NGUY TÌNH THỬ ÁI

Bà Đường nhìn Đường Duệ, sau đó nhìn qua Phong Sính.
Hai người ngang tuổi nhau, nhưng Phong Sính vẫn gọi Đường Duệ một tiếng mẹ, có thể thấy chàng trai này rất khá.
Trước kia hai người không đồng ý, nhưng dù sao ông bà Đường cũng thương con gái, khi đến đây cũng đã chấp nhận rồi. Bà Đường ngồi ở đó, thái độ vô cùng cẩn thận, cũng suy tính rất nhiều, không muốn người của Phong gia cảm thấy Đường gia khó chiều.
Đường Duệ rủ mắt, nói với Phong Sính "Nó muốn gặp ai, không muốn gặp ai sẽ đều có chừng mực".
Phong Sính nhất quyết không buông tha "Mẹ hai, tôi chỉ là muốn cô gọi dì nhỏ đến đây dùng cơm chiều, đó là em gái của cô, ở một mình đơn độc cô không thấy đau lòng thì thôi vậy".
"Tôi không đau lòng cho em gái?"
Phong Triển Niên liếc Phong Sính "Cánh tay đã bị thương còn không biết yên lặng".
Phong Sính nghiêng người, muốn trốn anh sao?
Anh chính là muốn để cô tự đến trước cửa, không thể cự tuyệt.
Bà Đường bên cạnh im lặng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói "Đường Duệ, con mau gọi cho Đường Ý, bảo nó đến đây".
"Mẹ, Đường Ý đang tăng ca!" Đường Duệ bị Phong Sính nói một trận như vậy, trong giọng nói mang theo sự tức giận.
"Vậy bảo nó tan việc đến", tiếp lời lúc này chính là ông Đường.
Đường Duệ từ nhỏ luôn sợ người cha nghiêm khắc này, ông Đường đã lên tiếng, cô chỉ có thể đáp ứng.
Đường Ý thật vất vả trốn ở nhà thanh tĩnh, lúc nhận được điện thoại của Đường Duệ nói gì cũng không chịu đi, Đường Duệ không thể làm gì đành phải chuyển nguyên lời của bà Đường "Mẹ nói, có muốn ba mẹ trở về chỗ em một chuyến rồi mọi người cùng đến đây hay không?"
"Phiền quá!" Đường Ý tức giận muốn giậm chân.
Trên đường đến Phong gia, Đường Ý lại bị vài cuộc điện thoại thúc giục. Cô ngồi trên xe buýt, nhìn những bông hoa nở rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Đường gia các cô, dường như luôn là những người yếu thế hơn.
Đi đến Phong gia, người một nhà đã ngồi trên ghế salon.
Đường Ý cầm túi ngoan ngoãn đi vào, chào hỏi mọi người "Ba, mẹ..." ánh mắt xẹt qua Phong Sính, tự động lướt qua, sau đó nhìn về phía hai người Đường Duệ "Chị, anh rể".
Phong Sính nghe vậy, không thể cho qua "Dì nhỏ, tại sao lại không chào tôi?"
"A, cháu ngoại trai".
Khóe miệng Phong Sính giật giật, cười đến kỳ quái.
Anh đặc biệt muốn bổ sung một câu, bị cháu ngoại trai cưỡng ép, cảm giác như thế nào?
Cô kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh bà Đường, Phong Sính tự nhiên ngồi đối diện với cô.
Phong Triển Niên hết sức cao hứng, mở mấy bình rượu, cùng ông Đường uống rượu Bạch Cửu. Bà Đường ngồi bên khuyên "Uống ít thôi, uống ít thôi, ba con có khi một hai ngày lại uống rượu, rất hại sức khỏe".
Đường Ý rót đồ uống cho mẹ, bản thân cũng uống vài ly. Phong Sính đẩy ly qua "Dì nhỏ, tay tôi không thể cử động".
Cô không thay đổi sắc mặt, thay anh rót đầy ly.
Ông Đường vừa uống rượu, lời nói cũng tuôn ra "Nhà ta có hai đứa con gái, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, con gái lớn không hề sung sướng, Đường Đường cũng là một nửa con gái của nó, đều là nó lo lắng nuôi dưỡng đến lớn".
Hai tỷ muội chạm mắt nhau bèn nhìn nhau cười.
"Ba, người yên tâm, Đường Duệ sau này cứ giao cho con chăm sóc, con không chỉ cho cô ấy cuộc sống đầy đủ không lo cơm áo mà quan trọng hơn, sẽ không bao giờ để cô ấy phải buồn phiền, chỉ cần vui vẻ làm bà xã của họ Phong con là được."
Đường Ý nghe nói thế, thật sự rất cảm động, tuy rằng cũng là lời ngon tiếng ngọt nhưng đều rất chân thực, so với cái loại hái sao trên trời, lời nói sáo rỗng thì thuyết phục hơn rất nhiều.
Cô khẽ cười, lại càng kích động Phong Sính.
Mắt phượng hẹp dài của Phong Sính quét qua, khóe mắt như lưỡi câu, sắc bén mà lạnh giá. Bà Đường đỏ ửng mắt, hẳn là rất xúc động, ông Đường uống cạn ly rượu, mặt bắt đầu đỏ lên nhưng trong mắt đã không giấu được ý cười. Nhìn lại Đường Duệ và Phong Triển Niên, bộ dạng ân ái lưu luyến, làm người ta buồn nôn!
Phong Sính nặng nề cạn sạch ly, anh tưởng là rượu nhưng lại quên mất đó là nước uống.
Tầm mắt rủ xuống mang theo giá lạnh, những người này, tận tình hưởng thụ tất cả những thứ thuộc về mẹ anh, mà Đường Duệ ngồi ở đó, qua một thời gian ngắn đã học được cách bày ra dáng vẻ đoan trang.
Anh đẩy ly về phía trước "Tôi muốn uống rượu".
Đường Ý nhìn ly rượu trong tay, cô giương mắt nhìn, hắn đột nhiên chen ngang đưa ly đến phá vỡ bầu không khí ấm áp vừa rồi. Uống rượu, uống rượu, uống chết anh.
Đường Ý không nói hai lời, quơ lấy bình Mao Thai, từng tiếng róc rách rót đầy ly cho Phong Sính.
Ông Đường thấy Phong Sính nhận lấy "Hay là đổi uống Bạch Cửu đi?"
Đường Ý ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng tức giận nói "Ba, người không biết, anh rể tửu lượng tốt nhưng cháu ngoại trai tửu lượng còn tốt hơn. Chị, sau này sinh cháu trai, hai người cũng phải dạy nó uống rượu mới được".
Phong Sính nghe vậy liền xanh mặt.
Đường Duệ cười dịu dàng, bàn tay vuốt ve bụng "Sinh con trai hay con gái chị đều thích, Triển Niên cũng vậy".
Phong Sính kín đáo siết chặt ly rượu trong tay, trong lòng u sầu nhưng ngoài mặt không hề lộ ra, lần lượt từng khuôn mặt tươi cười tựa như những lưỡi dao cắt qua người anh. Trước đây Phong Triển Niên từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng cho tới bây giờ không hề để Phong Sính cùng những người đó ngồi cùng bàn dùng cơm.
Phía đối diện, Đường Ý đang chống cằm, nghe Đường Duệ nói chuyện, tóc cô buộc lại sau gáy, áo len cổ thấp màu vàng nhạt lộ ra đoạn xương quai xanh. Cô vốn gầy, mặc quần áo rộng thùng thình liền có vẻ nhỏ bé, lại có vẻ lười biếng duyên dáng.
Nhưng cô cười như vậy lại hoàn toàn khiến Phong Sính khó chịu rồi.
Anh đưa ly rượu lên môi, giống như không chút để ý nói với Đường Ý "Dì nhỏ, cô bây giờ ở đâu?"
Đường Ý nghe vậy đột ngột cảnh giác "Liên quan gì đến anh?"
Bà Đường vội vàng đụng tay cô.
Đường Ý ngẫm nghĩ, cô ở chỗ kia, dựa vào tính cách nham hiểm của Phong Sính, anh nhất định đã biết "Tôi sống ở cao ốc mở rộng trong vành đai phía Bắc".
"Vậy đi làm ở đâu?"
"Khu công viên"
"Như vậy đi làm không phải rất xa sao?"
Đường ý uống miếng nước "Như vậy rất tốt, chỉ chuyển xe thôi".
"Dì nhỏ, như vậy đi, biệt thự của tôi ở ngay khu công viên, cô đến đó ở đi".
Đường Ý buông vội ly nước, ngụm nước nghẹn lại trong cổ họng, cô đẩy ghế ra ho khan vài tiếng. Đường Duệ cũng rất nhạy cảm "Phong Sính, cậu có ý gì?"
Phong Triển Niên trợn mắt nhìn anh.
Phong Sính bình thản nói tiếp "Sao vậy? Cô ấy là dì nhỏ của tôi, tôi ở một mình, nhà có bốn tầng và tầng hầm, hơn nữa trong nhà có quản gia và nhiều người giúp việc như vậy, tôi muốn đưa dì nhỏ đến đó. Mẹ hai, trong đầu các người đang suy nghĩ gì vậy?"
Đường Duệ bấm chặt móng tay tinh xảo vào lòng bàn tay, lời nói này ngược lại chỉ trích các cô là tiểu nhân.
Đường Ý vẫn chưa hoàn hồn, cổ họng trong miệng cứng đờ, cô cầm khăn giấy nhẹ lau khóe miệng "Lòng tốt của anh tôi xin nhận nhưng thật sự không cần, tôi sống với bạn vẫn rất tốt".
Bà Đường cũng nói gấp "Đúng đấy, Đường Đường dù sao cũng là con gái".
Phong Triển Niên gắp thức ăn cho Đường Duệ, nhưng cô không có tâm trạng ăn uống.
Phong Sính cười cười "Trên thực tế cũng không có quan hệ gì, lại không phải ở cùng một chỗ, dì nhỏ, cô sợ cái gì?"
"Được rồi" Phong Triển Niên vừa rót rượu cho ông Đường vừa nói "Nếu con thực sự muốn giúp dì nhỏ, hôm nào tìm một công việc thật tốt cho cô ấy là được".
Những lời này của Phong Triển Niên đã chuyển chủ đề thành công.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Đường Ý nắm chặt, mới vừa rồi cô thực sự sợ Phong Sính sẽ nói những điều không nên nói.
Đường Ý ngẩng đầu nhìn Phong Sính, nam nhân không chớp mắt nhìn cô chăm chú, khi chạm vào ánh mắt cô, Phong Sính cười khẽ, khóe miệng hướng về phía cô làm thành động tác hôn môi.
Cô đứng ngồi không yên, hy vọng bữa cơm này mau chóng kết thúc.
Tửu lượng của ông Đường rất tốt, Phong Sính lảo đảo đứng lên, lúc đi qua còn đụng ngã ghế dựa "Ba, chú, hai người uống tiếp đi, con lên lầu nằm trước".
Mới đi được hai bước, tay anh lại gạt ngã bình hoa trên bàn, nước trong bình đều đổ ra ngoài.
Người giúp việc bên cạnh thấy thế, vội vàng tiến lên nâng đỡ.
Phong Sính rút tay về "Đi đi, tôi không có say, tôi còn tốt lắm".
Đi đến cầu thang, cánh tay lại đụng phải tay vịn.
Phong Sính đau đến kêu toáng lên.
Ông Đường là người tốt bụng và thật thà, khi cùng nhau uống rượu người xa lạ cũng trở thành anh em, ông chỉ tay vào Đường Ý "Đường Đường, nhanh đến đỡ cậu ấy đi".
"Con không đi" Đường Ý cự tuyệt ngay lập tức.
Phong Sính ôm lấy cánh tay "Tay tôi gãy rồi, gãy rồi".
Phong Triển Niên cầm tay Đường Duệ, nhẹ nhàng nói bên tai cô "Chúng ta đều đang ở nhà, Phong Sính sẽ không làm bậy. Đừng quá khẩn trương, để ba mẹ nhìn ra không hay".
Bà Đường đẩy vai Đường Ý "Đi đi, dìu Phong Sính lên nghỉ ngơi đi".
Đường Ý thực sự bị chính mẹ ruột của mình đẩy ra khỏi ghế.
Cô miễn cưỡng đi dến chỗ Phong Sính, nam nhân sau lưng mọi người, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt không hề có ý tốt của cô. Tay anh tự động khoác lên vai cô, cô đỡ hông anh, khó khăn đi từng bước lên trên.
Đi đến lầu hai, ngón tay Phong Sính chỉ về phía trước "Phòng kia".
Đường Ý đứng lại trước đầu cầu thang "Đừng giả bộ, hai ly rượu sao có thể làm anh say đến như vậy? Đóng kịch hơi quá rồi đó?"
Một tay Phong Sính chống vào vách tường "Đã biết tôi đóng kịch, không phải em cũng muốn theo tôi lên đây sao?"
Anh bỗng nhiên nhấc chân tiến về phía cô, Đường Ý lùi lại phía sau "Người nhà của tôi đều ở dưới đó".
"Đúng, chính vì có họ dưới đó tôi mới không sợ em sẽ la lên".
Đường Ý nhìn phía sau, đường xuống lầu đã bị Phong Sính chặn lại, cô muốn đi dọc hành lang không biết chừng lại bị Phong Sính ép vào căn phòng kia, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cô đứng đó bất động, Phong Sính tiến lên, cơ thể hai người rất nhanh tiếp xúc với nhau, Đường Ý muốn vượt qua, Phong Sính vươn tay khóa chặt bả vai cô "Dì nhỏ, tôi thật sự say rồi".
"Tránh ra!"
"Dì nhỏ, con người của tôi cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt".
Đường Ý trợn mắt nhìn anh "Anh cũng có điểm tốt nào sao?"
Phong Sính không khỏi bật cười, ngón trỏ vươn ra khoảng không ngoắc ngoắc với cô "Tôi có một khuyết điểm, một khi đã uống say sẽ nói loạn cả lên, nói cái gì đây? Người ta thường nói, làm người phải biết che giấu nhưng tôi không thích như vậy. Tôi thích nhất cùng thảo luận chuyện phụ nữ, người nào trước lồi sau lõm, người nào có kỹ thuật tốt, người nào...", ngón trỏ Phong Sính gảy nhẹ cằm cô "Người nào ở trên giường khóc lóc như mưa, đập phá đồ đạc, ô, dì nhỏ, hình như thật giống với em đó?"
"Cút!"
Ngón tay Phong Sính trở về chỗ cũ lưu lại cảm giác khi sờ vào cằm cô "Tôi cũng không biết làm thế nào để lăn đi" anh tiến đến trước mặt cô, thở nhẹ một hơi. Mùi rượu Bạch Cửu tinh khiết lan tỏa trên mặt cô, Đường Ý bị nghẹn bày ra vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Phong Sính đột nhiên đẩy cô đến bên tường, thân hình cao lớn ép sát phía trước, nụ hôn mãnh liệt mà triền miên cạy mở khớp hàm Đường Ý.
Môi lưỡi nóng bỏng khiến cô không thể chống đỡ, Đường Ý muốn nghiêng đầu né tránh nhưng Phong Sính giữ chặt cằm không để cô động đậy.
Bàn tay anh thăm dò vào vạt áo cô...
Đường Ý vội đè cổ tay anh lại, thật vất vả mới đẩy được anh ra một chút, cô thở hổn hển ổn định tâm trí. Thân hình Phong Sính dán chặt vào cô, không cho cô có cơ hội dịch chuyển.
"Dì nhỏ, em muốn trốn tránh nhưng thực ra em nên sớm hiểu được, từ ngày ba tôi và chị em bắt đầu, quan hệ của chúng ta đã không thể tách rời. Cho dù em muốn né tránh, nhưng kết hôn đã là chuyện của hai gia đình, trừ khi em hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Đường gia, tôi nói đúng không?" Phong Sính yêu chết cái cảm giác vuốt cằm Đường Ý, hai ngón tay anh chạm vào "Dì nhỏ, đã lâu rồi tôi không chạm vào em, chúng ta làm một lần đi?"
"Anh chết đi".
"Một lần, trước hết một lần. Đi thôi!" Tay anh chạm lên người Đường Ý, giống như diều hâu túm lấy gà con. Đường Ý hung hăng đánh một quyền vào cánh tay bị thương của anh, Phong Sính đau đến kêu thành tiếng, thuận tay bỏ ra.
Đường Ý nắm chặt cánh tay bị thương của anh đặt trên tường, cô nhanh chóng chạy đến cầu thang, Phong Sính chỉ tay vào người cô "Em thử bỏ chạy xem?"
"Ngu xuẩn", Đường Ý mắng anh một câu, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng xuống.
Phong Sính ở trên lầu không đi xuống, bữa ăn tiếp theo nhờ vậy mà vui vẻ hơn.
Ba Đường uống không ít rượu, Phong Triển Niên cho người nấu mấy chén trà đặc, mọi người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Phong Sính xuống lầu, thấy hai chị em Đường gia đang cười nói vui vẻ.
Nhìn thấy anh, Phong Triển Niên hỏi "Đã khá hơn chút nào chưa?"
"Vâng, có thể uống quá nhanh nên mệt chết con".
Đang nói chuyện, quản gia dẫn người tiến vào "Lão gia, vị tiểu thư này nói muốn tìm Phong thiếu".
Phong Triển Niên ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức thay đổi, Đường Ý vừa lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy.
Cô gái trẻ tuổi lắc lắc thân hình uyển chuyển như rắn nước bước vào, nhìn thấy Phong Sính liền tiến lên ba bước "Em tìm anh cả buổi rồi, sao lại quát bảo em đến đây?"
"Tôi đã nói với em rồi, tôi không đi được, em không tin lại còn cáu kỉnh với tôi, không phải để em thấy rõ sao? Nhà tôi thật sự đang có khách".
Đường Duệ không khỏi quan sát cô gái kia, dáng người cao gầy, cổ áo đầm chữ V không che hết phong cảnh bên trong, cô quay đầu cười cười với Phong Triển Niên, có loại con trai không biết nghe lời này, ông làm cha cũng không dễ dàng.
Phong Triển Niên vỗ nhẹ lên tay cô.
Nhưng Đường Ý lại cảm thấy là lạ chỗ nào, Phong Sính nói với cô gái "Tôi dẫn em ra sân xem một chút".
Hai người đi ra ngoài, nhưng không lâu sau Phong Sính đã trở vào.
Phong Triển Niên làm bộ như thuận miệng hỏi "Cô ta về rồi à?"
"Không đâu, nói vườn hoa trong sân đẹp mắt, con cũng không có tâm trạng cùng cô ấy ngắm hoa ngày đông lạnh".
"Sau này, đừng có người nào cũng gọi đến nhà, chẳng ra thể thống gì cả".
Phong Sính nhún vai, không trả lời.
Phong Triển Niên ân cần bóc hạt dưa cho Đường Duệ, qua một lúc, ông sờ sờ túi "Anh để quên đồ trên xe rồi, anh xuống lấy, em ngồi đây với ba mẹ đi".
"Được", Đường Duệ không nghi ngờ gì.
Đường Ý đang xem TV "Chị, em ra sân dạo một chút, lúc tối ăn no quá".
"Đi đi".
Đường Ý đi ra bên ngoài, sân vườn ở Phong gia rất rộng, cô tìm một vòng, cuối cùng nghe được tiếng nói chuyện ở phía sau biệt thự.
"Triển Niên, đến tột cùng là em làm bừa hay trái tim anh quá cứng rắn?"
"Lúc trước đưa tiền cho em, chẳng lẽ còn chưa đủ?"
Đường Ý đứng sau đám cây hoa gạo, cành lá vươn rộng vừa đủ che chắn cho cô, cô đưa tay uốn cong cành cây trước mặt, vừa lúc có thể nhìn thấy Phong Triển Niên và cô gái kia.
"Cái em muốn không phải là tiền".
"Không lấy tiền?" Phong Triển Niên cười lạnh "Vậy lúc đó là ai muốn nâng giá?"
Cô gái mở miệng phản bác "Chẳng lẽ anh nghe không hiểu sao? Là em muốn rời khỏi anh".
"Quên đi, đó đều là chuyện trước khi kết hôn, bây giờ tôi đã có vợ, còn sắp có con, không cần biết em và Phong Sính có quan hệ như thế nào, lập tức rời khỏi nó cho tôi!"
Đường Ý không thể giấu được sự kinh ngạc, thì ra Phong Sính nói không sai, Phong Triển Niên đã nhiều tuổi nhưng lại mắc nợ phong lưu không ít.
"Rời khỏi?" Cô gái cũng tức giận, hai tay ôm trước ngực "Cả thành phố Lận An này, em có thể đi đâu tìm Phong Sính như vậy? Chuyện của chúng ta, anh không nói, em không nói làm sao anh ta lại biết được?"
Phong Triển Niên ném cái nhìn tàn khốc về phía cô "Em cho rằng mình lớn mạng rồi đúng không?"
"Triển Niên, em đối với anh là toàn tâm toàn ý. Anh giờ có vợ thì có gì tốt? Cô ta có gì hơn em chứ?"
Đường Ý nghe nói vậy, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Phong Triển Niên ở phòng khách, cô không khỏi dùng sức đè nặng nhánh cây.
Phía sau, một bàn tay đột ngột đưa tới bịt miệng Đường Ý.
Cô bị dọa sợ đến mức run rẩy, thiếu chút nữa hét to, Phong Sính kề sát môi mỏng bên tai cô "Là tôi".
Đường Ý mơ hồ lên tiếng "Buông ra!"
"Xem kịch vui sao? Đứng ở đây xem cảnh tình tứ này cũng không gọi tôi".
Ánh mắt hai người xuyên qua bụi hoa nhìn ra phía trước.
Cô gái bắt đầu động tác dây dưa "Triển Niên, anh đừng bỏ mặc em, cô ta không phải đang mang thai sao? Để cho em trở lại bên cạnh anh, anh không cần danh phận, chúng ta vẫn như trước kia ở cùng một chỗ có được không?"
Phong Triển Niên bước lùi về phía sau "Em mau rời khỏi đây, sau này đừng bao giờ đến đây nữa".
"Em không đi!" Cô gái nói rõ lớn tiếng "Triển Niên, anh cũng đừng lừa gạt em, anh thật có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người trong nhà kia sao? Em hiểu rõ anh như vậy, không bao lâu nữa anh sẽ chán ghét mà vứt bỏ cô ta, giống như đã từng đối xử với em".
Cô bước tới ôm lấy tay ông, Phong Triển Niên dùng sức đẩy cô ngã xuống đất "Em dám ầm ĩ, tôi sẽ cho em cả đời này không thể gặp người khác, cút đi cho tôi!"
Lần đầu tiên Đường Ý thấy Phong Triển Niên tàn nhẫn như vậy, cô gái ngồi dưới đất, nước mắt lăn dài.
Đường Ý thấy hối hận, cô không nên đến đây.
Cô bước lui về phía sau, muốn rời đi.
Phong Sính lại kéo cô vào ngực, không cho cô đi "Gấp cái gì?"
Đường Ý kéo tay Phong Sính ra "Nhìn thấy người phụ nữ của mình cùng ba anh ở đây, anh rất thích thú đúng không?"
Phong Sính giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống hôn môi cô, Đường Ý vội tránh đi, bàn tay nam nhân ôm lấy hông cô, nói khẽ giữa tiếng răng môi đang cọ sát "Em la lên đi, để ba mẹ và chị em cùng đến đây, đến lúc đó bảo cô gái kia đem những lời nặng nề vừa rồi nói lại một lần nữa".
Cảm giác được Đường Ý cứng người, cánh tay Phong Sính vòng qua sau cổ cô, dùng sức kéo cô vào lồng ngực, anh từ trên cao phủ xuống môi cô, hành động bá đạo như vậy, cô hoàn toàn rơi vào thế yếu, anh muốn làm gì thì làm.
Phong Sính cảm thấy sự kích thích nóng bỏng rất sảng khoái, người đẹp dưới ánh trăng, cánh tay bị thương của anh nắm chặt vòng eo uyển chuyển của Đường Ý, hận không thể cứ như vậy đem cô vò nát trong ngực.
Ngọn lửa trong cơ thể từ từ tràn ra, Phong Sính nới lỏng một chút, thở hổn hển "Em biết không... Cô gái kia... Là tôi, là tôi gọi tới... Đừng nhúc nhích, cử động nữa tôi sẽ ,a... Sẽ hôn em lần nữa".
___
Lời tác giả: Người này thật sự là do tôi viết ra đây sao, nhìn trời ~
Khinh thường kẻ điên này, giống như anh, tôi cũng say rồi ~

Bình luận

Truyện đang đọc