Rất lâu rồi mẹ Giang chưa rơi nước mắt, nhưng không ngờ lần đầu tiên sau nhiều năm lại là bởi một chuyện thế này. Đôi tay nhăn nheo của bà run rẩy, lồng ngực phập phồng không dứt. Vất vả mãi mới định thần, bà lập cập đứng dậy khỏi sofa, chỉ tay về phía cửa: “Cút! Cút ra ngoài cho tao!”
Dứt lời, tựa như bị rút toàn bộ sức lực, bà ngã phịch trở lại xuống ghế.
Từ thuở bé Giang Nhứ đã được giáo dục theo cách này, mỗi lần đánh nhau gây tội thường bị mẹ Giang đuổi ra ngoài đứng. Sợ bà giận thêm, hắn lập tức đứng dậy bước ra, thuận tay khép cửa.
Ngày mưa, hàng lang không một bóng người, hàng xóm xung quanh đều cửa đóng then cài. Giang Nhứ đứng quanh quẩn cạnh cửa một lát nghe ngóng động tĩnh bên trong, nhưng mọi thứ im lặng như tờ.
Mẹ Giang một thân đàn bà con gái, sau khi chồng qua đời bơ vơ không nơi nương tựa, mong ước duy nhất của bà là có thể nuôi dạy Giang Nhứ thành người. Bà ngồi bất động trên sofa rất lâu, những sợi tóc mai điểm bạc lặng lẽ xòa xuống bên tai, càng làm sắc mặt thêm phần nhợt nhạt.
Giang Nhứ…
Giang Nhứ…
Cái tên này quá mềm mại, nghe không hình dung ra cá tính. Nhưng Giang Nhứ là máu thịt bà sinh ra, tính cách ra sao bà vô cùng tường tận, mà chính bởi vậy nỗi lo âu phiền muộn càng đầy.
Theo tuổi tác và thời gian, có rất nhiều điều bà chẳng còn nhớ rõ. Những kỉ niệm xa xôi được cất giữ trong chiếc hộp hồi ức phủ bụi, tựa như những tấm ảnh phai màu vì tháng năm, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra vài đường nét. Duy chỉ có mọi điều về Giang Nhứ là bà luôn luôn nhớ rõ ràng.
Đó là kí ức độc nhất trong bà có thể chống chọi với thời gian.
Bà nhớ như in dáng vẻ Giang Nhứ khi hắn cất tiếng khóc chào đời, nhớ như in dáng vẻ Giang Nhứ bi bô tập nói. Bà tận mắt chứng kiến hắn từ một đứa bé chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lớn lên thành một thiếu niên cao to khỏe mạnh, để rồi xa rời vòng tay bà quá sớm…
Ba Giang ra đi quá đột ngột.
Mà ở chốn đường chợ hỗn loạn xô bồ này, một người phụ nữ bình thường vốn đã khó lòng nuôi nấng gia đình, huống gì là một người phụ nữ mỏng manh yếu ớt.
Từ năm mười lăm mười sáu Giang Nhứ đã bắt đầu đi theo người ta lang thang đầu đường xó chợ, làm đủ thứ việc lặt vặt, nào khuân vác, sửa xe, học nghề… Khi ấy, lũ trẻ hàng xóm vẫn còn đang giận dỗi cha mẹ vì vòi vĩnh mua đôi giày mới, đang gà gật buồn ngủ vì thức trắng chơi game. Tuổi tác chúng có thể giống nhau, nhưng cảnh ngộ lại một trời một vực.
Dù mẹ Giang cảm thấy áy náy nhưng Giang Nhứ chưa lúc nào tỏ ra oán ghét bà, ngày ngày đàn đúm chạy rông khắp đường, gây chuyện thị phi năm bận ba bữa. Cũng bởi thế mà người khác thường vô tình xem nhẹ vô vàn nỗi vất vả hắn từng trải qua.
Thằng bé ấy, là đứa trẻ một tay bà chăm lo khôn lớn…
Mẹ Giang suy nghĩ rất, rất nhiều, vạt áo chẳng biết từ khi nào đã ướt sũng nước mắt. Bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, bà nhận ra sắc trời ngoài kia u ám tối sầm, cơn mưa nhỏ dần nhưng vẫn dày đặc chưa ngớt.
Mẹ Giang cử động cơ thể cứng ngắc, run rẩy rút khăn giấy thấm nước mắt, mặc áo khoác len đứng dậy mở một bên cửa sổ cho thông thoáng, sau đó mới chậm chạp bước về phía cửa.
Cánh cửa đang đóng chặt, mẹ Giang không thể trông thấy tình cảnh bên ngoài. Bà đứng đó hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không mở cửa, chỉ kéo cao cổ áo khoác rồi lọm khọm bước về phòng.
Hai chân Giang Nhứ đã tê rần. Trời mưa dai dẳng, chỗ trú không tìm được, hắn thực sự đứng không nổi nữa, đành lết từng bước từ cửa lên sân thượng, rồi lại từ sân thượng xuống tầng giết thời gian. Di động trong túi đã cạn pin vì đêm qua không sạc điện, hắn chẳng có tâm trạng xem điện thoại nên đến giờ vẫn chưa phát hiện.
Trời mưa, đường sá tắc nghẽn, xẩm tối Cố Khinh Chu mới về đến Hải Thành. Việc đầu tiên y làm là gọi điện cho Giang Nhứ. Lần thứ nhất bên kia không bắt máy, sau đó thì tắt hẳn.
Y biết Giang Nhứ sẽ không vô cớ làm vậy, nhưng tình cảnh bị cắt đứt liên lạc luôn khiến người ta lo lắng.
Có lẽ sâu trong nội tâm Cố Khinh Chu vẫn luôn ẩn giấu chút gì đó bất an, tuy nhiên rất khó để y tìm hiểu rạch ròi nguồn cơn thứ cảm xúc ấy, chỉ biết rằng nó có mối liên hệ vô cùng mật thiết với hai chữ “Giang Nhứ”…
Tắm rửa xong, tinh thần Cố Khinh Chu hết sức tỉnh táo. Y kéo ghế ra ban công hút thuốc hóng gió đêm, mặt mày ủ rũ chăm chú nhìn di động. Ngồi giữa làn khói thuốc mờ ảo, y ấn mở toàn bộ ứng dụng trong điện thoại, cuối cùng tắt màn hình mà không ngó ngàng gì.
Đậu Tầm quay lại thành phố A đã được một thời gian, chẳng biết có việc gì mà lại gọi vào giờ này. Cố Khinh Chu nhìn tên người gọi, cầm di động lên đặt bên tai, dụi tắt điếu thuốc trên tay rồi châm một điếu mới.
Y trầm giọng: “Chuyện gì?”
Đậu Tầm thiểu não: “Bồ tèo ơi, tháng sau tôi cưới vợ rồi.”
Trước đó Cố Khinh Chu đã nghe tin đồn phong thanh nên cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, nheo mắt hỏi: “Nhà họ Triệu à?”
Đậu Tầm không phủ nhận, kể lể diễn biến sự tình mấy ngày nay, cuối cùng kết luận một câu: “Bà cô ấy ác như la sát, cưới về chắc tôi giảm thọ ba năm, sợ là cả đời này không yên ổn luôn quá!”
Gió lạnh thổi tới khiến Cố Khinh Chu hơi cứng đờ người. Y đổi tư thế ngồi, mái tóc đen rối tung, trong đôi mắt khép hờ là hình ảnh phản chiếu màn đêm vĩnh hằng ngoài kia: “Sao, cậu muốn đào hôn à?”
Đậu Tầm đáp: “Không đến mức đào hôn. Bọn tôi đúng là nồi nào úp vung nấy thật, số mệnh cả rồi.”
Nhà Đậu Tầm không có anh em, bản thân anh chàng kinh doanh không thông thạo, trong khi tiểu thư nhà họ Triệu là mẫu phụ nữ mạnh mẽ sắc sảo, sau này lấy nhau có thể giúp Đậu Tầm đảm đương công ty, thật sự quá sức thích hợp.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở thích hợp mà thôi.
Cố Khinh Chu nói: “Vậy thì tốt.”
Thảng hoặc Đậu Tầm vẫn sẽ để ý đến tình hình Phàn Giai Giai, anh chàng ngập ngừng mở miệng hỏi: “Giai Giai bây giờ thế nào rồi?”
Cố Khinh Chu bình thường rất ít chú ý đến cô nàng, ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: “Cố gắng làm việc, có nhiều tiến bộ, khỏi cần cậu lo.”
Đậu Tầm ‘à’ một tiếng, không rõ vì vui mừng hay thất vọng: “Đám cưới tôi ông có đến không vậy?”
Ba Cố mới qua đời chưa lâu, Cố Khinh Chu vẫn còn để tang, tham dự đám cưới không phải việc hay. Y im lặng giây lát rồi nói: “Tôi không đi đâu, quà cưới đến lúc đấy sẽ gửi cậu.”
Đậu Tầm chẳng buồn để ý: “Thực ra có đến hay không cũng chẳng sao, sau này rồi sẽ gặp thôi. Với cả, hôm nay tôi cưới nhưng chưa biết chừng ngày mai lại đường ai nấy đi ấy chứ.”
Đây cũng chẳng hoàn toàn là lời nói đùa. Hôn nhân thương mại vốn là thế, nếu không có nền tảng tình cảm thì phần lớn sau đó đều sống cảnh mạnh ai nấy vui. Nghĩ tới đây, Đậu Tầm không kìm được bật hỏi: “Ông với Giang Nhứ thế nào?”
Cố Khinh Chu nghe vậy mỉm cười. Gió đêm lướt qua, hai mắt y lấp lánh như sao trời, chỉ là Đậu Tầm không nhìn thấy được: “Cậu ấy rất tốt với tôi.”
Đậu Tầm nói: “Thật à?”
Cố Khinh Chu thở ra một hơi, làn khói thuốc nhanh chóng tan biến vào không trung. Y nheo mắt “Tôi lừa cậu để làm gì?”
Thật ra Đậu Tầm nhìn nhận mọi thứ rất rõ ràng: “Ông không có cha mẹ lo, nhưng đâu có nghĩa là người ta cũng không có cha mẹ lo. Nhỡ ông bà già bên đó làm ầm lên phản đối thì chắc gì Giang Nhứ có thể ở cạnh ông lâu dài?”
Bị chọc trúng tim đen, Cố Khinh Chu bất đắc dĩ nhíu chặt lông mày, ngón tay thon dài búng rơi tàn thuốc, lạnh lùng buông ra hai từ cộc lốc: “Im đi.”
Đậu Tầm đáp: “Ông tức cũng vô ích. Tôi đâu phải trù ẻo gì ông, chỉ là muốn để ông chuẩn bị tâm lí, lỡ đâu đến lúc đấy lại… Ông bảo có đúng không?”
Cố Khinh Chu không buồn quan tâm, thẳng tay cúp điện thoại, tiếng ‘tút tút’ ngắn cắt đứt âm thanh lải nhải của Đậu Tầm.
Y liếc nhìn màn hình di động, cửa sổ báo tin nhắn vẫn hoàn toàn trống trơn, cái lạnh từ đầu ngón tay thấm vào tận tim, cõi lòng đột ngột nảy sinh một loại bất lực không thể lí giải.
Chống tay lên lan can nhìn về phía xa, trước mắt y là màn đêm đen thẳm cuồn cuộn, không khí ẩm ướt buốt giá xen lẫn chút mùi bùn đất sau mưa.
Tuy lời Đậu Tầm nói tương đối khó nghe, nhưng rõ ràng đây là vấn đề vô phương tránh né, cũng là mối lo ngại lớn nhất trong thâm tâm Cố Khinh Chu.
Lưng y bất giác trĩu xuống, hai bàn tay siết chặt lan can nổi gân xanh. Dường như có thứ gì đang đè nặng lên trái tim y, bóp nghẹt hơi thở y.
Cố Khinh Chu hít vào một hơi, rốt cuộc cũng nhận ra mình sợ hãi điều gì.
Y sợ, sợ rằng nếu mọi thứ đi đến bước đường kia, mình sẽ bị Giang Nhứ từ bỏ…
Giống như ngày ấy, bị hắn từ bỏ…
Mưa đã sắp ngừng.
Giang Nhứ đứng ngoài hành lang cả ngày, thấy sắc trời nhuộm đen mới biết đã tối. Hắn lấy di động định hỏi Cố Khinh Chu đã về đến Hải Thành chưa, lại phát hiện điện thoại hết pin nên đành bỏ cuộc.
Vì không thể ở qua đêm ban ngoài, Giang Nhứ quyết định thử vặn tay nắm cửa. ‘Cạch’ một tiếng, cánh cửa mở toang.
Mẹ Giang không khóa cửa, phòng khách chìm trong bóng tối, chỉ lờ mờ trông thấy mấy thứ đồ đạc. Giang Nhứ cố gắng khóa cửa nhẹ tiếng nhất có thể, sau đó lẳng lặng đi vào phòng mẹ xem xét. Mẹ Giang đang thiếp đi trên chiếc ghế bập bênh, người không đắp chăn, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Giang Nhứ ngập ngừng một chút rồi xoay người lấy chăn khỏi tủ, nhẹ nhàng đắp lên người bà. Thấy bà không bị đánh thức, lúc này hắn mới bước ra ngoài.
Về phòng mình, hắn lục lọi tìm cục sạc điện thoại rồi lặng lẽ chờ di động bật nguồn, nghĩ thầm chắc chắn Cố Khinh Chu đã gọi rất nhiều. Thời điểm màn hình sáng lên, mười mấy cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên cửa sổ thông báo cũng xác nhận suy đoán của hắn.
Giang Nhứ mỉm cười nhắm mắt, bất đắc dĩ gãi đầu, kế đến ấn nút gọi lại. Sau vài hồi chuông, đầu bên kia bắt máy. Chút ồn ào ban đầu im bặt, thế vào đó là giọng nói khàn khàn của Cố Khinh Chu: “… Giang Nhứ?”
“Tôi đây.”
Cả ngày đứng ngoài hành lang khiến hai chân Giang Nhứ căng cứng. Hắn trở mình trên giường, lên tiếng giải thích: “Chiều nay tôi giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, di động hết pin nên không nhận được điện thoại của cậu.”
Cố Khinh Chu ngập ngừng: “Tôi còn tưởng cậu……”
Y bỏ lửng câu nói.
Giang Nhứ bật cười: “Tưởng gì? Tưởng điện thoại tôi hỏng luôn rồi hả?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc của hắn, Cố Khinh Chu bỗng như sống dậy. Y nhúc nhích đôi tay tê dại vì lạnh, đứng lên đi vào phòng khách ấm áp, hỏi ngược lại: “Chứ không thì sao? Chẳng lẽ cậu cố tình không nghe điện thoại của tôi?”
“Biết đâu được đấy.” Giang Nhứ trêu chọc.
Cố Khinh Chu nằm nghiêng trên sofa, ôm gối trong ngực, mái tóc lòa xòa xõa xuống che khuất gương mặt tuấn tú vẫn còn chút nhợt nhạt vì ốm. Đèn trần tỏa sáng chói lòa, y khẽ khép hờ đôi mắt, vắt tay lên trán che bớt ánh sáng, nói với Giang Nhứ: “Giỏi thì về đây ngay đi xem nào?”
Giang Nhứ như cười như không, nói giọng trêu tức: “Sao, định đánh tôi à? Cậu đánh sao lại được tôi, chỉ biết nói miệng thôi.”
“Không đánh cậu đâu.”
Cố Khinh Chu sửa lại, giọng nói hơi khàn đục vì bệnh: “Bảo cậu về không phải vì muốn đánh cậu.”
Y nói: “Mà là vì tôi nhớ cậu.”
-Hết chương 52-