NGƯỜI YÊU TÔI ĐỀU MẮC BỆNH THẦN KINH

Ngày thứ hai, Kiều Mạch và Cố Nhan Tân ôm nhau tỉnh lại, hai người trao cho nhau cái nhìn đắm đuối, tâm tình lúc này rất tốt. 

Mặc kệ thế nào, sau khi trải qua thời điểm tình yêu lung lạc đầy sợ hãi, còn có thể nghênh đón loại tình yêu tốt đẹp mà ngọt ngào như vậy, thật sự đây là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời Kiều Mạch. 

Có thể cùng người mình thích tỉnh dậy, cùng đánh răng, cùng rửa mặt, cùng tranh WC, cùng làm cơm sáng…… Đối phương nhìn anh làm cơm sáng, sau đó lại cùng nhau ăn, là một việc vô cùng bình tường nhưng lại rất hiếm xảy ra. 

“Em đi làm đây.” Cố Nhan Tân đứng ở cửa lưu luyến chia tay.

“Đi đi.” Kiều Mạch xua xua tay.

“Em thật sự đi đó.” Cố Nhan Tân lưu luyến.

“Ừ ừ.” Kiều Mạch hôn gió. 

“Em phải buổi tối mới có thể trở về.” Cố Nhan Tân lưu luyến không thôi.

“…… Không sao, anh chờ.” Kiều Mạch mỉm cười như cũ.

“Em……”

Lời Cố Nhan Tân nói còn chưa hết, Kiều Mạch xách dép lê giơ lên: “Cậu có đi hay không?”

Cô Nhan Tân: “…… Anh quả nhiên chỉ yêu Cố Nhất và Cố Tam, không hề yêu em……”

Kiều Mạch: “……”

“Hu hu mình thật đáng thương……” Cố Nhan Tân ném tập công văn lên trên mặt đất, ngồi xổm ở cửa không chịu đi.

Kiều Mạch: “……”

Cố Nhan Tân lén lút ngẩng đầu nhìn Kiều Mạch: “Anh còn doạ nạt em!”

Kiều Mạch: “……”

Cố Nhan Tân nhặt tập công văn lên, nhanh chân chạy biến đi, vẻ mặt sáng lạn: “Lừa anh đó.”

Kiều Mạch nhìn thật lâu sau đó đóng cửa lại. 

Cố Nhan Tân: “…… Khốn nạn! Biết ngay là anh không yêu em! Bất công!”

Kiều Mạch lại đem mở cửa ra: “Bằng không hôm nay em đừng đi làm nữa.”

“Nhưng mà Cố Nhất sẽ mắng em.”

“Vậy em mau đi làm đi.”

“Nhưng mà em không nỡ xa anh.”

“Vậy em đừng đi làm nữa.”

“Chính mà Cố Nhât……”

“Cút!”

“Ưm……”

Cố Nhan Tân vô cùng ủy khuất rời đi.

Kiều Mạch nằm ở trên sô pha, mặt không còn gì luyến tiếc.

Tuy rằng sáng sớm rời giường tình cảm thật sự rất tốt đẹp, tuấn nam đẹp trai gì đó, nhưng khi Cố Nhị online còn đáng sợ nhiều hơn, Cố Tam đại khái là thích đùa giỡn linh tinh, Cố Nhị thì chính là……

“Em muốn.”

“Em lại muốn rồi.”

“Em mặc kệ em muốn.”

“Em còn muốn.”

“Em mặc kệ mặc kệ, anh mau xào rau hẹ cho em!”

Kiều Mạch:……

A…… để anh nghỉ ngơi chút đi, Cố Nhan Tân thật là….

Thức ăn anh dự trữ trong ba ngày rốt cuộc bị Cố Nhan Tân một lần xơi hết, giờ Cố Nhan Tân đi làm rồi, anh rốt cuộc được nghỉ ngơi. 

Phải nghỉ ngơi một chút.

Kiều Mạch sờ sờ cái mũi, từ phòng ngủ đem máy tính ra, ngồi xếp bằng trên sô pha.

Rõ ràng biết chung quanh không có người, trong nhà chỉ có anh, nhưng anh vẫn theo thói quen nhìn quanh bốn phía, lúc sau mới gõ mấy chữ.

Đồ ăn tráng dương.

Kiều Mạch vừa nhìn vừa âm thầm nhớ lại. 

Đậu đen, cẩu kỷ, mè đen, địa hoàng, rau hẹ, cà rốt……

Ồ, Kiều Mạch  ghi chú toàn bộ trên di động, chuẩn bị lát nữa sẽ đi siêu thị mua một vài đồ, giữa trưa sẽ làm vài món bồi bổ thân thể. Nhiều như vậy…… đảm bảo sẽ hữu hiệu……

Nếu là không thể bồi bổ thân thể, nói không chừng qua mấy ngày anh thật sự sẽ lực bất tòng tâm.

Yêu một người mà giống như yêu ba người vậy, Kiều Mạch có điểm ăn không tiêu. 

Đi siêu thị một lúc, Kiều Mạch về đến nhà yên lặng pha cho mình một ly trà, cũng quyết định về sau đều uống thứ này, thay đổi hoàn toàn thói quen của mình. 

Buổi trưa làm một đĩa rau hẹ xào cà rốt, kết quả ăn một miếng liền phun ra. Quả nhiên không thể học tập Cố Nhan Tân được, làm gì có chuyện tự phát minh ra, quả nhiên không phải món ăn nào phát minh ra cũng ngon (Haki: Cái đó là chắc chắn rồi), nhưng món giống như Cố Nhị nấu thì chỉ có thất bại. Nếu để hắn có thể nghĩ ra một công thức nấu ăn ngon tuyệt hảo bằng chính trù nghệ thì chỉ có đầu bếp là có thể làm. 

Quyết đoán từ bỏ ý tưởng, Kiều Mạch thành thành thật thật cấp xào phần rau hẹ với trứng gà, ăn đến một nửa, lại bỗng nhiên nhớ Cố Nhan Tân sẽ tới. 

Buổi sáng lúc hắn đi không biết là thật thương tâm là giả thương tâm, bộ dáng ủ rũ cụp đuôi xác thật rát đáng thương. 

Buối sáng có phải anh hơi quá phận không?

Kiều Mạch nhấp nhấp môi, lại miễn cưỡng ăn một chút đồ ăn, cuối cùng vẫn lấy di động từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Cố Nhan Tân. 

【 Cố Tân Tân, đang làm gì 】

【 nghĩ về Kiều Mạch Mạch 】

Tin nhắn lập tức gửi về, đối phương giống như lúc nào cũng cầm điện thoại vậy. 

Trên thực tế Cố Nhan Tân lúc này đang rảnh tay. 

Thời gian Kiều Mạch ăn cơm tương đối sớm, cho dù xào thêm một phần đồ ăn nữa thì cũng chỉ mới 11h, lúc ấy Cố Nhan Tân còn đang bận họp. 

Hội nghị thứ hai. 

Người ở những bộ phận bắt đầu tổng kết công việc, cùng lúc chuẩn bị các bài để báo cáo, hội nghị thế này mỗi tuần đều có một lần, các cổ đông đều tới, nghe nói đây là một cuộc họp nhàm chán. 

Cố Nhan Tân nhìn lướt qua báo cáo của giám đốc bộ tiêu thụ, trong lòng mặt đã có chút không kiên nhẫn, thường thường gật gật đầu cho cấp dưới nhìn. 

Người này là người do cấp dưới của hắn đề bạt lên, thái độ vẫn rất quan trọng.

Điện thoại trong túi rung lên, Cố Nhan Tân lấy điện thoại cầm tay ra nhìn, phát hiện quả nhiên là Kiều Mạch. 

Có lẽ gần đây tình cảm tốt lên, Kiều Mạch rát hay nhắn tin cho hắn, từ đó hắn không bao giờ rời khỏi điện thoại một giấy, chỉ có như vậy, mới có thể đúng lúc nhận được tin nhắn của anh, nhắn cho anh không phải khổ sở chờ mình. 

【 Nghĩ về Kiều Mạch Mạch 】

Cố Nhan Tân gửi tin nhắn, thát thần, hắn tựa hồ có thể tưởng tượng được khi Kiều Mạch nhận được tin nhắn sẽ mỉm cười như nào, vừa sủng nịch lại bất đắc dĩ.

Hắn thích anh yêu thương mình, ngay cả Kiều Mạch cũng thích làm vậy. 

Bọn họ yêu nhau, cũng quan tâm lẫn nhau. Có lẽ hắn nhiều chút, có lẽ đối phương nhiều chút, nhưng chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là, hiện tại bọn họ thuộc về nhau, không có người…… Không, hắn sẽ không để bất luận kẻ nào tách họ ra. 

Trừ cái chết.

【 Ồ, thật sao? 】

Khoé môi Cố Nhan Tân nhịn không được câu lên, nhưng rất nhanh, hắn đã uy nghiêm ngẩng đầu, nhìn lướt qua cấp dưới, phát hiện không có ai nhìn mình, lúc này mới lén lút gửi tin nhắn.

【 ừm 】

【 ăn cơm chưa 】

【 chưa ăn 】

【 muốn ăn cái gì 】

【 rau hẹ 】

【…… em đừng ăn cái này nữa 】

【 hư hư……】

Cố Nhan Tân cầm di động, đối phương không hồi tin nhắn, hắn một chốc lại luyến tiếc đưa điện thoại di động vào túi, cứ như vậy đặt ở trong tay, vẫn luôn cúi đầu nhìn, một lát sau, bên cạnh có người đẩy đẩy hắn, hắn vội vàng vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Tổng kết không tồi.”

“Nhan Tân tựa hồ không để tâm lắm đến hội nghị lần này, chẳng lẽ là đang phân thần?” Nguyễn Thanh ở đối diện cười như không cười nhìn Cố Nhan Tân. 

Mặt Cố Nhan Tân vô biểu thần nhìn Nguyễn Thanh: “Anh vẫn luôn quan sát tôi à, có phải yêu thầm tôi hay không?”

Nguyễn Thanh:……

“Bị tôi nói trúng rồi hả?” Cố Nhan Tân cười lạnh một tiếng.

Nguyễn Thanh thật muốn đứng dậy vơ ghế dựa ném lên đầu tên nào đó để phát tiết nỗi hận trong lòng. Mắt thấy Kiều Mạch bị tên điên này ‘nhốt lại’, cả một tháng qua Cố Nhan Tân vẫn luôn theo sát Kiều Mạch làm gã ngay cả mặt anh cũng không được nhìn, này còn chưa tính, càng đáng giận chính là gã bị Cố Nhan Tân tạo khó khăn và hạn chế ngay trong công ty. 

Ngắn ngủn hơn nửa tháng, người của gã cư nhiên bất tri bất giác thay sạch sẽ hơn phân nửa, toàn bộ biến thành nhân mã của họ Cố kia, việc này khiến Nguyễn Thanh lập tức muốn thổ huyết. 

Nếu gã là vai chính, nhất định là vai chính nhất xui xẻo nhất trong lịch sử. Nếu gã là vai ác, nhất định là vai ác vô dụng nhất trong lịch sử!

Nguyễn Thanh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Cố Nhan Tân, lúc này mới quay đầu đông cứng nói: “Tiếp tục!”

Hội nghị nhàm chán lại bắt đầu, Cố Nhan Tân lại thất thần, một bên chơi di động trong tay, một bên cùng mọi người nói chuyện phiếm, đại khái qua nửa giờ, bỗng nhiên mọi người liền nghe thấy tiếng di động của Cố tổng rung hai tiếng. 

Sau đó tổng tài đại nhân ấn sáng màn hình di động, trên mặt là nụ cười tươi roi rói động lòng người, sau đó lại mặt vô cảm đứng lên.

“Mọi người tiếp tục, tôi đi toilet.”

Sau đó vừa đi liền không trở về!

Qua mười phút, Phó giám đốc đại nhân cũng ngồi không yên, hắn đứng lên vội vàng ném một câu.

“Mọi người tiếp tục, tôi đi toilet.”

Sau đó vừa đi…… mặt đen quay trở lại. 

Mọi người vội vàng làm bộ không phát hiện.

Cố Nhan Tân sở dĩ chỉ đi ra ngoài, là bởi vì nhận được tin nhắn Kiều Mạch. 

【 anh ở văn phòng em 】

Nhìn những lời này, Cố Nhan Tân làm sao có thể trở lại phòng họp ngồi đây, lập tức bỏ mặc toàn bộ những người liên can, chạy vội đến văn phòng mình. 

Đẩy cửa liền thấy Kiều Mạch ngồi ở trên sô pha, tùy ý lật xem tạp chí trên bàn trà, chân nhấc lên, thoạt nhìn rất hưu nhàn thoải mái. Mà trên bàn trà còn có một hộp đồ ăn tiện lợi, màu vàng nhạt, thoạt nhìn ấm áp mà lại ngọt ngào.

“Ồ, Cố Nhất tổng tài tới.” Kiều Mạch giơ tay vẫy vẫy.

“Kiều Mạch Mạch!” Cố Nhan Tân hoan hô một tiếng chạy đến

“…… Nhân cách của em online ngày một thuận thì phải.” Kiều Mạch ôm lấy người  bổ nhào vào lồng ngực mình.

Cố Nhan Tân ghé vào trong lồng ngực anh, vóc dáng cao nên có chút khó chịu, nhưng cũng may chỉ chênh nhau con số nhỏ, cũng không vướng bận: “Anh phân loại cũng càng ngày càng thuận.”

“Thật ngại quá.” Kiều Mạch khiêm tốn.

“Quá khen quá khen.” Cố Nhan Tân cũng khiêm tốn theo. 

Kiều Mạch buồn cười: “Được rồi, đồ ăn của em đấy.”

“Cái gì?” Cố Nhan Tân ngồi ngay ngắn, “Là rau hẹ sao?”

“…… Em có thể quên rau hẹ đi được không?”

“Ưm……”

“Được rồi, là rau hẹ.” Kiều Mạch thừa nhận, “Rau hẹ xào trứng gà, anh cảm thấy làm cũng không tệ lắm, mang cho em nếm thử.”

Cố Nhan Tân há mồm: “Anh mớm em đi.”

Kiều Mạch: “…… Ừ.”

Kiều Mạch mở hộp tiện lợi, lại bắt đầu ngọt ngọt ngào ngào mớm cơm. 

“Cố Tân Tân, há miệng, a ——”

“Kiều Mạch Mạch, người ta muốn há miệng, a ——”

Ngoài cửa Nguyễn Thanh tức khắc nhặt lấy con tym pha lê rơi vỡ đầy đất, đổi thành phun ra đầy đất.

Gã sống lâu như vậy, vẫn chưa thấy đôi tình nhân nào ghê tởm như vậy. (Haki: Nỗi lòng của FA đó! Chỉ có Nguyễn Thanh hiểu thôi 

Bình luận

Truyện đang đọc