vững bền được.”
Có người đâm thọc: “Chú cũng láu đấy, thảo nào được thăng lên tổ trưởng.”
Cố Khinh Chu đang bận lau giá sách, bệnh sạch sẽ phát tác khiến y nhất nhất phải kì cọ từ trong ra ngoài cho bóng lộn mới thôi. Giang Nhứ vừa đẩy cửa bước vào đã nghe tiếng ho khan bị đè nén trong cổ họng, nhìn thấy Cố Khinh Chu mặt đỏ gay gắt.
Người ốm đáng ra phải nghỉ ngơi đàng hoàng, cứ gắng gượng đi làm thì chẳng biết mất bao lâu mới khỏi được.
Giang Nhứ đóng cửa, bước đến sau lưng y đoạt lấy miếng giẻ lau, thấp giọng nói: “Tôi giúp cậu.”
Có lẽ Cố Khinh Chu tự biết trạng thái tinh thần của mình không ổn lắm nên cũng không từ chối, đứng qua một bên nhìn Giang Nhứ tất bật. Chợt như nhớ ra điều gì, y lên tiếng, giọng mũi hơi nghèn nghẹt: “Lúc trước dù bị ốm tôi cũng không có cảm giác như bây giờ hay sao ấy?”
Giang Nhứ hỏi: “Cảm giác kiểu gì?”
Cố Khinh Chu tựa lưng vào cạnh bàn, đầu óc vẫn còn hơi váng vất: “Kiểu như bây giờ ấy, lau ngăn tủ thôi cũng phải cần cậu giúp. Người tôi yếu đi thì phải?”
Giang Nhứ kinh ngạc: “Cậu mà yếu? Lúc nãy véo tôi khỏe lắm cơ mà.”
Mỗi lần mở miệng Giang Nhứ luôn khiến người khác muốn đánh chết hắn.
Cố Khinh Chu mắng thầm cậu mới là kẻ lòng dạ hẹp hòi, chuyện bé như mắt muỗi cũng ghi thù đến bây giờ. Y vươn tay kẹp cổ hắn từ phía sau: “Cậu có muốn đấm nhau không, để xem tôi véo cậu đã là gì chưa?”
Giang Nhứ bị ép ngửa cổ, cười ngặt nghẽo: “Sếp… Sếp Cố… Đây là bạo lực gia đình…”
Nhìn hắn cười, khóe mắt cong cong, Cố Khinh Chu cũng không tự giác cong môi, nghiêng đầu hôn ‘chụt’ một cái lên mặt đối phương. Giang Nhứ sửng sốt giây lát, sau đó nói: “Chậc, giở trò lưu manh.”
Đoạn, hắn giật giật tay y: “Bỏ ra.”
“Không bỏ.”
Cố Khinh Chu chẳng những không buông tay mà trái lại còn siết chặt hơn, ghé vào bên tai hắn, hỏi: “Chuyến du lịch công ty sắp tới cậu muốn đi đâu chơi?”
Giang Nhứ nghĩ thầm du lịch công ty ấy à, năm nào cũng hệt như năm nào, thời gian chỉ hai, ba ngày, chẳng kịp chơi cái gì ra hồn: “Tùy, với tôi thì có cái ăn cái uống là ổn rồi.”
Thật ra Cố Khinh Chu không giỏi tổ chức mấy hoạt động kiểu này cho lắm, song đây cũng coi như lần đầu tiên hai người cùng đi du lịch, y vẫn muốn sắp xếp tươm tất một chút: “Vậy gần đến lúc ấy lại xem thử xem, nếu không được thì đặt tour trên mạng.”
Giang Nhứ gật đầu, đang định nói gì đó thì di động trong túi bỗng rung lên. Thấy là số lạ, hắn vươn người đứng thẳng theo thói quen rồi bấm nút nghe. Một giọng nữ trẻ tuổi truyền tới từ đầu bên kia: “Xin chào, cho tôi hỏi đây có phải điện thoại của anh Giang Nhứ không?”
Giang Nhứ lấy làm khó hiểu, nhíu mày nghi hoặc: “Là tôi đây.”
Cô gái trong điện thoại giải thích: “Chuyện là thế này, tôi là hàng xóm tầng trên nhà anh. Ngày hôm qua dì Giang lên tầng phơi quần áo, không cẩn thận ngã bị thương. Tôi đã đưa dì vào viện khám, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, nhưng tôi thấy dì đi lại có vẻ khó khăn. Nếu được có lẽ anh nên về thăm dì một chuyến.”
Nghe tin mẹ Giang ngã, lòng dạ Giang Nhứ rối lên, chưa kịp trả lời thì cô gái nọ đã nói tiếp: “Hôm qua tôi khuyên dì gọi cho anh, nhưng dì sợ làm phiền anh lúc bận rộn nên nói sao cũng không chịu đồng ý. Dì đã lớn tuổi lại sống một mình, hàng xóm láng giềng không phải lúc nào cũng để mắt đến được, cho nên tôi không yên tâm lắm, tôi nghĩ vẫn nên báo cho anh một tiếng thì hơn.”
Giang Nhứ nói lời cảm ơn ngắn gọn rồi cúp máy.
Cố Khinh Chu đứng bên cạnh nghe loáng thoáng câu chuyện, vô thức buông tay khỏi người hắn: “Bác gái sao vậy?”
Giang Nhứ tặc lưỡi: “Cậu với mẹ tôi chẳng bao giờ làm tôi bớt lo được. Hôm qua bà cụ bất cẩn bị ngã mà không chịu nói tôi biết, giờ tôi phải về xem tình trạng mẹ thế nào, chỉ sợ có di chứng gì đó thôi.”
Cố Khinh Chu nghe vậy cũng hơi lo lắng: “Để tôi lái xe đưa cậu về.”
Thấy y còn ốm, Giang Nhứ tức thì phản bác: “Không sao, bến xe ngay gần đây, tôi đi một mình được.”
Đây chưa phải việc bắt buộc cả hai xin nghỉ cùng lúc.
Song Cố Khinh Chu không cho hắn cơ hội từ chối, cầm áo khoác mặc lên người: “Đừng chần chừ nữa, cứ nói là phải cùng ra ngoài có việc. Bây giờ đi luôn còn sớm về tới nơi, đến tối lại tắc đường thì chưa chắc.”
Giang Nhứ đành đồng ý.
Bây giờ là ba giờ chiều, đường sá đã hơi ùn tắc, khi cả hai lái xe về đến nhà mẹ Giang đã là tám giờ tối. Nhiệt độ ban đêm khá lạnh, lúc nói chuyện còn thở ra khói trắng. Giang Nhứ và Cố Khinh Chu theo lối đi quen thuộc lên tầng, lấy chìa khóa mở cửa. Vừa bước vào hai người đã trông thấy mẹ Giang ngồi trên sofa chườm thuốc lên đầu gối, bên cạnh có một cô gái tuổi tầm hơn hai mươi đang giúp bà một tay.
Có lẽ mẹ Giang không ngờ Giang Nhứ sẽ về nhà, trông thấy cả hai thì sững sờ giây lát, theo bản năng định đứng dậy: “Giang Nhứ, Tiểu Cố, sao cháu lại ở đây?”
Nhà có thêm một cô gái xa lạ, Giang Nhứ cũng bất ngờ không kém, mất một lúc mới phản ứng được: “Nghe nói mẹ bị ngã, cậu ấy lái xe đưa con về, nhân thể thăm mẹ luôn.”
Mẹ Giang đương nhiên rất vui, mỉm cười nheo nheo khóe mắt: “Ôi dào, có gì nghiêm trọng đâu, bị dập đầu gối thôi mà. May là có Tiểu Lý đi làm về trông thấy, đưa mẹ đi bệnh viện, lại còn đặc biệt giúp lấy thuốc nữa, mày phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng đấy.”
Giang Nhứ nghĩ mà hoảng hốt, dù sao tuổi mẹ Giang cũng đã cao, té ngã không phải việc nhỏ. Nghe bà nói, hắn nhìn về phía cô gái có gương mặt trái xoan đứng bên cạnh: “Cô Lý, thật ngại với cô quá. Tôi làm việc xa nhà, có một số việc không lo kịp được. Rất cảm ơn cô mấy ngày nay vất vả chăm sóc cho mẹ tôi.”
Cô Lý sở hữu nhan sắc thanh tú, lúc này đang cúi người xé gói thuốc giúp mẹ Giang: “Không có gì. Thật ra tôi là y tá, đây cũng là việc nên làm thôi. Chỗ thuốc này cứ đặt trên bàn, mỗi ngày đắp một lần, mỗi lần nửa tiếng. Ngoài ra có thuốc tiêu sưng phù, cần nhớ dán đúng giờ. Bình thường tôi phải đi làm nên không có cách nào chăm sóc dì, sợ dì ở nhà một mình sẽ lại ngã nên mới gọi điện cho anh, hi vọng anh không để bụng.”
Giang Nhứ đáp: “Không đâu, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”
Ngoại hình của hắn và Cố Khinh Chu đều vô cùng nổi bật, mấy cô gái trẻ gặp trên đường không thể không ngoái nhìn. Cô Lý lại không có phản ứng gì với trai đẹp, dù là y tá nhưng mang khí chất lãnh đạm của một bác sĩ. Cô chỉ dặn dò mẹ Giang vài câu, sau đó chào hỏi về nhà riêng ngay trên tầng.
Thấy người đã rời đi, Giang Nhứ đóng cửa rồi quay sang hỏi mẹ Giang: “Mẹ, mẹ ngã mà sao không báo với con một câu? Người ta mà không gọi cho con thì mẹ còn định giấu đến bao giờ?”
Mẹ Giang không để ý đến hắn, chỉ vẫy tay chào Cố Khinh Chu: “Tiểu Cố, qua đây ngồi với bác, cứ đứng đấy mãi làm gì?”
Cố Khinh Chu thoáng liếc nhìn Giang Nhứ rồi vâng lời bước tới ngồi xuống. Nhớ tới lời cô Lý dặn dò, lại thấy mẹ Giang đã đắp xong gói thuốc, y lục chiếc túi trên bàn lấy ra hộp thuốc mỡ tiêu sưng: “Bác, để cháu giúp bác bôi thuốc.”
“Được được, phiền cháu phải nghỉ việc đến đây với bác rồi, thật sự là không có gì nghiêm trọng cả.” Mẹ Giang nói.
Cố Khinh Chu hạ thấp người ngổi xốm xuống: “Giang Nhứ cũng lo lắm ạ, nghe tin là tái cả mặt, vội vội vàng vàng chạy về luôn.”
Mẹ Giang thở dài không nói. Giang Nhứ sợ nhất mẹ như thế, gặp chuyện gì cũng giữ im lặng, khiến bản thân hắn ở Hải Thành mù tịt mọi thứ. Hắn xắn tay thu dọn vỏ thuốc trên bàn, nói với giọng không vui: “Mẹ lớn tuổi rồi, bình thường con lại không ở nhà, lần này may mắn chỉ bị thương nhẹ, chứ nếu nghiêm trọng thì sao? Hàng xóm nhà nào cũng đóng cửa, ai biết mà giúp mẹ được?”
Mẹ Giang mắc tật như mọi bậc cha mẹ trên đời, dẫu bình thường sáng suốt đến mấy, gặp chuyện như vậy cũng thành ra hồ đồ. Bà vỗ vỗ chiếc gối ôm bên cạnh, thở dài: “Mày về một lần ít nhất tốn những bốn, năm tiếng, lãng phí quá nhiều thời gian. Mẹ vẫn khỏe đây còn gì, chẳng lẽ cái gì cũng phải nói cho mày biết? Mày mà cưới vợ thì đã tốt rồi, sẽ có người ở nhà với mẹ.”
Đang quấn gạc cho mẹ Giang, Cố Khinh bỗng khựng lại rất khẽ, sau đó tiếp tục động tác, cúi đầu không để lộ biểu cảm.
Theo bản năng Giang Nhứ liếc về phía y, sau đó quay sang mẹ Giang, trả lời qua quýt: “Lấy con thì mỗi người một nơi, có khác gì bà quả phụ đâu, cô nào chấp nhận? Chờ con mua được cái nhà ở Hải Thành đã rồi tính sau.”
Mẹ Giang tính toán: “Mấy năm nay mẹ cũng tích cóp được chút tiền, đủ để mày thanh toán khoản trả trước. Cái thằng này, khó quá thì mày tìm việc ở quê đi, Hải Thành đường sá xa xôi, cả nhà muốn sum họp cũng khó. Tìm một đứa con gái tính tình cứng cỏi là tốt nhất. Con trai dì Trương nhà mày lên thành phố làm việc, bị một con ả ở tiệm mát xa hớp hồn, không thèm đoái hoài vợ con, nhà cửa tan nát hết cả.”
Giang Nhứ đáp: “Phụ nữ cứng cỏi ghét nhất lũ lông bông như con đấy. Với cả ở quê làm gì có việc cho con làm, đi sửa xe máy với Đại Hoành chắc?”
Thu nhập trung bình ở tỉnh lẻ không cao, chỉ cỡ chừng ba, bốn ngàn, ở Hải Thành ít nhất cũng gấp đôi. Giang Nhứ đâu muốn sống với mức lương ba cọc ba đồng không có lối thoát ấy.
Mẹ Giang bảo: “Sửa xe máy cũng không phải không có tương lai, vẫn phát triển được. Hơn nữa trông mày cũng đẹp trai sáng sủa, tìm đối tượng không khó. Tiểu Cố, cháu nói xem có đúng không?”
Cố Khinh Chu chẳng biết mình nên gật hay nên lắc, đành miễn cưỡng cười: “Dạ…”
Giang Nhứ lẩm bẩm: “Đúng là vẫn phát triển được, bây giờ sửa xe máy, sau này sửa BMW.”
Mẹ Giang phát cáu, chẳng thèm tranh cãi với hắn nữa, chỉ im lặng thở hổn hển. Từ đầu đến cuối Cố Khinh Chu vẫn lặng thinh, xử lí xong vết thương cho bà thì đứng lên, không rõ có phải vì còn ốm hay không mà mọi thứ trước mắt như tối lại, cổ họng nhói ran, cảm giác hơi khó thở.
Phải mất vài giây Cố Khinh Chu mới định thần. Ngước lên thấy sắc trời đã tối, y chủ động phá vỡ sự yên lặng: “Bác ơi, bác chưa ăn cơm ạ? Cháu vào bếp nấu cho bác nhé.”
Mẹ Giang thấy sắc mặt Cố Khinh Chu nhợt nhạt không tốt bèn giữ chặt tay y, sờ lên trán y rồi lo lắng nói: “Tiểu Cố, cháu sốt phải không? Bác thấy người cháu hơi âm ấm, hay là bảo Giang Nhứ đưa cháu đến bệnh viện nhé?”
Giang Nhứ nghe vậy dừng tay ngoảnh nhìn. Cố Khinh Chu không muốn làm hắn lo lắng, lập tức giải thích: “Không vấn đề gì ạ, cháu chỉ cảm lạnh nhẹ, đã uống thuốc rồi.”
Nói đoạn, y cởi áo khoác đặt ở bên cạnh sofa, xắn tay áo đi vào bếp. Giang Nhứ nhớ trong nhà hình như có thuốc hạ sốt, cặm cụi lục lọi ngăn kéo tủ, lại nghe mẹ Giang bảo: “Giang Nhứ, mày cũng chẳng còn nhỏ nữa đâu, không lấy vợ đi rồi chớp mắt lại thành ông già đấy.”
Thường với những lời này hắn sẽ không lên tiếng, để mặc bà nói gần nói xa, hắn nghe cho có là được. Nhưng hôm nay có mặt Cố Khinh Chu, hắn không muốn nhắc tới đề tài này. Giang Nhứ xem hạn sử dụng của thuốc, thấy còn dùng được thì đứng dậy lấy một chiếc cốc thủy tinh: “Chuyện đó bàn sau đi ạ.”
Mẹ Giang cũng không muốn giục giã hắn kết hôn, nhưng bà ý thức được mình chẳng còn sống được bao năm nữa, chỉ mong nhìn thấy con trai yên bề gia thất mới an lòng. Nói cho cùng Giang Nhứ vốn tính hấp tấp ẩu đoảng, rất cần có người chăm sóc: “Mẹ thấy Tiểu Lý cũng được đấy, tâm tư hiền lành, người cũng xinh đẹp, có công ăn việc làm đàng hoàng. Nếu mày đồng ý thì để mẹ giúp mày hỏi thăm xem thế nào, con bé mới chuyển đến đây, lúc nào cũng ở một mình, chắc là chưa có bạn trai đâu.”
Giang Nhứ hơi đau đầu, thở dài đáp: “Điều kiện người ta tốt như thế, phải tìm người có nhà có xe hẳn hoi mới đúng, hơi đâu để ý đến con? Thôi, mẹ đừng lo nghĩ nữa. Toàn bộ phụ nữ độc thân ở khu nhà này đều bị mẹ chấm hết rồi, mẹ tập trung vào một người thôi được không? Gặp cô nào mẹ cũng bảo ưng ý hết.”
Dứt lời, hắn bẻ lấy hai viên thuốc hạ sốt, rót nước ấm đầy cốc rồi đi vào bếp. Thấy Cố Khinh Chu đang rửa rau, hắn bèn khóa cửa, ôm lấy y từ phía sau: “Uống thuốc đi này.”
Thấy là hắn, Cố Khinh Chu ngừng tay, lặng lẽ nhét thuốc vào miệng. Hai viên thuốc con nhộng nhỏ nghẹn ứ ở cổ họng, phải uống cạn một hơi hết cốc nước mới trôi.
Giang Nhứ đặt chiếc cốc rỗng không sang một bên, liếc nhìn y: “Cậu có gì không vui à?”
Thật ra Cố Khinh Chu chẳng có lí do gì để không vui, y nghe hỏi thì lắc đầu, động tác tay vẫn thoăn thoắt không ngừng. Vì ngâm nước lạnh, đôi tay y hơi đỏ ửng lên: “Người già toàn thế, bác gái cũng chỉ lo lắng cho cậu thôi.”
Ánh nhìn Giang Nhứ lướt qua đôi mắt buông rủ, xuống tới thân hình gầy gò, tới chiếc áo sơ mi trắng hơi lùng bùng chẳng còn vừa in như trước. Bóng đèn nhà bếp tuy yếu ớt và cũ kĩ song vẫn soi được từng ngóc ngách nơi căn phòng nhỏ, thấy rõ cả những vệt dầu mỡ bắn trên tường.
Cố Khinh Chu lấy thớt gỗ, bắt đầu xắt rau: “Cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Giang Nhứ trả lời.
Cố Khinh Chu nói: “Cậu thích ăn cà chua mà, hình như trong tủ lạnh còn hai quả.”
Y ngừng xắt rau, đi lấy hai quả cà chua rồi quay lại rửa chúng dưới vòi nước. Mớ rau mới xắt một nửa vẫn nằm nguyên ở đó, Cố Khinh Chu tất bật đi qua đi lại, cảnh tượng nom có chút gì lộn xộn.
“Đừng rửa.”
Đột nhiên Giang Nhứ níu lấy bàn tay ngâm nước lạnh của y, thấp giọng nói:
“Đừng rửa nữa. Tôi ở cạnh cậu là vì tôi thích cậu, chứ đâu phải vì muốn bắt cậu chịu khổ.”
Cố Khinh Chu bị ốm nhưng vẫn phải lái xe liền bốn, năm tiếng, về đến nơi chưa kịp nghỉ ngơi đã xắn tay vào giúp mẹ Giang đổi thuốc rồi nấu cơm, còn phải nghe mẹ Giang thúc giục chuyện hôn sự, Giang Nhứ thấy mà mệt mỏi thay y.
Nếu đối phương vẫn tỏ ra bình thường như xưa nay, hoặc cười lạnh hoặc ác miệng mỉa mai, hoặc dính người hoặc hứng lên ôm hắn không chịu buông đều được. Thế nhưng dáng vẻ im lặng chịu đựng tất cả của y bây giờ, lại là thứ hắn chẳng hề muốn thấy.
Cố Khinh Chu sững người nhìn hắn, định nói rằng, không sao.
Thật sự không sao mà…
Khác với quá khứ một phía tình nguyện hi sinh nhưng không được đáp lại, giờ đây Giang Nhứ đã tình nguyện ở cạnh y, như vậy chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao?
Mẹ Giang trải qua bao đắng cay cực nhọc nuôi con khôn lớn, đương nhiên sẽ mong cuộc đời hắn sau này thuận lợi, vậy mà Cố Khinh Chu lại kéo hắn vào một con đường còn khó khăn hiểm trở hơn nữa. Bởi thế y không có bất kì tư cách nào để tranh cãi hay phản bác, chỉ có thể giúp Giang Nhứ chăm sóc hiếu kính với mẹ Giang, cố gắng hết sức bù đắp lỗi lầm.
Tuy nhiên Giang Nhứ lại không nghĩ như vậy. Tình cảm là chuyện của hai người, hắn không có cớ gì để một mình Cố Khinh Chu gánh chịu hậu quả.
“Đừng sợ.”
Giang Nhứ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Khinh Chu, ôm chặt thân hình gầy gò trước mặt vào ngực, áp lưng vào mặt bàn bếp ốp men sứ lạnh lẽo rồi vuốt ve gáy y: “Cậu không từ bỏ thì tôi chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ, nhé?”
Cố Khinh Chu giữ chặt Giang Nhứ trong lòng bàn tay đã mười năm, sau khi tốt nghiệp rồi chia li, hắn trở thành một cái tên không thể nhắc đến, một ý niệm chẳng dám nhìn lại.
Chừng nào y chưa buông tay Giang Nhứ, Giang Nhứ cũng sẽ không buông tay y.
-Hết chương 49-