NGƯỜI YÊU TÔI ĐỀU MẮC BỆNH THẦN KINH

Thân mình cảnh sát Lý hơi lảo đảo một chút, trên mặt một mảnh âm trầm, anh ta híp mắt như không cảm giác được đau đớn, thân mình chỉ hơi hơi lảo đảo một chút liền ổn định, ngay sau đó trở tay tung một quyền.

Kiều Mạch nghiêng sang một bên, đồ vật đi trong tay ném lên phía trước, ném thẳng lên người cảnh sát Lý, anh nhanh chóng lui lại, không muốn dây dưa với đối phương. 

Sau khi anh thấy người đến là cảnh sát Lý, không có cảm giác được chút nào ngoài ý muốn, trên thực tế anh đã sớm đoán người theo sau mình là cảnh sát Lý. 

Chẳng qua, hình tượng anh ta hiện tại và quá khứ quả thực rất khác nhau. 

Kiều Mạch chỉ thấy hai trạng thái trên con người cảnh sát Lý. 

Một là lúc làm việc, đối phương mặc chế phục, từ dáng người đến vẻ mặt đều là hình tượng nghiêm túc bình tĩnh; một loại khác chính là lúc mà Kiều Mạch gặp ở rạp chiếu phim, lúc ấy cảnh sát Lý mặc một thường phục, cả người có vẻ đĩnh bạt mà văn nhã, mang mắt kính hào hoa phong nhã, cho dù ánh mắt có chút tối tăm nhàn nhạt, nhưng thoạt nhìn cũng thập phần thoải mái và thân thiết.

Mà cảnh sát Lý hiện tại xuất hiện ở trước mắt Kiều Mạch là cảnh sát Lý mà anh chưa từng thấy quá, ánh mắt đầu tiên thấy đối phương, Kiều Mạch thậm chí cho rằng mình nhận sai người. 

Trên người anh ta mặc một kiện áo khoác màu đen, trên mặt mắt kính không biết vì sao bị lấy xuống, biểu cảm càng âm trầm cơ hồ muốn nhỏ giọt. Tóc của anh ta cũng bị cạo, biến thành cái đầu trọc lốc tròn tròn, cứ như vậy, lộ ra vết thương cạnh lông mày của cảnh sát Lý, từ đỉnh mày kéo xuống. 

Cả người cảnh sát Lý như nổi lên tính công kích, như biến thành một bộ xương biết tấn công, mang theo một loại cảm giác khiến người ta sợ hãi. 

Kiều Mạch chạy vội, một khắc cũng không dám dừng lại.

Như vậy cảnh sát Lý càng thêm nguy hiểm, đối phương đã tiến hành công kích với anh, anh cũng rõ ràng mình không nhất định là đối thủ đối phương, vì an toàn, dĩ nhiên là cách càng xa càng tốt.

Bước chân đằng sau vang lên, theo sát ở phía sau anh, thậm chí từng bước một tới gần. Kiều Mạch không hoảng loạn, cầm chiếc điện thoại từ trong túi ra, vừa chú ý phía trước, vừa bấm con số mà mình luôn nhớ rõ. 

Bước chân càng ép càng gần.

Thể lực Kiều Mạch cũng không tính là tốt, chỉ có thể bạo phát trong thời gian ngắn ngủi, vừa rồi là từa dịp cảnh sát Lý không để ý mới có thể đánh đòn phủ đầu, tung một quyền lên người đối phương, nhưng hiện tại giữa hai người đang chạy, mọi khuyết điểm bắt đầu bại lộ, chỉ ngắn ngủn hơn mười giây, chân cảnh sát Lý  như dài ra, nhanh chóng đuổi theo anh.

Thấy thế, trên mặt anh cũng lộ ra không ít nôn nóng.

Giờ cách khu dân cư còn một đoạn đường nữa, không biết phụ cận đến tột cùng là chuyện như thế nào, nhìn không thấy một bóng người, Kiều Mạch không biết đối phương còn cần bao lâu mới có thể đuổi mình, anh lúc này chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi điện thoại được nhấc máy. 

Cũng may Cố Nhan Tân sẽ không bao giờ có việc không nhận cuộc điện thoại của Kiều Mạch, cho dù là đang mở họp, cũng phải nghe có bằng được điện thoại di động, cho nên khi Kiều Mạch gọi điện thoại đến chưa đầy một khắc, hắn lập tức bắt máy. 

“Kiều Mạch?” Cố Nhan Tân trầm giọng nói, “Làm sao vậy?”

Bên kia không nói gì, chỉ có tiếng bước chân “Lộc cộc” truyền đến, cùng với tiếng thở dốc sốt ruột, trong lòng Cố Nhan Tân trầm xuống, lớn tiếng gọi “này” vài lần, mới nghe thấy bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển của Kiều Mạch. 

“Cảnh sát Lý đang bám thôi anh, mau cho người……!”

Cố Nhan Tân đứng phắt dậy từ trên ghế, trên mặt là khuôn mặt hoảng loạn, cũng may trên mặt còn có chút trấn định: “Anh hiện tại ở đâu?”

“Tiểu khu.” Kiều Mạch nhanh chóng chạy vội, căn bản không rảnh quay đầu lại nhìn cảnh sát Lý còn có bao nhiêu lâu có thể đuổi theo, tóm lại anh hiện tại đã mơ mơ hồ hồ thấy được hình dáng của một đại lâu trong tiểu khu, chỉ cần lại ở phía trước chuyển qua mấy vòng, liền tiến vào phạm vi theo dõi, cho nên anh vừa chạy vào, vừa lớn tiếng nói, “Mau mau gọi người đến đây……”

Vừa dứt lời, Kiều Mạch liền cảm giác một lực mạnh mẽ giáng lên lưng mình, một trận độn đau tập kích cả phần lưng, làm thân mình anh lảo đảo, cả người đều nghiêng về phía trước, té lăn quay trên mặt đất, đồng thời di động trên tay cũng “bốp” một tiếng, quăng ra thật xa, chỉ có thể nghe thấy thanh âm nôn nóng của Cố Nhan Tân truyền từ microphone ra. 

Kiều Mạch đau hít hà một hơi, trước mắt biến thành màu đen, anh không thể làm gì ngoài việc nằm ở đó, chờ đến khi anh phản ứng lại, cảnh sát Lý đã xuất hiện ở trong tầm mắt anh từ trên cao nhìn xuống. 

Trên tay đối phương lúc này đã có một ống thép, có lẽ là lấy được trên đường chạy, Kiều Mạch bị chính ống thép này đập mạnh lên lưng mới té ngã, anh nhấp nhấp môi, đang chuẩn bị từ trên mặt đất bò dậy đào tẩu, cảnh sát Lý đã đem ống thép trong tay ném sang một bên, rút một con dao từ trong túi ra. 

“Tôi không ngờ một ngày sẽ phải dùng nó.” thanh âm cảnh sát Lý bình tĩnh không gợn sóng, nắm con dao thong thả ung dung ngồi xổm xuống.

Mà khi Kiều Mạch thấy con dao thì cả người đều cứng đờ ở tại chỗ, không dám nhúc nhích, bởi vì con dao của cảnh sát cách anh chỉ có hơn 10 cm, Kiều Mạch không tự tin có thể chạy thoát khỏi con dao này của anh ta. 

Anh lựa chọn thỏa hiệp, nhìn cảnh sát Lý trầm mặc không nói.

“Đứng lên.” cảnh sát Lý mặt vô cảm. 

Tay phải một chống, từ trên mặt đất đứng lên, cảnh sát Lý cũng theo anh đứng lên, đứng ở sau Kiều Mạch, dùng con dao chọc vào eo anh.

“Đi thôi.” cảnh sát Lý tích ngữ như kim. 

Kiều Mạch trầm mặc đi ở phía trước, không rên một tiếng.

Anh hiện tại chỉ hy vọng Cố Nhan Tân có thể sớm đến tiểu khu, nói như vậy không chừng còn có thể nửa đường gặp được anh, anh cũng có vậy mới được cứu, nhưng nếu hắn bỏ lỡ, Z thị lớn như vậy, cho dù có nhờ cả cảnh sát, làm sao có thể trong vòng vài ngày tìm được anh ở đâu?

Sở dĩ không báo cảnh sát, cũng không phải bởi vì Kiều Mạch không nghĩ đến chuyện này, mà là anh lo lắng vạn nhất người trong cảnh cục là người của cảnh sát Lý thì làm sao bây giờ? Tỷ như người kia là Tôn Điềm thì sao?

Kiều Mạch  rõ ràng nhớ rõ, quan hệ hai người vô cùng tốt, quan hệ thân thiết của đồng nghiệp rất dễ trở thành anh em hảo hữu, Kiều Mạch không thể yên tâm nổi, cho nên anh lựa chọn gọi điện thoại cho Cố Nhan Tân. 

Không ai ngoài hắn đủ để anh tín nhiệm và tin vào. 

Hai người trầm mặc đi, dọc theo đường đi không nói một câu nào với nhau, Kiều Mạch cố kị con dao trong tay cảnh đat Lý nen không buông lời kích thích anh ta, bởi vì anh thật sự không hiểu, đến tột cùng là vì cái gì, vốn không quen biết gì cảnh sát Lý, tại sao lại lựa chọn thương tổn amh? Vì cái gì lại đối đãi với anh như vậy, hai người không oán không thù, cũng không có gút mắt tình cảm, thậm chí nói, hai người trước vụ án của Đinh Thu Vinh cũng không hề có quan hệ, nhưng thoạt nhìn, cảnh sát Lý lại như quen biết anh. 

Kiều Mạch nghĩ trăm lần cũng không ra.

Trên đường không nói, cảnh sát Lý đưa theo Kiều Mạch trở về, nhét anh vào ghế sau một chiếc xe taxi màu trắng, dùng còng tay khóa tay Kiều Mạch, lúc này mới cất dao đi, xoay người mở ghế điều khiển ngồi vào, giẫm chân ga, xe liền chạy nhanh ra khỏi tiểu khu.

Ánh mắt Kiều Mạch quét động mọi nơi, phát hiện trong xe tuy rằng không phải mới, nhưng thu dọn rất sạch sẽ, bên trong không có đồ dư thừa, km không thể đoán ra đặc điểm gì đó của chủ xe thông qua đồ vật, điều này làm Kiều Mạch không khỏi âm trầm. 

Xem ra lần này cảnh sát Lý đã có chuẩn bị để đến, cho dù chỉ là một công cụ gây án, cũng xử lý một cách sạch sẽ, không hổ từng là một cảnh sát, am hiểu việc điều tra để lấy được bằng chứng. 

Ước chừng năm phút đồng hồ, cảnh sát Lý bỗng nhiên mở miệng nói: “Xe bạn trai anh.”

Kiều Mạch sửng sốt, ánh mắt không khỏi theo tầm mắt đối phương nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc từ bên cạnh đường cái đi lên, nó phi nhanh một cách khủng khiếp như đang mở một đường máu xông lên, căn bản là không quan tâm bốn phía, biến con đường trở thàh đường cao tốc, kim đồng hồ cơ hồ đã sắp cháy đến nơi 

Cố Nhan Tân. 

Xe hơi rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Kiều Mạch, Kiều Mạch đưa ánh mắt nhìn cảnh sát Lý. 

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Cảnh sát Lý không nói gì.

“Anh muốn đưa đi đâu?”

Anh ta vẫn không trả lời, cảnh sát Lý dường như nói xong câu vừa rồi thì chẳng khác gì vô thanh, không nói một lời.

Kiều Mạch thấy thế, cũng chỉ ngậm miệng lại.

Qua một khoảng thời gian, Kiều Mạch nhìn chung quanh hai bên dần dần hiện lên cảnh sắc quen thuộc, một đáp án nổi lên trong lòng hắn. 

“Anh đưa tôi đến bệnh viện tâm thàn Duyệt Đại?” Kiều Mạch trầm giọng hỏi.

Cánh sát Lý cười lạnh hai tiếng: “Anh so với tưởng tượng của tôi xem ra còn thông minh hơn.”

“Nơi đó kiểm tra rất nghiêm khắc, anh đâu thể đưa tôi vào.”

“Không cần anh quản.” cảnh sát Lý  bỗng nhiên thu liễm nụ cười trên mặt mình, sau một lúc lâu lại như có tố chất bệnh tâm thần cười hai tiếng, “Anh đoán không ra đâu.”

Kiều Mạch nhíu hai mắt, nhìn chằm chằm cái ót cảnh sát lý, trong mắt suy nghĩ quay cuồng.

Xe không trực tiếp ngừng ở gara, mà là vòng qua đằng sau bệnh viện, nơi có cái cổng thật nhỏ, Kiều Mạch chưa từng tới nơi này, cũng không biết nơi này còn có một cái cửa nhỏ như vậy, anh quan sát một chút, nơi này thậm chí không có cameras.

Cánh sát Lý đôi tay của Kiều Mạch, kéo anh xuống xe, anh ta đưa tay đẩy một chút,  phiến cửa đã bị mở ra, anh bị cảnh sát Lý túm chặt, nghiêng ngả lảo đảo vào bệnh viện tâm thần Duyệt Đại. 

“Rắc” một tiếng, phiến cửa nhỏ ở phía sau anh bị đóng lại, giống như ngăn cách mọi thứ trong bệnh viện với thế giới, ngăn cách với Cố Nhan Tân, tiểu khu, công ty, tình yêu, mang theo một cảm giác rợn tóc gáy và hoảng loạn. 

Kiều Mạch quay đầu lại, nhìn trước mắt này là vườn hoa hoang vắng, đập vào mặt là một làn gió âm lãnh, lạnh lẽo. 

Cảnh sát Lý nhìn Kiều Mạch, khóe miệng chậm rãi kéo lên tạo thành một nụ cười âm trầm. 

“Anh muốn làm gì?” Kiều Mạch nỗ lực bình tĩnh.

“Hoan nghênh ôn lại hồi ức.” Cảnh sát Lý cầm tay Kiều Mạch lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của anh, “Người bệnh của tôi.”

Báo cáo quan sát Kiều Mạch. 

Hôm nay ngày 26/10, nguyên nhân kích thích đã biến mất, nguyên nhân kích thích mới hình thành.

Logic rõ ràng, ngôn ngữ rõ ràng, cảm xúc hỗn loạn.

55 điểm.

Bình luận

Truyện đang đọc