NGUY TÌNH THỬ ÁI

Ánh mắt Phong Sính chợt phát ra tia sáng.
Tiêu Đằng xông ra ngoài, bị vệ sĩ bên trong chặn lại.
Phong Sính nghiêng người đứng dậy căn dặn "Tiếp tục tra hỏi cho tôi, trước sáng mai nếu hỏi không ra, các ngươi tự biết chịu phạt đi".
"Vâng".
Phong Sính nhìn sang gương mặt đầy lo lắng của Tiêu Đằng "Tôi đã nói rồi, cho dù anh cố gắng cả trăm năm, dựa vào chính mình leo lên vị trí của tôi, cũng không nghĩ đến trong khi anh nỗ lực từng chút, tôi lại có thể hưởng thụ cô gái của anh, hưởng thụ khoái lạc dẫm nát trên người của anh. Thực tế thì người đẹp gầy yếu, xương cốt mỏng manh, ai còn thích? Tôi thích người có chút da thịt, nhất là ở bộ phận đặc biệt".
"Phong Sính, đồ đê tiện!"
Phong Sính phất tay, lời này đối với anh đều như gió thoảng mây bay, anh da mặt dày, không bị ảnh hưởng bởi điều đó.
Bước chân ra khỏi gara xe, Phong Sính vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đường Ý đứng dưới đèn đường cách đó không xa.
Ánh đèn nhỏ yếu và mờ mịt bao phủ lấy thân ảnh của cô, cô vốn thông minh không vội vã xông tới đây, bởi cô và Tiêu Đằng đều đang cầu người khác giúp đỡ.
Bước chân Phong Sính dừng lại, Đường Ý mặc áo khoác màu vàng nhạt, mái tóc được buộc đơn giản sau gáy, không có trang phục hay trang sức rực rỡ nhưng lại mang một vẻ phong tình rất khác biệt.
Có lẽ cô gái này về sau sẽ trở thành người phụ nữ rất quyến rũ đây.
Phong Sính vẫn còn nhớ rõ sau một đêm kia, ra giường trắng tuyết nhuộm một vết hồng, cơ thể anh đã trào lên luồng nhiệt khô nóng. Đường Ý nâng tầm mắt, thấy anh đừng đó liền chạy nhanh tới.
Phong Sính khôi phục vẻ mặt, từ trên cao nhìn cô "Có việc gì?"
"Anh đã biết rõ cần gì phải hỏi".
Phong Sính lướt qua cô đi về phía trước, ngồi xuống mái che nắng trong sân.
Đường Ý ngồi đối điện anh "Tôi và Tiêu Đằng chẳng qua chỉ đến đó dùng cơm, chuyện này không hề liên quan đến anh ấy".
Ngón tay Phong Sính gõ vô thức trên mặt bàn, một nhịp, một nhịp, nhưng anh đã thật sự làm rối loạn tâm trạng của Đường Ý. Một lúc lâu sau, Phong Sính mới quay đầu nhìn cô "Tôi không nói chuyện này có liên quan đến anh ta, là anh ta cố ý xen vào. Dì nhỏ, lúc đó em cũng có mặt, đừng đổ oan cho tôi. Bây giờ, cho dù tôi chịu thả người, anh ta cũng sẽ không đi, anh ta là người trọng tình bạn. Cho dù bị đánh đến chết, anh ta nhất định phải dẫn bạn mình đi mới chịu từ bỏ".
"Anh đánh anh ấy?", giọng nói Đường Ý đầy lo lắng.
Phong Sính nghe vậy, cảm thấy cực kỳ khó chịu "Đánh thì sao?"
Vì một người đàn ông mà lo lắng đến như vậy, thật mới mẻ nha.
Thấy cô tức giận không kiềm được, Phong Sính gác chân "Em nói, lúc đó anh ta có nên giúp đỡ hay không?"
Đường Ý nắm chặt túi trong tay "Chuyện bạn bè của Tiêu Đằng tôi không quản được, tôi chỉ hy vọng Tiêu Đằng không có chuyện gì".
"Vậy thì phải xem biểu hiện của em".
"Anh lại muốn như thế nào?" giọng cô tắc nghẹn nhưng lại giống như đang gào lên giận dữ, như muốn dốc toàn bộ sự uất hận chất chứa trong lòng. Phong Sính cảm thấy rất thú vị "Dì nhỏ, tôi muốn thế nào, em còn hỏi tôi sao?"
Cô cười lạnh, mỉa mai nói "Phong đại thiếu gia đổi phụ nữ như thay áo, đừng nói 35 ngày một tháng, chỉ hai tuần vui chơi đã khó giữ được anh. Tôi có gì đặc biệt lại khiến anh thích thú như vậy?"
"Thì ra em cũng để ý tôi như vậy, tìm hiểu tường tận như thế" Ánh mắt Phong Sính hướng về phía xa "Dì nhỏ, là tôi đang giúp em, nói thật lòng, em chịu nhiều ủy khuất như vậy, Tiêu Đằng không nói, em không nói, định lừa dối nhau cả đời này sao?"
"Không cần anh quan tâm".
Phong Sính móc ra hộp thuốc lá, tìm được một điếu đi ra ngoài "Em và Tiêu Đằng nói chuyện rõ ràng đi, hoàn toàn cắt đứt với anh ta, tôi bảo đảm về sau sẽ không gây phiền toái cho anh ta nữa".
"Tại sao?"
"Tôi chỉ không muốn phụ nữ mình đã chạm qua lại tình cảm bên người đàn ông khác, nhìn thấy một lần liền khó chịu một lần, mà tôi lại không muốn bản thân khó chịu".
Đường Ý tức giận đến mức chỉ hận không thể nhào tới đánh nhau với anh ta, nhưng cô lúc này ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có được.
"Anh đã quan hệ với bao nhiêu phụ nữ, lại còn tỏ ra thanh cao sao? Lại muốn người khác vì anh mà giữ mình, anh có thể cho chúng tôi lợi ích gì chứ?"
Phong Sính giương nhẹ khóe miệng "Phụ nữ tôi sở hữu đều dùng tiền để giải quyết".
Khóe mắt Đường Ý lộ ra vẻ châm biếm "Nếu tôi không đến, anh sẽ làm gì?"
"Anh ta xen vào việc của người khác cùng lắm thì bị đánh một trận, nhưng anh ta lại coi thường tôi, sau này có thể sẽ khó sống, tôi nghĩ ..." Phong Sính cố ý kéo dài câu nói cũng là muốn kéo dài sự dày vò Đường Ý "Đầu tiên, đóng cửa công ty anh ta, lúc chưa kịp gượng dậy tôi sẽ khiến cho anh ta không thể tìm được công việc. Không phải anh ta rất hăng hái tự tin sao? Vậy tôi trước tiên cho anh ta nếm thử mùi vị của một kẻ vô tích sự, cuối cùng, quét sạch đường sống của anh ta. Mỗi ngày tôi cho lái xe theo đường anh ta đi làm tung tiền khắp nơi, em nói xem ý tưởng này có phải là tự huyễn quá không?"
"Anh tự huyễn..." Thiếu chút nữa Đường Ý đã văng ra lời thô tục, cô phủi đất đứng lên.
Phong Sính ngẩng đầu nhìn cô "Muốn đánh tôi sao?"
"Tôi muốn giết anh".
Nam nhân cười cười "Lượn một vòng lớn lại gặp nhau, nếu em sớm cắt đứt với anh ta thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Chia tay đi, tôi muốn nhìn thấy thành ý của em".
"Thành ý? Tôi có nợ anh cái gì sao?"
"Tôi học ngữ văn không giỏi, chưa có tốt nghiệp tiểu học, đừng cùng tôi đánh đố từng chữ một".
Đường Ý cầm túi, xoay người rời đi.
Phong Sính không ngờ cô lại từ bỏ như vậy "Em không muốn nói chuyện với anh ta một chút sao?"
"Dựa vào nhân phẩm của anh, khẳng định đã để Tiêu Đằng biết tôi đến đây tìm anh ấy, chỉ cần một đêm tôi không xuất hiện, tự anh ấy sẽ hiểu rõ mọi chuyện".
Phong Sính nghe vậy, trong ngực dâng lên cảm giác khuây khỏa, anh hướng đến bóng lưng Đường Ý nói "Dì nhỏ, chúng ta càng ngày càng ăn ý nha, tôi ngày càng có ấn tượng với em đấy".
Trong lòng Đường Ý lại thốt lên "Đi chết đi!"
Tiêu Đằng và Triệu Cương bị giam trong gara, tới lúc sáng sớm, cánh cửa điều khiển được kéo lên một chút.
Phong Sính mặc áo ngủ bước vào, ánh mắt Tiêu Đằng hung dữ "Đường Đường đâu?"
Phong Sính đút hai tay vào túi quần, tầm mắt đá sang Triệu Cương "Nhìn xem người bạn tốt của anh, vì anh mà ngay cả bạn gái của anh ta cũng chịu thiệt rồi, không phải là một phần của việc ghi hình sao? Có thể bảo vệ tiền đồ tươi sáng của anh nhưng lương tâm có thể ngủ yên sao?"
"Bớt nói nhảm đi, anh làm gì Đường Đường rồi?"
"Đến trưa, nếu như không thấy cuộn băng video, tôi sẽ cùng cô ấy quay phim".
"Phong Sính!"
Tiêu Đằng đứng dậy, Phong Sính cũng không ở lại lâu, quay người bước ra ngoài.
Vệ sĩ bên trong cũng lui ra ngoài, tắt đèn, trong gara trở nên tối om.
Đỉnh đầu Tiêu Đằng đụng vào vách tường, Triệu Cương cố nhịn đau ngồi bên cạnh anh "Người anh em, lần này thật sự đã liên lụy đến cậu".
"Rốt cuộc cậu đã chụp cái gì vậy?"
"Tôi luôn ngầm hỏi, lần này thật vất vả mới mua được tin tức, tôi cải trang thành người phục vụ, trước đó đã đem máy ghi hình siêu nhỏ bỏ vào bình hoa nhưng vẫn bị phát hiện, tôi liều mạng mới chạy được ra ngoài..."
"Vì muốn đưa tin, cậu có thể liều lĩnh như vậy".
"Tôi là vì nhân danh chính chính nghĩa".
Tiêu Đằng không khỏi bật cười, giọng điệu như thể không hiểu nổi "Triệu Cương, sao cậu lại có thể ngây thơ như vậy? Cho dù có thể đưa tin, cậu có thể làm gì Phong Sính đây?"
"Ít nhất, tôi có thể để mọi người biết được Phong gia không phải làm ăn đứng đắn".
"Mạng của mình cũng không cần sao?"
Hai tay Triệu Cương ôm đầu, hung hăng gõ vào mấy cái "Sớm biết như vậy, lúc gặp lại cậu, tôi đã không kêu, lúc ấy tôi thật sự rất sợ hãi..."
"Đừng nói nữa, cậu là bạn của tôi, tôi chỉ muốn để cậu biết, xã hội này chỉ một hai người làm chính nghĩa thì đều vô dụng".
Triệu Cương trầm mặc rất lâu, cho tới khi bên ngoài đã sáng hẳn.
Cửa gara mở ra lần nữa, vệ sĩ bước vào tùy tiện vứt bình nước khoáng và túi bánh mì trước mặt hai người. Tiêu Đằng liếc nhìn, vươn tay.
Triệu Cương thấy thế cũng cầm theo.
Tiêu Đằng mở nắp bình, một lát đã uống hết bình nước, anh nheo mắt nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài gara là một thảm cỏ xanh tươi, ánh mắt trời từ trên chiếu xuống, toát ra tinh thần đầy sức sống.
Phong Sính mặc bộ trang phục đơn giản bước vào, xe thể thao cản bước đường đi của bọn họ, nam nhân mở máy xe "Nghe nói ba mẹ tìm anh khắp nơi, mẹ anh lo lắng đến mức bị cao huyết áp, đang ở bệnh viện cấp cứu".
"Cái gì?" Tiêu Đằng mệt mỏi chống đỡ cơ thể.
Phong Sính nhún vai "Đường Ý còn ở trên lầu, anh có muốn gặp cô ấy không?"
Triệu Cương ngẩng đầu, thấy Tiêu Đằng nắm chặt mép quần, sắc mặt xanh mét, vừa giận dữ vừa giống như chìm trong bi thương vô hạn không nói nên lời. Phong Sính lơ đểnh lên tiếng lần nữa "Tôi muốn anh cả đời này nhớ kỹ lời tôi đã nói, Tiêu Đằng, tôi chơi người phụ nữ của anh thì đã làm sao? Người anh xem như báu vật nâng niu trong lòng bàn tay, với tôi mà nói cũng chỉ xứng nằm dưới người tôi thôi, anh biết tại sao không? Bởi vì anh không thể vượt qua được địa vị của tôi".
Đây chính là sự thật.
Triệu Cương thấy trên trán Tiêu Đằng đã nổi đầy gân xanh.
Anh nhanh tay bắt lấy Tiêu Đằng "Thứ các người muốn tôi sẽ đưa, Phong thiếu, sau này có thể buông tha cho tôi và Tiêu Đằng hay không?"
"Tôi muốn hai người đàn ông các người làm gì? Nói đi, vật đó ở đâu?"
Triệu Cương đặt tay sau gáy, vết máu trên đó đã khô lại, tay anh khẽ động hai cái, từ đầu sợi tóc lấy ra một con Chip.
Ánh mắt Phong Sính đầy ghét bỏ, bảo vệ sĩ bên cạnh "Nhìn xem có phải là thật hay không".
"Vâng".
Bệnh viện.
Tiêu Đằng lo lắng vội vàng chạy đến phòng bệnh, Viên Viện nhìn thấy anh, cuối cùng có thể thả lỏng "Tiêu Đằng, anh đến rồi".
"Mẹ", người đàn ông bước nhanh đến bên giường, mẹ Tiêu đang được truyền dịch "Sao lại có thể như vậy?"
Viên Viện kéo anh đến bên cạnh "Hôm nay em đến công ty, không ngờ chú và dì cũng đến, hai người gọi điện thoại cho anh không được, đến phòng trọ cũng không tìm được anh, em thấy không thể dấu diếm đã nói chuyện xảy ra tối qua, dì vừa nghe xong... Tiêu Đằng, thật xin lỗi, em cũng không có cách nào khác".
Ông Tiêu từ bên ngoài bước vào "Tiêu Đằng, con rốt cuộc đã đắc tội với ai?"
Mẹ Tiêu tỉnh dậy, kéo con trai lại, không để cho anh nói rõ ràng.
Viên Viện thấy vậy, cầm túi xách trên đầu giường "Chú, dì, hai người nói chuyện với Tiêu Đằng trước đi, công ty còn có việc, sau khi tan làm con sẽ vào thăm hai người".
"Viên Viện à, thật cảm ơn con", ông Tiêu nở nụ cười, nói với Tiêu Đằng "Lần này nhờ có cô bé Viên Viên này, lái xe vượt cả đèn đỏ mới đưa mẹ con đến bệnh viện được".
"Chú đừng khách sáo, đây là việc con nên làm".
Tiêu Đằng đưa cô ra khỏi phòng bệnh "Cảm ơn em".
"Nhìn anh kìa, anh không có chuyện gì là tốt rồi, chuyện tối qua về công ty hẵng nói, anh chăm sóc hai bác trước đi".
Mắt thấy Tiêu Đằng trở lại phòng bệnh, Viên Viện mới bước đi.
Trong mắt không khỏi dâng lên ý cười, chuyện mẹ Tiêu phát bệnh, cô không nói cho Đường Ý, lại thấy Tiêu Đằng một mình đến bệnh viện, tối qua nhất định đã xảy ra chuyện.
Triệu Cương ở bệnh viện được băng bó kỹ, đợi Tiêu Đằng trước quán cơm nhỏ.
Chăm sóc ba mẹ ăn cơm xong, Tiêu Đằng mới đi ra ngoài.
Triệu Cương thay Tiêu Đằng mua rượu, chỉ vào đầu quấn băng gạc của mình "Tội này đúng là nhận không rồi, không lấy được tin tức có giá trị, công ty cũng không cấp tiền chi trả".
"Vẫn là thời đi học tốt, khi ấy chỉ cần thành tích xuất sắc là được, giảng viên tâng bốc, bạn học tán dương, ra ngoài tranh tài còn có thể hưởng thụ được vinh dự cao ngất. Nhưng một khi đã bước ra khỏi cổng trường, mới biết tất cả giấy chứng nhận kia đều là rác rưởi. Cậu nói xem, loại người như Phong Sính trong đầu có thể chứa thứ gì? Dựa vào cái gì có thể đứng ở nơi cao như vậy, còn không phải vì tiền sao. Tiền tiền tiền!"
Tiêu Đằng không nói lời nào, Triệu Cương càng nói càng kích động "Có hai thứ tiền dơ bẩn liền kiêu ngạo không coi ai ra gì, vòng lại, chiếm đoạt phụ nữ, không chuyện ác nào không làm..."
Cách mấy bàn những người khách không khỏi ngước mắt nhìn họ.
Tiêu Đằng nắm chặt ly thủy tinh trong tay, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Triệu Cương lòng đầy căm phẫn tiếp tục nói "Nhưng anh ta lại nói không sai, chúng ta nếu muốn có đường sống thì phải biết mình biết người. Nhưng con mẹ nó phấn đấu có lợi ích gì, khi một tháng tiền lương cũng không bằng người ta dùng một bữa cơm, thật không công bằng! Mở công ty nhỏ thì thế nào, vất vả cực nhọc dành dụm tiền mua nhà, không phải họ nói đóng là có thể kết thúc sao?"
Tiêu Đằng không nói gì mà cứ đổ rượu vào miệng.
"Người anh em, đã nghĩ thông suốt chưa" Triệu Cương thẳng người lại "Tôi coi như cũng đã thấy rõ, thấy rõ..."
Điện thoại trong túi Tiêu Đằng bỗng nhiên vang lên, anh lấy ra nhìn, là Đường Ý gọi.
Anh kết nối cuộc gọi, đặt vào bên tai "A lô?"
"Tiêu Đằng, em muốn gặp anh".
"Được, anh đến tìm em".
"Vâng".
Cúp điện thoại, Tiêu Đằng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào điện thoại trong lòng bàn tay, Đường Ý không hỏi anh đã thoát ra chưa, không hỏi anh hiện tại như thế nào, nghe giọng nói của cô hẳn đã biết anh không có chuyện gì.
Cô chắc chắn như vậy, bởi vì an toàn của anh là dùng cô đổi lấy.
Tiêu Đằng một mình tới nơi ở của Đường Ý, Đường Ý dẫn anh đến quán cà phê đối diện khu dân cư.
Đến khi thức uống được đưa lên, hai người vẫn không ai mở miệng. Đường Ý quay mặt nhìn cửa sổ thủy tinh bên ngoài, mỗi người đều có một cuộc sống, một con đường riêng, một khi đã bị tan vỡ, muốn quay trở lại sẽ có bao nhiêu khó khăn?
Cô khẽ hắng giọng vài cái, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Tiêu Đằng, chúng ta... chia tay đi".
Bàn tay Tiêu Đằng đang cầm ly chợt cứng lại, Đường Ý rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt anh "Cứ như vậy quên đi, có được không?"
Yên lặng kéo dài như muốn giày vò hai người, thật lâu sau, thật lâu sau, Tiêu Đằng mới nói với cô một chữ "Được".
Đường Ý thậm chí có thể nghe được âm thanh vỡ vụn của trái tim mình, cô cố nén nước mắt chua xót, hít một hơi thật sâu. Tiêu Đằng nhìn vào mắt cô "Đường Đường, nhớ kỹ phải biết yêu thương chính mình, không ai xứng đáng để khiến em bán đứng chính mình".
Anh trả tiền nước, sau đó đứng dậy rời đi.
Đường Ý giương mắt lên nhìn, như tham lam dán mắt vào bóng lưng đang rời đi của Tiêu Đằng.
Bọn họ cùng nhau vượt qua khoảng xách chia xa lúc tốt nghiệp, nghĩ rằng từ nay về sau trước mắt chỉ có những tháng ngày hạnh phúc, thế mới biết con người đôi khi suy nghĩ quá ngây thơ.
Hai tay Đường Ý nắm chặt ly cà phê, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô gục xuống trên bàn, muốn tìm cho mình một không gian để dựa vào.
Tiêu Đằng đi đến trạm xe buýt, từng chiếc từng chiếc chạy qua, anh vẫn không hề di chuyển.
Mãi cho đến hôm nay, anh mới bị cái gọi là thực tế làm cho thương tích đầy mình, Đường Ý đau lòng anh lại càng đau lòng hơn. Đường Ý không chịu được để anh bị đè ép, thất bại hoàn toàn, anh cũng không chịu được Đường Ý vì anh mà lần lượt bán đứng chính mình.
Chia tay như vậy thật bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không như vậy.
Hốc mắt Tiêu Đằng đỏ ửng, ngay lập tức nhìn lên, ánh mặt trời xuyên qua đầu xe buýt chiếu vào mắt anh, anh di chuyển, theo hướng đến bệnh viện bước lên xe.
Đường Ý nhắm mắt lại, hô hấp trong đau đớn, nhưng cô lại chỉ có thể chữa lành cho chính mình.
Phong gia.
Ngày hôm đó, Phong Sính hiếm khi ở nhà, anh ngồi trong phòng khách đọc tạp chí. Đường Duệ đi xuống lầu, thấy dáng người đang ngồi trên ghế salon, cô sợ đến mức kêu lên chói tai.
Phong Sính có vẻ không vui "Sao vậy, không thích thấy tôi ở nơi này sao?"
"Không, không phải, tôi chỉ là không ngờ cậu..."
Phong Sính gấp cuốn tạp chí "Cô đừng quên đây là Phong gia, tôi họ Phong".
Đường Duệ vội nói "Tôi biết chứ, cậu đến tìm Triển Niên sao, tôi đi gọi anh ấy".
"Tôi về nhà mình, lại phải vì muốn tìm ái đó mới có thể trở về sao?"
Đường Duệ khó xử, như thể cô nói gì cũng đều không đúng. Có tiếng bước chân đi xuống, trong lòng cô mới được buông lỏng. Phong Sính bỏ lại cuốn tạp chí, đi thẳng tới bàn ăn, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, cùng dọn lên bàn.
Phong Triển Niên đang dùng cơm, bỗng nhiên mở miệng nói "Lâu rồi không thấy Đường Ý tới đây nhỉ?"
Phong Sính nghe được cái tên này, bàn tay nắm đũa dừng lại, Đường Duệ do dự nhìn Phong Sính "Ừm, sau khi chúng ta kết hôn, nó chưa tới đây".
"Hôm nào kêu em ấy đến đây chơi, em đang mang thai, ở nhà một mình không có ai chuyện trò".
"Hôm qua em có gọi điện nhưng Đường Ý bảo gần đây bận việc".
Phong Triển Niên vừa ăn vừa hỏi "Bận việc gì?"
"Em cũng không hỏi kỹ".
Phong Sính cười lạnh, bận việc?
Chẳng phải sợ đến đây lại gặp anh sao?
Đường Ý gần đây thật sự rất nhiều việc, nhiều tiểu cô nương không chịu tăng ca, mà cô ngoại trừ bỏ thời gian làm việc lại không có gì khác.
Hơn mười giờ tối, cô mới tắt đèn rời khỏi phòng làm việc.
Nơi này rất gần với công ty Tiêu Đằng, nhưng ngay cả một lý do đi ngang qua cô cũng không có.
Đường Ý vòng khăn quàng cổ, bước nhanh đến trạm xe buýt.
Thật ra Tiêu Đằng cũng không khác Đường Ý, mỗi ngày đều liều mạng chạy nghiệp vụ bên ngoài, vất vả trở lại công ty, Viên Viện vội giúp anh kêu cơm hộp "Anh như vậy là không muốn sống nữa sao?"
"Công ty đang khởi sắc, không chạy nhiều, lấy đâu ra hợp đồng?"
"Nhưng cũng không nên liều mạng nha!".
Cơm hộp đưa đến, Tiêu Đằng ngồi vào ghế salon, Viên Viện giúp anh lấy ly nước, tay cô chạm vào vai anh "Em biết, anh và Đường Đường chia tay rồi, nhất định rất đau khổ".
Tiêu Đằng không lên tiếng.
Viên Viện nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, lòng cô nổi sóng, nhưng lại không biết thổ lộ như thế nào, mắt thấy Tiêu Đằng ăn xong chuẩn bị dọn dẹp, Viên Viện đánh bạo đột nhiên ôm vai anh "Tiêu Đằng!"
Nam nhân dừng động tác, Viên Viện tựa đầu lên vai anh "Em thích anh lâu như vậy, chẳng lẽ anh không chút nào nhận ra? Lúc trước anh có Đường Đường, em không dám thổ lộ, nhưng em thương anh như vậy. Tiêu Đằng, anh nhìn em đi, đừng hành hạ mình như vậy nữa".
Tiêu Đằng buông lỏng tay, gương mặt không hề ngạc nhiên "Anh không hành hạ bản thân, anh chỉ muốn tự tay gây dựng sự nghiệp".
"Cho dù anh thành công, anh và Đường Đường cũng đã chia tay nhau, Tiêu Đằng, không phải tất cả phụ nữ đều muốn một nửa của mình có địa vị trong xã hội, em luôn thích anh như thế này".
Viên Viện sợ anh cự tuyệt, cô giữ chặt cánh tay Tiêu Đằng "Em biết trong lòng anh còn có Đường Đường, chỉ là tình cảm giấu kín nhiều năm như vậy, nếu không nói ra sẽ rất khó chịu".
Tiêu Đằng nghiêng người nhìn cô, kỳ thật, ngoại trừ Đường Ý, tất cả phụ nữ trong mắt anh đều giống nhau.
Ra khỏi công ty, bên ngoài mưa rất lớn, Tiêu Đằng định ngồi xe, Viên Viện kéo tay anh lại "Anh đưa em về nhà đi".
"Không phải em đi xe sao?"
"Mưa lớn quá, em không dám chạy, như vậy không an toàn".
Tiêu Đằng nghe vậy gật đầu "Vậy cũng được".
Nhà Viên Viện ở ngay trung tâm thành phố, trước đây bọn họ chưa từng ghé qua, chỉ biết loáng thoáng là nhà cô rất giàu có.
Tiêu Đằng theo chỉ dẫn của Viện Viện chạy ra đường lớn phía trước, cho đến khi xe Ferrari dẫn đến những ngôi nhà cao chọc trời, Tiêu Đằng mới ý thức được, có thể sống ở quanh đây, gia cảnh nhất định không tầm thường.
Xe dừng trước ngôi biệt thự, Viên Viện nhìn ra bên ngoài "Vào trong ngồi một chút đi?"
"Không cần đâu", Tiêu Đằng như muốn xuống xe.
Viên Viên giữ tay anh "Nơi này rất khó gọi xe, anh lái xe về đi, sáng mai cha em đưa em đi làm".
Cô cầm một chiếc ô, đẩy cửa xe bước xuống.
Cần gạt nước quét qua một khung cảnh rõ ràng, Viên Viện che dù đi vào biệt thự, cây đại thụ xanh tươi trước cửa che khuất đèn đường, Tiêu Đằng đặt một tay trên tay lái, mắt dán chặt vào cánh cổng sắt.
Không lâu sau đó, di động báo hiệu có tin nhắn.
"Tiêu Đằng, hy vọng anh sẽ nghĩ đến em, còn nữa, lá xe cẩn thận nhé".
Anh không trả lời, nhét di động vào trong túi quần, sau đó lái xe rời đi.
Từ khi Đường Ý chia tay với Tiêu Đằng, thường liên lạc với Đường Duệ hơn.
Đường Duệ nhiều lần kêu cô qua đây nhưng Đường Ý viện đủ lý do để từ chối.
Cô không muốn gặp lại Phong Sính, cũng không muốn nghĩ tới.
Cho nên, tất cả các khả năng, cô đều tận dụng né tránh.
Thế nhưng trên đời vẫn còn một loại khả năng, đó là cô càng tìm cách trốn tránh, người khác càng muốn gặp mặt cô, đó mới là bất hạnh thật sự.
Hôm nay, lúc Đường Ý rời công ty đã hơn mười giờ tối.
Thời tiết chuyển lạnh, đối diện công ty là khu chợ đêm, cô bận việc đến mức không có thời gian ăn cơm chiều.
Đường Ý băng qua đường cái, vừa mới cầm lấy mấy cây thịt xiên nướng chợt nghe

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc