Ba chữ gọn lỏn như một gáo nước lạnh xối thẳng xuống đầu làm Giang Nhứ tức thì tắt điện. Hắn ngồi ngẩn tò te trước máy tính một hồi, kế đến vò đầu, lấy làm kỳ quái hỏi Lý Tư Ngạo: Mày gọi cậu ta vào làm gì?
Lý Tư Ngạo hồi đáp bằng tin nhắn thoại: Ơ kìa, vừa nãy có nói chuyện công việc gì đâu. Anh ấy nghe nói tụi mình chơi game, thế là bảo em cho tham gia. Em dám từ chối chắc? Em bảo này, sếp Cố thật ra tốt lắm, không có kiêu kỳ xa cách gì cả, anh đừng thành kiến nặng nề với người ta thế nữa.
Giang Nhứ chửi thầm dẹp đi mày, đứa nào thành kiến với đứa nào còn chưa biết đâu. Dù sao cũng chỉ là một ván game, chả đáng để phải cáu kỉnh. Hắn rút bật lửa châm một điếu thuốc, xong xuôi mới tắt máy tính đi ngủ.
Sáng hôm sau, Giang Nhứ đến công ty lúc bảy rưỡi. Từ rất xa đã thấy Cố Khinh Chu đứng điểm danh ngoài cửa, trong văn phòng lác đác có vài người. Lần đầu tiên Giang Nhứ dậy sớm như thế, không cưỡng nổi ngáp dài một cái, lòng than thầm chẳng biết kiếp nào mới được giải phóng khỏi cái cảnh thức khuya dậy sớm này nữa.
Giang Nhứ hai tay đút túi, uể oải bước ngang qua Cố Khinh Chu. Sực nhớ đến chuyện tối qua, tự nhiên cảm thấy người này vẫn ngây thơ hệt như xưa, hắn lùi lại nửa bước, nửa cười nửa không nói: “Giám đốc, hôm nay tôi đến đúng giờ đấy nhé.”
Cố Khinh Chu đã trông thấy hắn từ nãy. Y nhét bút máy vào túi áo ngực, biểu cảm trên mặt không chê vào đâu được. Như thể cái kẻ hôm qua thẳng thừng nã đạn vào đầu Giang Nhứ hoàn toàn không phải mình, Cố Khinh Chu tươi cười đáp: “Tốt lắm, cứ tiếp tục phát huy.”
Thời đi học, kỉ lục tối đa của Giang Nhứ là hai tuần liền không đến muộn. Y dự định chống mắt chờ xem hắn có thể nhẫn nại bao lâu.
Giang Nhứ hiên ngang bất khuất tiến vào bàn ngồi, xé túi bánh mì ăn sáng. Vừa nhai được một miếng, hắn bắt gặp Cố Khinh Chu đưa bảng chấm công cho thư ký đứng bên cạnh phụ trách, còn mình thì quay người đi về văn phòng.
“…”
Giang Nhứ mặt không đổi sắc nuốt ực miếng bánh mì.
Mẹ nó chứ, Cố Khinh Chu sáng sáng ngồi chồm hỗm ngoài cửa quả nhiên chỉ là để tóm mình.
Hôm nay Lý Tư Ngạo dẫn Phương Hiệp ra ngoài đo đạc, đáng lẽ sẽ không mất nhiều thời gian. Thế nhưng mãi đến chiều hai kẻ này mới mò về, bên cạnh còn có thêm một nam thanh niên trong bộ com-lê thoải mái, trông qua có vẻ tương đối đắt tiền. Ngạc nhiên chưa, chính là Đậu Tầm.
Gia đình Đậu Tầm kinh doanh khách sạn, có hẳn đội ngũ thiết kế riêng. Thế nhưng anh chàng cho rằng phong cách của họ quá đơn điệu, pass thẳng cánh, cầm đơn hàng đến chỗ Cố Khinh Chu ngọt ngào mà rằng anh em mình cùng giúp nhau phát triển. Phụ trách hạng mục thiết kế lần này tình cờ lại là Lý Tư Ngạo.
Mấy nhân viên nữ trẻ tuổi trong văn phòng chốc chốc lại liếc về phía Đậu Tầm, vô cùng kín đáo đánh giá nhãn hiệu quần áo. Mãi khi anh chàng đi vào phòng giám đốc, các cô mới lên tiếng bàn tán sôi nổi, nói cho cùng thời buổi này đàn ông vừa có nhan sắc vừa có gia thế thực sự không dễ tìm: “Đẹp trai quá trời! Anh Lý, nhà ảnh to lắm không anh? Đã có đối tượng chưa?”
Lý Tư Ngạo ngồi phịch xuống ghế, tu một hơi hết già nửa cốc nước, hẳn nhiên là cực kỳ mệt mỏi. Gã nghỉ một lúc rồi mới lên tiếng: “Nhà cái gì mà nhà, người ta mở khách sạn hẳn hoi. Cả ngày nay chạy lên chạy xuống muốn đứt hơi, suýt nữa là tôi thăng thiên luôn rồi. Anh ta thân với giám đốc Cố lắm đấy, các cô đi mà hỏi sếp xem anh ta có đối tượng hay chưa.”
Giang Nhứ sực nhớ tới cảnh Đậu Tầm đầu mày cuối mắt với nữ nhân viên phục vụ ở quán cà phê hôm qua, xì một tiếng, ghếch một chân biếng nhác cất lời: “Mở khách sạn thì hay lắm à, phải thằng cặn bã thì cũng công cốc thôi.”
Lý Tư Ngạo khẽ đẩy hắn, cười cười: “Cặn bã như nào? Như anh á?”
Phương Hiệp đang ngồi trên ghế đấm bóp chân, nghe thế nghiêng đầu sang: “Giang Nhứ không phải cặn bã đâu.”
Mọi người xung quanh ồ lên.
Lý Tư Ngạo chua chát liếc cô một cái, vừa chuẩn bị mở miệng, Phương Hiệp đã dí dỏm nói tiếp: “Biết đàn ông cặn bã là như nào không? Là bọn có xe có nhà, dịu dàng ấm áp khéo mồm tâm lý, mỗi tội là không thật lòng thôi, còn lại tất cả đều hoàn hảo. Đấy, đấy mới là đàn ông cặn bã nhé. Còn Giang Nhứ ấy à, ối dào…”
Cô nàng còn chưa dứt lời, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.
Giang Nhứ giơ hai tay đầu hàng: “Bà cô ơi, hôm qua chơi game em chỉ nói chị có hai câu thôi mà, sao chị nỡ vùi dập em dã man vậy?”
Phương Hiệp hừ một tiếng: “Nói đúng sự thật còn gì nữa.”
Giang Nhứ nhíu mày: “Thời buổi bây giờ mua nhà mua xe mà dễ à, em chịu không kham nổi. Để chờ xem có phú bà nào đi qua không vậy, tiết kiệm được hẳn mười năm phấn đấu chứ ít.”
Lý Tư Ngạo là kẻ chờ mong Giang Nhứ thoát ế hơn ai hết, miễn đừng để Phương Hiệp ngày ngày nuôi hy vọng. Gã như chợt nhớ ra điều gì, vỗ bàn đánh bốp một cái: “Đúng rồi, em nhớ ra rồi. Em có con em họ, gia đình căn bản, xe có nhà có, người ngợm cũng thanh thoát ưa nhìn. Nó tham công tiếc việc không có thời gian đi hẹn hò, anh mà thấy ổn, lát nữa em a lô nó luôn, bảo đi gặp mặt.”
Giang Nhứ vốn chỉ thuận mồm nói vui, không nghĩ rằng gã lại làm thật. Hắn khoát tay, lắc đầu: “Mày cũng thật là, đến em họ cũng nhẫn tâm đẩy vào lò lửa à?”
Cùng lúc, Đậu Tầm ngồi trong văn phòng Cố Khinh Chu bàn việc. Anh chàng rất tự nhiên ngồi xuống đối diện y, đưa mắt quan sát cách bài trí xung quanh một lát, đoạn xích ghế lại gần, giọng vồn vã: “Nè, bạn gái tôi tốt nghiệp đại học đến nơi rồi, chuyên ngành cũng là thiết kế. Ông giúp sắp xếp một chút, cho em ấy đến công ty các ông làm thực tập sinh với nào.”
Cố Khinh Chu nãy giờ chăm chú nhìn màn hình máy tính, nghe thế thì lia mắt liếc anh chàng: “Bạn gái? Cậu chia tay lâu rồi cơ mà? Sao lại có bạn gái ở đây?”
Đậu Tầm đáp: “Chính là em phục vụ bàn trong quán cà phê hôm qua đó. Tôi kết bạn với ẻm rồi, nói chuyện hợp lắm. Ẻm tranh thủ nghỉ hè đi làm thêm ở quán, hôm qua vừa xoẳn là ngày cuối cùng, run rủi thế nào lại tình cờ chạm mặt. Ông bảo có phải là duyên phận không cơ chứ.”
Cố Khinh Chu như cười như không: “Qua một đêm đã thành bạn gái luôn rồi à?”
Đậu Tầm nắm điện thoại xoay hai vòng: “Chuyện này không sớm thì muộn thôi, tôi thấy ẻm cũng có cảm tình với mình, giúp người ta thành toàn ước vọng cũng coi như là tích đức chứ sao.”
Đối với đám công tử như Đậu Tầm, đã cưa gái là không tiếc vốn liếng. Nào túi hàng hiệu nào xa xỉ phẩm, chi ra bao nhiêu cũng không chớp mắt. Xin hộ một công việc quả thực chẳng phải là chuyện gì đáng kể, chỉ có điều khi còn mặn nồng các cô được nâng lên cao đến mức nào, lúc cạn tình sẽ phải chịu ngã xuống thê thảm nhường ấy.
Cố Khinh Chu xưa nay cũng chẳng mấy quan tâm đến loại chuyện này, chỉ trả lời: “Tùy cậu.”
“Ngon, ngày mai tôi đưa người yêu đến,” Đậu Tầm nói, búng tay tách một cái, “Đúng rồi, thực tập sinh là phải có sư phụ kèm cặp, ông tìm hộ ẻm người nào giỏi giang, có trình độ một chút.”
Cố Khinh Chu nhíu mày nhìn Đậu Tầm, tên này đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Y lạnh lùng nhếch mép: “Để Giang Nhứ phụ trách cô ta thì sao?”
Đậu Tầm tròn mắt: “Ai? Người yêu cũ ngày xưa đá ông ấy hả? Dáng dấp trông có hơi mời gọi ong bướm quá không nhể… Ồi kệ đi, cậu ta cũng được. Sinh viên ra trường là để học ấy mà, học được là tốt rồi. Chưa kể người yêu tôi hơi bị chung thủy đấy.”
Cố Khinh Chu nheo mắt: “Không sợ cậu ta nẫng tay trên bạn gái cậu luôn à?”
Đậu Tầm thờ ơ khoát tay: “Sợ gì, bạn gái tôi nhà nghèo lắm, cậu ta lại chỉ thích tiền, không màng đến ẻm đâu.”
Cố Khinh Chu: “…”
Cố Khinh Chu đứng dậy tiễn Đậu Tầm ra về, vừa ra khỏi văn phòng đã nghe tiếng Lý Tư Ngạo ồn ào đòi thu xếp cho Giang Nhứ đi xem mắt. Thấy hai người bước ra, cả bọn lập tức im bặt.
Từ đầu đến cuối Đậu Tầm đứng xem kịch vui, khoanh tay thấp giọng bảo y: “Chậc chậc, người cũ của ông xem ra có vẻ muốn thoát ế lắm rồi đấy.”
Cố Khinh Chu nghe xong, ánh mắt trầm mặc đặt trên lưng Giang Nhứ một lát rồi lặng lẽ dời đi. Y lãnh đạm trả lời: “Bớt xen vào chuyện không liên quan đến mình đi.”
Đậu Tầm nói: “Người ta sắp thoát ế đến nơi rồi, ông còn không nhanh lên đi kìa.”
Cố Khinh Chu không đáp, chỉ kéo cà vạt theo thói quen. Không ai có thể nhìn thấu biểu cảm trên mặt y, tất thảy buồn vui sầu giận đều bị chôn giấu cực kỳ kín kẽ.
Có người sau khi chia tay chúc người cũ mạnh khỏe, có người sau khi chia tay chúc người cũ tám đời khố rách áo ôm. Không còn nghi ngờ gì nữa, y thuộc về loại sau.
Không phải ai cũng có thể thoát khỏi vực sâu…
Ẩn dưới lớp mặt nạ tươi cười của Giang Nhứ là nội tâm lạnh lẽo thực dụng. Dẫu là hoàn cảnh, dẫu là thời gian, điều gì cũng đủ để hắn quên đi quá khứ.
Nhưng Cố Khinh Chu thì không thể, vẫn không ngừng vật lộn trong vũng bùn lầy. Những chấp niệm dĩ vãng tựa như một chuỗi xiềng xích nặng nề, điên cuồng níu giữ bước chân y. Y cũng từng cố vươn người giãy thoát, nhưng rốt cuộc vẫn bị cưỡng chế kéo về.
Cố Khinh Chu nghĩ, mình còn thảm hại thế này, cớ gì Giang Nhứ lại được sống tốt?
Trên đời làm gì có chuyện như thế. Hắn đem tấm chân tình của mình ra đùa bỡn ròng rã ba năm, xong xuôi quăng xuống chân đạp thành bùn nhão, tỉnh bơ thốt lên một câu “cậu quá nghèo”, trong tích tắc rũ sạch bao tháng ngày mình nỗ lực cố gắng. Nhiều năm gặp lại, hắn vẫn còn có thể nhìn mình cười đùa trò chuyện, lại định che đậy tất cả quá khứ chỉ bằng một câu thật sự xin lỗi. Làm sao có thể?
Trên đời làm gì có chuyện như thế, không bao giờ…
Giang Nhứ đang ngồi làm việc trước máy tính, chợt thấy sống lưng ớn lạnh. Đưa tay sờ gáy, hắn liếc qua tấm vách ngăn kính mờ, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Cố Khinh Chu tiễn Đậu Tầm ra về. Hắn vô thức gõ đầu ngón tay lên bàn, bỗng nhiên hồi tưởng về những chuyện trước kia.
Người ta thường nói đã thích ai thì không thể giấu được, khi ấy quả thực Cố Khinh Chu đối xử với Giang Nhứ tốt vô cùng. Tốt đến mức mọi người xung quanh thiếu chút nữa thôi là lần ra manh mối, những lời trêu chọc đùa bỡn luôn không ngớt bủa vây bọn hắn.
Cố Khinh Chu thường sẽ dành dụm tiền tiêu vặt mua đồ ăn thức uống cho Giang Nhứ. Mỗi lần Giang Nhứ chơi bóng rổ, y đứng một bên lặng lẽ đợi dưới cái nắng vỡ đầu giữa trưa. Giờ tự học buổi tối, y sấp ngửa chạy hết ba con phố để mua món bánh bao áp chảo mà hắn thích. Rất nhiều rất nhiều, hằng hà sa số, mỗi ngày đều như thế, đằng đẵng ba năm đều như thế. Về phần Giang Nhứ, biết rõ y thích mình, cũng biết rõ những thứ tốt đẹp y làm có ý nghĩa gì. Để rồi trước mặt đám bạn bè cá mè một lứa, hắn cợt nhả tuyên bố mình thu nhận một đứa đàn em, loại đàn em rất biết nghe lời.
Khi ấy Cố Khinh Chu cũng có mặt, nghe vậy chỉ lặng lẽ giương mắt nhìn hắn. Đôi mắt đen thẳm phản chiếu ánh mặt trời nóng cháy, rõ ràng vẫn còn mang vẻ ngổ ngáo sắc bén của tuổi thiếu niên, nhưng không rõ vì sao lại cất giấu hết tất thảy gai nhọn, chỉ để lại chút gì như u uẩn nhẫn nhịn. Y không nói không rằng, im lặng mím môi.
Bây giờ nhớ lại, ánh mắt ấy phức tạp không tài nào hiểu được, nặng trĩu những nỗi niềm mà một thiếu niên đáng lẽ chưa nên có.
Giang Nhứ không thích Cố Khinh Chu, nhưng lại luyến tiếc những điều lợi ích khi có y bên cạnh. Một màn kịch ngớ ngẩn cứ thế tiếp diễn suốt ba năm mới có thể hạ màn, trong ba năm ấy hắn đã hoàn toàn vắt kiệt tình yêu của Cố Khinh Chu. Trong lòng người kia giờ đây chỉ còn lại hận ý.
Sẽ chẳng ai chịu đứng một chỗ vĩnh viễn chờ đợi. Giờ đây thời thế đổi thay, Cố Khinh Chu đã đi tốt với người khác rồi, chẳng còn mảy may liên quan gì đến hắn.
Thực ra khi đã đặt chân vào giai tầng xã hội, tư duy bắt đầu chín chắn, con người ta thường sẽ cảm thấy nhớ lại chuyện quá khứ là một điều gì đó rất không cần thiết. Nhưng thuở thiếu thời có lẽ chính là như thế, nông nổi, bốc đồng.
Giang Nhứ rơi vào trầm tư, mãi một lúc lâu vẫn không lên tiếng. Lý Tư Ngạo xoay người tránh Phương Hiệp, tranh thủ cơ hội thì thào giục hắn: “Quyết nhanh lên, anh có đi không? Đàn ông đàn ang có mỗi chuyện xem mắt mà cứ ỡm ờ mãi thế!”
Giang Nhứ vẫn chưa kịp phản ứng: “Hở?”
Lý Tư Ngạo hỏi: “Cả ngày anh nghĩ gì mà cứ ngẩn ra thế hả? Nói gì cũng lơ đễnh không nghe.”
Giang Nhứ đáp: “Chú không hiểu đâu, anh đang nhớ về mối tình ngày xưa.”
Lý Tư Ngạo lục lọi trí nhớ: “… Cái người đi BMW á?”
Giang Nhứ sắp sửa gật đầu, lại thấy Lý Tư Ngạo hỏi tiếp: “Thế anh nhớ người yêu cũ hay là nhớ BMW của người yêu cũ?”
Giang Nhứ: “…”
Đứng trước mọi vấn đề, Lý Tư Ngạo đều phát ngôn đi vào lòng người như thế. Giang Nhứ giơ chân đạp một phát vào ghế gã: “Tiên sư mày, mày nghĩ anh là cái hạng người gì chứ.”
Dứt lời, hắn lại cảm thấy như thế cũng có làm sao đâu, Cố Khinh Chu cũng có đối tượng rồi, mình càng không thể thua được. Hắn xích lại gần Lý Tư Ngạo: “Ơ kìa, không phải mày bảo giới thiệu em họ cho anh à? Khi nào gặp?”
Lý Tư Ngạo im lặng trong chốc lát rồi đáp: “Thôi bỏ đi, đàn ông còn vương vấn tình cũ thì không chơi. Em không muốn đẩy em họ em vào lò lửa đâu.”
Giang Nhứ nghẹn họng: “… Mày… vẫn còn rất có nhân tính.”