NGƯỜI YÊU TÔI ĐỀU MẮC BỆNH THẦN KINH

Lúc Cố Nhan Tân đi vào nhà Kiều Mạch, anh còn đang ngồi ở trên sô pha ngơ ngẩn nhìn di động, khuôn mặt vô cùng phức tạp.

Thấy anh chỉ nhìn chằm chằm di động, không hề phản ứng khi mình tiến vào, Cố Nhan Tân không khỏi hơi nhướng mày, trầm mặt đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Trác Tuấn Vũ nhắn cho anh?” Cố Nhan Tân cất giọng trầm thấp hỏi.

Kiều Mạch ừ một tiếng, ném điện thoại di động tới một bên, tựa hồ không có hứng thú nói chuyện.

Cố Nhan Tân cầm tay Kiều Mạch, đôi tay áp vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay đối phương, Kiều Mạch nhịn không được nhìn y.

“Đã có chuyện gì xảy ra?”

Kiều Mạch nhấp nhấp môi, thu hồi biểu cảm trên mặt, cười: “Không có gì.”

“Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân nắm tay anh, hai mắt nhìn Kiều Mạch, vô cùng nghiêm túc: “Nói cho em được không?”

Kiều Mạch sợ nhất là khi y tỏ ra như vậy, vừa nhìn thấy đôi mắt của Cố Nhan Tân đang nhìn mình chằm chằm, Kiều Mạch liền không có chút sức chống cự nào, quả thực muốn đầu hàng.

Đôi mắt của Cố Nhan Tân là đôi mắt xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, chỉ cần đối phương tỏ ra nghiêm túc thôi, trong lòng Kiều Mạch đã hoang mang rối loạn, không dám nhìn đối phương.

“Được rồi, tôi nói.” Kiều Mạch bất đắc dĩ rút tay về, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì cần dấu diếm, chẳng qua anh không biết mở miệng như thế nào mà thôi. Nghĩ nghĩ, Kiều Mạch ngồi thẳng người, mở miệng nói, ” Cha Trác Tuấn Vũ gọi cho tôi.”

“What?” Cố Nhan Tân sửng sốt, theo bản năng cũng duỗi thẳng lưng,” Bọn họ nói cái gì? ”

Bọn họ không nói thêm gì, đại khái vẫn là bởi vì không muốn cùng Kiều Mạch nói nguyên nhân chuyện này. Gọi điện thoại đến đây chỉ vội vàng nói vài câu ngắn gọn, cho bọn họ một câu trả lời, không có một câu dư thừa.

Kiều Mạch nói: “Trác Tuấn Vũ đi rồi.”

Mày Cố Nhan Tân nhăn lại, không nói gì.

Trong điện thoại cha của Trác Tuấn Vũ đã nói rất rõ ràng, ngữ khí nhàn nhạt, không thể nhìn ra nất kì một cảm xúc gì, chỉ nói cho Kiều Mạch rằng, Trác Tuấn Vũ về sau sẽ không đến quấy rầy anh nữa.

Ban đầu Kiều Mạch còn không hiểu là ý gì, thẳng đến Trác phụ mở miệng nói: “Nó đã xuất ngoại, trong vòng mười năm sẽ không trở về, thời gian sẽ hòa tan hết thảy. Cậu có lẽ là một đứa trẻ tốt, nhưng nó cũng không phải đứa trẻ hư, tôi hy vọng hai người về sau đừng có bất kì một quan hệ gì nữa, mặc kệ đã qua đi bao lâu, không nên gặp lại.”

Kiều Mạch không biết nên trả lời vị trưởng giả này như thế nào, trên thực tế anh đã sớm không có cảm tình đối với Trác Tuấn Vũ, cho dù Trác phụ không nói như vậy, anh cũng sẽ không muốn gặp lại Trác Tuấn Vũ. Mà giờ này khắc này, anh chỉ có một đáp án có thể lựa chọn.

Anh gật gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ làm được.

“Giờ anh đang nghĩ gì?” Cố Nhan Tân vô cảm nhìn anh.

Kiều Mạch chậm rãi thở ra một hơi, câu khóe miệng: “Như trút được gánh nặng.”

Ánh mắt Cố Nhan Tân dừng trên môi Kiều Mạch, lại vội vàng quay mặt đi: “Về sau ít đi một chuyện cũng tốt.”

Kiều Mạch không nói gì, ngược lại sắc mặt một lần nữa ngưng trọng.

“Như thế nào?” Cố Nhan Tân quay đầu lại, khẽ nâng cằm.

“Còn có một việc.” Kiều Mạch nói.

Cố Nhan Tân chờ anh nói.

Kiều Mạch cũng không phải quá khẳng định: “Đinh Thu Vinh dường như có động tĩnh.”

Trong mắt Cố Nhan Tân xẹt qua một tia băng lạnh: “Là sao?”

“Mấy ngày hôm trước tôi đi phỏng vấn gặp được một người, y là bạn cảu Đinh Thu Vinh, tôi nghi ngờ y gần đây theo dõi tôi.” Kiều Mạch nói, liền đem chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước nói ra, bao gồm cả chuyện Trác Tuấn Vũ gửi tin nhắn cho anh, anh đều đem ra kể lại với Cố Nhan Tân, sau đó mới chậm rãi nói, “Tôi cảm thấy sẽ sớm xảy ra chuyện gì đó.”

Cố Nhan Tân nhíu mày, hơi suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên nhướng mày cười, duỗi tay ôm lấy bả vai Kiều Mạch, lại gần thổi một hơi: “Em có biện pháp giải quyết.”

Đối với loại người lâu lâu lại xuất hiện một lần, Kiều Mạch tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Cách tôi xa xa một chút.”

Cố Nhan Tân tự nhiên làm bộ không nghe thấy những lời này, hắn vẫn ôm Kiều Mạch như cũ ôm, đặt cằm lười biếng gác lên trên vai anh, hơi thở ấm áp đều phun ở trên cổ Kiều Mạch.

“Em có biện pháp giải quyết.” Cố Nhan Tân nhướng mày, lặp lại một lần những lời mình nói.

Kiều Mạch duỗi tay đè lại đầu Cố Nhan Tân, rụt rụt cổ: “Đừng nghịch, ngứa.”

Khoé miệng Cố Nhan Tân chậm rãi gợi lên một nụ cười tà mị, dùng đầu lưỡi kéo một đường dài trên xương quai xanh của Kiều Mạch, và dĩ nhiêm Kiều Mạch giật mình bật người khỏi sô pha.

“Làm cái gì đó!” Kiều Mạch trợn mắt giận nhìn.

Cố Nhan Tân liếm liếm môi, nheo hai mắt nhìn Kiều Mạch: “Em muốn liếm anh.”

Kiều Mạch:……

“Anh ngồi cạnh em, em nhịn không được.”

Kiều Mạch:……

“Anh cũng đâu có chán ghét no đâu.” Cố Nhan Tân đứng lên, duỗi tay cầm tay Kiều Mạch, hơi dùng một chút lực đã đẩy ngã người kia lên trên ghế sô pha, “Không phải sao?”

Kiều Mạch không muốn thừa nhận lời nói của đối phương, nhưng trên thực tế anh xác thật không phản cảm với sự thân mật ngẫu nhiên của Cố Nhan Tân, anh chỉ bởi vì hoảng sợ, mới phản ứng lớn như vậy. Bởi vì vốn dĩ lúc trước hai người nghiêm túc nói chuyện, hết sức chuyên chú, bỗng nhiên như vậy, ai cũng sẽ bị dọa nhảy dựng.

Khác hoàn toàn với Cố Nhan Tân thoả mái, muốn làm gì thì làm, còn Kiều Mạch thì chưa thể chịu được.

Mắt thấy Cố Nhan Tân sắp vươn tới đây, Kiều Mạch vội dùng tay chống lại, ai biết đôi tay đối phương gắt gao đè lại bờ vai của anh, không chờ Kiều Mạch phản ứng lại liền cúi người hôn lên bờ môi của anh.

Đầu lưỡi cạy mở môi, mạnh mẽ hoành hành trong miệng Kiều Mạch, Cố Nhan Tân đè lại Kiều Mạch, cuốn lấy đầu lưỡi của anh, dùng đầu lưỡi lượn vòng trong khoang miệng mẫn cảm của anh. Hành động mãnh liệt này khiến Kiều Mạch khó chịu, anh liền phản kích lại.

Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi triền miên, môi cùng môi mút mát nhau, động tác của hai người cũng dần trở nên ái muội, hai người ôm nhau ở trên sô pha, độ ấm chung quanh lên cao, trong lòng Kiều Mạch nhẹ nhàng dâng cơn tức lên một bậc.

Từ sau chuyện của Đinh Thu Vinh kia, Kiều Mạch đến bây giờ đều chưa ‘làm’, gần đây do anh không có đối tượng, thứ hai cũng không có tâm tư. Nếu có nhu cầu thì đa số đều dùng tay giải quyết, nhưng hiển nhiên không thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình, hiện tại một bị trêu chọc, liền cảm nhận được thân thể mình bị cọ xát đến mức đứng lên.

Nhưng anh vẫn luôn duy trì lý trí, duỗi tay đẩy Cố Nhan Tân ra.

Hơi thở hai người hỗn loạn, Kiều Mạch thở hổn hển, duỗi tay lau lau dấu vết ướt ở khóe miệng, giương mắt nhìn Cố Nhan Tân, biểu cảm âm tình bất định.

Cố Nhan Tân có chút thoả mãn, híp mắt nhìn Kiều Mạch, bờ môi của hắn đỏ thắm, mặt trên phiếm thủy quang, thoạt nhìn mang theo dụ hoặc. Tuy rằng hai người không thể tiếp tục làm, nhưng có thể làm được đến đây, Cố Nhan Tân đã vô cùng thỏa mãn. Tục ngữ nói nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, việc công lược Kiều Mạch cũng tự nhiên đi thêm được bước nữa.

Hơn nữa xem tình hình này, không bao lâu nữa, Kiều Mạch chính là của y.

Khoé miệng Cố Nhan Tân có xu hướng dần mở rộng, ánh mắt nhìn về phía Kiều Mạch cũng có chút nóng bỏng.

Kiều Mạch bình tĩnh dần, tạm thời xem nhẹ chuyện này không đề cập tới: “Để hắn ra, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói.”

Cố Nhan Tân chống cằm, dựa nghiêng sô pha, hai mắt dừng trên mặt Kiều Mạch: “Anh yên tâm, chuyện này cứ để Cố Nhị làm, cậu ta sẽ giúp anh giải quyết.”

Ngón tay Kiều Mạch không kiên nhẫn gõ vài cái: “Nhanh lên.”

“Trên thực tế chuyện này anh không cần nhọc lòng.” Cố Nhan Tân lập tức liền biến thành khuôn mặt vô cảm, “Chuyện này giao cho em là được.”

Hai hàng lông mày Kiều Mạch nhăn lại, nhìn chằm chằm Cố Nhan Tân: “Anh có phải đã sớm biết chuyện này?”

Cố Nhan Tân hơi trầm mặc: “Sớm so với anh.”

“Hừ.”

Kiều Mạch vốn dĩ đã có chút nghi hoặc, muốn hỏi thì lại bị Cố Tam càn quấy, anh liền thêm nghi ngờ, bởi vì khi mình nói, Cố Nhan Tân lại không có chút gì ngạc nhiên, điều này khiến anh thêm hoài nghi.

“Ngay từ đầu em đã không đặt Trác Tuấn Vũ và Đinh Thu Vinh vào trong mắt.” Cố Nhan Tân tỏ ra nghiêm túc, lời nói không nhanh không chậm, nhưng khi nói lại như đang trấn an Kiều Mạch, “Em cho rằng bọn họ ở trong bệnh viện sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi Trác Tuấn Vũ một lần xuất hiện khiến em ý thức được có gì đó không thích hợp, cho nên em liền liền phái người thời thời khắc khắc quan sát Đinh Thu Vinh trong bệnh viện.”

“Rồi sau đó?” Kiều Mạch bất động thanh sắc.

“Em điều tra xung quanh hắn, nhưng phát hiện hắn hoàn toàn không có bất luận vòng luẩn quẩn xã giao nào, chỉ liên hệ với một người.”

Kiều Mạch nghe đến đó liền hiểu: “Quý Ôn.”

“Không sai.” Cố Nhan Tân tiếp tục nói, “Vì thế em tìm người theo dõi Quý Ôn, muốn xem hắn có lực uy hiếp với anh hay không. Sau đó tiếp tục mọi việc anh đã biết.”

Kiều Mạch xoa xoa ấn đường, hơi chớp mắt tự hỏi: “Quý Ôn nói hắn gần đây không theo dõi anh, là thật hay là giả.”

“Hẳn là thật.” Cố Nhan Tân nghiêm túc đáp, hắn luôn rát nghiêm túc khi nói chuyện với Kiều Mạch, “Nếu hắn theo dõi anh, em có lẽ đã sớm biết.”

Kiều Mạch ừ một tiếng: “Đinh Thu Vinh hiện tại……?”

Cố Nhan Tân cười lạnh: “Hắn còn có gì nữa chứ.”

“…… Chuyện phạm pháp th  đừng làm.”

Cố Nhan Tân dùng ánh mắt quạnh quẽ quét một lượt trên người Kiều Mạch, có vẻ rất ngạc nhiên khi Kiều Mạch hỏi vấn đề này.

“Em đã nói rồi.” Cố Nhan Tân đưa tay cầm bàn tay Kiều Mạch, “Em sẽ bảo vệ anh.”

Kiều Mạch nắm thật chặt ngón tay, cuối cùng vẫn không rút tay ra.

“Vậy còn Đinh Thu Vinh?”

“Nếu không quá mấy ngày, hắn sẽ được một người tốt bụng quyên tiền, đến lúc đó sẽ có người dẫn hắn ra nước ngoài, tiếp thu trị liệu an toàn và tiên tiến nhất.” Khuôn mặt Cố Nhan Tân càng thêm lạnh, “Chẳng qua là không biết có khỏi nhanh vậy không, đây không phải việc em có thể khống chế.”

Kiều Mạch cả kinh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Cố Nhan Tân, trên mặt đối phương lạnh lẽo, đỉnh mày toát ra hàn khí.

“Em nói sẽ bảo vệ anh, thì nhất định có thể làm được.”

Kiều Mạch nhấp nhấp môi, tựa hồ có gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn mím môi lại, trên mặt lộ ra ý cười.

Lâu chủ:

Có người đang theo dõi tôi, hoặc nói là đang bảo vệ hắn. 

Nhưng chuyện này thật quá là vô dụng. 

————post ngày 15/10/2016

Bình luận

Truyện đang đọc