NGUY TÌNH THỬ ÁI

Đường Ý không nói được ra hơi, hai mắt cô trợn tròn, nhấc chân đá người đàn ông nhưng bộ dạng của đối phương vô cùng hung dữ và đáng sợ. Hắn vung một búa lên, Đường Ý né được, tiếng búa vụt qua nện thẳng vào màng nhĩ cô.
Đường Ý chưa kịp chạy trốn đã bị đối phương đè xuống.
Cô biết mình sẽ lành ít dữ nhiều.
Có bảo vệ biết chuyện chạy tới, thấy có chuyện liền nhào lên trước. Gã đàn ông thấy vậy liền kéo mạnh Đường Ý lên, kiềm chặt hai bên người cô đi đến thang máy.
Đi tới tầng hai, hắn kéo Đường Ý đến đầu cầu thang, lưng cô dựa vào lan can sắt, phía sau chính là khoảng không lơ lửng.
Cánh tay hắn siết chặt cổ Đường Ý, cây búa trong tay nhắm ngay đầu cô.
Bảo vệ chạy đến nắm chặt cây gậy cảnh sát bên hông "Đừng làm bậy!"
"Kêu giám đốc trung tâm các người ra đây. Đừng lừa tao, bằng không tao đập chết cô ta ở đây".
Hơi thở Đường Ý gấp gáp, hai tay nắm chặt lấy cánh tay đối phương "Anh trai à, tôi với anh không thù không oán, anh tha cho tôi đi".
"Câm miệng, bằng không tao cho đầu mày nở hoa".
Tầng dưới trung tâm có rất nhiều người tụ tập lại, tiếng huyên náo bên tai không dứt, Đường Ý bị đối phương ghìm ở cổ, hô hấp ngày càng khó khăn.
Một bảo vệ đi báo với cấp trên nhưng người phụ trách có liên quan làm sao dám lộ diện, ai dám ló mặt ra cũng chính là viết án tử cho mình.
Phong Sính từ tầng bốn mua sắm xong đi xuống dưới, nhìn thấy thang máy lầu hai có động tĩnh, mới đầu còn lơ đãng, đến khi nhìn kỹ, cánh tay Đường Ý lồng trong túi màu đỏ đã thu hút tầm mắt của Phong Sính.
Dưới lầu, mấy người đồng nghiệp của Đường Ý hét lên "Đường Đường, Đường Đường!"
Thần sắc Phong Sính căng thẳng, nhanh chóng đi xuống lầu.
Đi tới lầu hai, vòng qua hành lang phía trước, bảo vệ muốn ngăn Phong Sính lại, gã đàn ông kia vẫn đang rống lên "Kêu ông chủ cái trung tâm này tới đây".
Phong Sính đẩy người bảo vệ đang ngăn mình, anh thong dong bước lên "Tôi chính là ông chủ".
Mấy người bảo vệ thấy vậy, không biết anh là ai, từ đâu xuất hiện?
"Mày là Từ Hào?"
Xem ra gã này trước đó đã tìm kiếm trên Baidu.
Phong Sính cũng không nhìn đến Đường Ý "Phải, tôi là Từ Hào".
Gã ta nghe vậy, tức giận giơ lấy cây búa trong tay "Con mẹ nó mày không phải là người, vợ tao bị kẹp làm tổn thương nặng, tìm các ngươi lại bị trì hoãn. Ỷ mình có tiền đúng không, tao cho trung tâm các ngươi không còn mở cửa được nữa..."
"Vợ anh bị kẹp làm tổn thương? Chuyện khi nào?"
"Tháng trước, bị cửa thang máy kẹp lại bị thương nặng, tao cũng là người đàng hoàng, không muốn đục nước béo cò, chỉ là muốn bồi thường thỏa đáng, nhưng bây giờ trong nhà đã không còn tiền chữa bệnh rồi..."
Hắn càng nói càng kích động, chiếc búa trong tay chỉ chỉ vào đầu Đường Ý "Tao đây sẽ cho cô ta chết tại nơi này".
Phong Sính vừa nghe vậy, trong lòng liền bật ra sự khẩn trương không giải thích được, anh vươn tay "Đừng, cô gái này là người vô tội, đánh chết cô ấy cũng chẳng có lợi ích gì với anh, chuyện kia là có kẻ dưới quyền gạt tôi làm bậy, bây giờ tôi sẽ bồi thường tiền cho anh".
"Mày cho rằng tao sẽ lại tin lời mày nói sao?"
Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Phong Sính, như thể vật báu nắm giữ trong lòng bàn tay bỗng nhiên bị người ta hất tay trên muốn phá vỡ. Anh lấy túi to ra nói với giọng lão luyện "Anh có biết cái này bao nhiêu tiền không? Cầm lấy trước đi".
Phong Sính ném cái túi một cái, rơi xuống bên chân gã đàn ông.
Anh kiêu ngạo được nuông chiều nhiều, tiền đối với anh trước giờ chưa từng quan trọng.
Nhưng gã đàn ông không hề nhìn đến "Tao không cần vỏ ngoài, bây giờ vợ của tao rất nguy kịch, tiền không có ý nghĩ gì nữa".
"Đầu óc anh có bị bệnh không?", Phong Sính chỉ tay về phía hắn "Muốn chết cũng đừng kéo người khác xuống làm đệm lưng, làm sao anh biết vợ mình không thể cứu chữa, tôi có thể tìm bác sĩ tốt nhất cho vợ anh..."
Đường Ý có chút đứng không vững, gã ta tưởng cô muốn chạy liền lôi kéo lui về phía sau. Bị kéo xuống quá nhanh, nửa người Đường Ý hướng lên trên, thiếu chút nữa rơi ngược xuống dưới.
Hai tay Phong Sính gắt gao siết chặt, thiếu chút nữa đã bật ra tên cô.
"Anh thả cô ấy ra trước, tôi thấy cô ấy sắp chịu không nổi rồi".
"Đừng tới đây", hắn nhìn xuống dưới lầu "Mày mà tới đây, tao sẽ dùng búa đập chết mày".
Phong Sính không sợ, anh chỉ muốn tìm cách tiếp cận hắn ta mà không làm tổn thương đến Đường Ý. Bên cạnh cầu thang cuốn đặt một chậu hoa cao hơn đầu người, lúc này bỗng nhiên có một bóng người từ phía sau nhảy ra.
Khi hắn ta định giáng búa xuống người Phong Sính, đối phương nhào mạnh tới, một tay vừa bắt lấy hắn, Phong Sính dùng sức kéo Đường Ý lại, ôm chặt cô vào ngực.
Lực búa rất lớn, thiếu chút nữa đã rơi xuống, người phía sau nhanh chóng phóng ra, trái phải tung quyền cước, tốc độ nhanh mà tàn nhẫn, vừa nhìn thấy là người được huấn luyện chuyên nghiệp. Thân hình anh ta cường tráng, đạp mạnh lên đầu gối đoạt lấy búa trong tay gã đàn ông, khiến hắn ta nằm gục xuống không cử động được.
Phong Sính ôm chặt lấy Đường Ý, ở đâu ra người đàn ông này, dám cướp lấy danh tiếng của anh như vậy.
Hành động này, vốn là nên để anh làm.
Bảo vệ chạy lên trước giữ lấy búa, kiềm chặt gã đàn ông. Đường Ý đã khôi phục được một chút, Phong Sính cúi đầu nhìn chăm chú người trong ngực "Không sao chứ?"
Người đánh võ kia nhìn lại tay mình, vừa rồi dùng sức quá mạnh, chỉ muốn nhanh chóng chế ngự đối phương, bây giờ để ý mới thấy các đốt ngón tay đã bị nứt ra.
Anh ta thổi nhẹ vài cái, tầm mắt không khỏi hướng về Đường Ý.
Đường Ý đẩy Phong Sính ra, cũng không nhìn vào mắt anh, trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông "Vừa rồi thật cảm ơn anh, nếu không chắc tôi đã lành ít dữ nhiều rồi".
"Đừng khách sáo, tiện tay thôi mà".
"Tay của anh không sao chứ?"
"Không có gì đáng ngại".
Cần cổ Đường Ý còn đỏ, cô lại sợ chết, ai mà không muốn sống, lần này đã xem đối phương là ân nhân cứu mạng rồi "Anh cho tôi số điện thoại đi? Hay là, tôi mời anh ăn cơm?"
Đối phương móc trong túi ra một vật "Đây là danh thiếp của tôi".
Phong Sính bước nhanh đến, muốn túm lấy cô, Đường Ý nhận lấy danh thiếp liếc nhìn "Thì ra anh là huấn luyện viên quyền anh, thảo nào lợi hại đến vậy".
"Quá khen".
Phong Sính ôm lấy bả vai Đường Ý, cảnh sát lập tức chạy đến hiện trường, Đường Ý nhìn anh hoài nghi, thấy anh chàng kia đi rồi, cô cũng chuẩn bị rời bước.
Mấy người bạn cũng bị thương mức độ không giống nhau đều được đưa lên xe cứu thương. Đường Ý định đi xuống lầu đã bị Phong Sính gọi lại "Đến bệnh viện".
"Tôi muốn đi xem, bạn tôi còn ở đây".
Phong Sính kéo tay cô trước mặt mọi người, Đường Ý vội né tránh "Tự anh đi đi".
Thấy cô muốn đi, Phong Sính dứt khoát ôm lấy cô "Làm sao mà nơi nào cũng đều có em, vừa rồi cũng không sợ bị người ta một gậy đánh chết".
"Đó là búa, không phải gậy".
"Tốt xấu gì tôi cũng vừa cứu em một mạng..."
Đường Ý ngắt lời anh "Cứu tôi là Triệu Tử Kiêu".
"Ôi, mới đó đã nhớ kỹ tên người khác? Sao em không nhớ thành Triệu Tử Long?"
Đường Ý không muốn phí thời gian với anh "Giờ tôi có việc gấp".
Phong Sính nhìn cô không nói chuyện cũng không cho cô đi, Đường Ý bị anh nhìn như vậy bỗng thấy sợ hãi. Ánh mắt anh lạnh băng, bỗng nhiên cười lạnh bên môi "Đường Ý, tôi lo lắng cho em như vậy, em lại làm như không thấy đúng không?"
"Tôi nhìn thấy rồi".
"Nếu đã nhìn thấy, đây chính là biểu hiện mà em nên có?"
Đường Ý nhìn anh không chớp mắt "Đều nói làm chuyện tốt không để lại danh tín, sao anh lại giống như muốn người khác phải cảm tạ chứ?
Phong Sính nghe vậy, khóe miệng nở hoa "Tôi với em cần gì phải giả vờ như vậy, không nói đến lợi ích, người nào có thể mạo hiểm cứu em chứ?"
"Tôi và Triệu Tử Kiêu trước giờ chưa từng gặp mặt".
Phong Sính lạnh mặt "Em không để yên có phải không? Đó vốn đâu phải chuyện của hắn, tự hắn chạy tới phá đám".
Một đồng nghiệp không bị thương tìm thấy Đường Ý, chạy đến ôm lấy cô "Đường Đường, cậu không sao chứ, làm tớ sợ muốn chết".
"Không sao, không có việc gì cả", Đường Ý nhỏ giọng ôn hòa, bàn tay vỗ nhẹ lưng đối phương "Chúng ta đến bệnh viện đi".
Hai người nắm tay nhau, mới đó đã nhanh chóng rời đi.
Phong Sính không xen vào, anh còn có chuyện khác phải làm.
Gã cầm búa đã bị áp giả rời đi, Phong Sính đi đến trước xe, ánh mắt lạnh lùng mà tràn đầy cơ trí. Mặc dù từ nhỏ được nuôi dưỡng trong gấm vóc lụa là tính tình ngang ngược nhưng lại là người đặc biệt nhạy bén, đó mới là nguyên nhân chính khiến anh có được địa vị của ngày hôm nay.
Nhìn thấu mối liên hệ, anh ở trong căn phòng nhỏ dùng tài nghệ ổn định gã cầm búa.
Cảnh vệ đứng canh ngoài cửa, anh chỉ có nửa tiếng đồng hồ.
Gã ta giương mắt nhìn anh đang ngồi đối diện "Từ Hào, không thể lấy mạng của mày, thật đáng tiếc".
"Đừng giả bộ, chỉ bằng cây búa của anh có thể khiến cho Từ Hào lộ diện sao? Tôi xem anh cũng không có bệnh tâm thần, vấn đề đớn giản như vậy sẽ không suy nghĩ qua. Anh nhìn lại mình đi, vợ sắp chết, chính mình sắp ngồi tù. Nói cho tôi biết, là ai bày mưu tính kế để anh làm?"
Gã đàn ông căng thẳng nhìn Phong Sính "Tôi không hiểu ý của anh".
"Tìm vài người vô tội ra tay tại nơi đang diễn ra hoạt động, tin tức này một khi tung ra sẽ khiến khu trung tâm này tám đời không ngóc đầu lên được".
Hai tay bị còng của gã đặt bên mép bàn "Thế thì sao? Tôi chỉ muốn vợ tôi không xảy ra chuyện gì".
Phong Sính nhìn về phía bàn tay của hắn, anh kéo còng tay đối phương lại, tay kia rút ra cây bút trong ống đựng bút bên cạnh, ngón cái nhanh chóng bật nắp bút, đầu bút liền đâm mạnh vào tĩnh mạch gã ta.
Hắn kêu rên một tiếng, ánh mắt Phong Sính sắc bén, lời nói âm độc gằ ra từng chữ "Đừng la to, tiếp tục như vậy cùng lắm là phế bỏ một bàn tay mà thôi, nhưng anh như vậy không nên gây hại đến người thân. Vợ anh lúc này hẳn là đang ở bệnh viện tích cực tiếp nhận trị liệu, anh nói, lúc truyền dịch bỗng nhiên bị người khác cắt đường truyền sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Mày", mồ hôi hắn ta chảy ròng ròng "Không được làm bậy".
"Cái này còn phải xem biểu hiện của anh".
"Tôi thật sự không biết, có người tìm tôi, nói chỉ cần làm chuyện này, tiền thuốc men sau này của vợ tôi sẽ được chi trả toàn bộ, còn thay tôi trả hết khoản nợ lúc trước. Tôi nghĩ Từ Hào đã không chịu lộ diện, nhất định là muốn vợ tôi chết, đến lúc đó giả vờ bồi thường một khoản, xong hết mọi chuyện..."
Lực đạo trong tay Phong Sính vẫn không buông lỏng "Bọn họ bảo anh đến làm loạn ở trung tâm mua sắm?"
"Đúng, nói tìm lúc ở nhiều người tập trung xuống tay, đến lúc đó sẽ sắp xếp truyền thông".
Phong Sính rời khỏi cục cảnh sát, đã hiểu ra toàn bộ mọi chuyện.
Kinh tế thành phố Lận An phát triển, ai cũng muốn tìm được một chỗ ở đây, vì lợi ích tự nhiên sẽ có chuyện xung đột ngầm. Ý nghĩ đầu tiên của Phong Sính chính là động đến ba của mình.
Anh từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Phong Triển Niên, mưa dầm thấm đất, những thủ đoạn kia của Phong Triển Niên, Phong Sính nhắm mắt lại cũng có thể học xong.
Anh cảm thấy có thể hiểu được, nhưng thiếu chút nữa thương tổn đến Đường Ý, vậy cũng không tốt.

Đường Ý và hai người bạn bị thương không giống nhau, bất quá cũng không nghiêm trọng. Một người bị đập trên vai, một người trên tay, kiểm tra xong được xuất viện trong ngày.
Qua hai ngày, trong lúc vô tình Đường Ý nhìn thấy tấm danh thiếp trong túi, thấy địa chỉ công ty trên đó cũng không xa, cô định tan việc sẽ qua đó.
Đi qua quầy trái cây, Đường Ý mua vài thứ, đi đến địa chỉ trên danh thiếp, trong quán quyền anh nhìn thấy giáo viên quyền pháp Triệu Tử Kiêu.
Đường Ý yên lặng ngồi một bên, không có quấy rầy, cho đến có học viên mở miệng, "Thầy Triệu, bạn gái của thầy sao?"
Triệu Tử Kiêu mặc áo đen quay đầu lại, nhìn thấy Đường Ý không khỏi có chút giật mình, anh bước đến "Là cô sao".
"Không quấy rầy anh chứ?"
"Không có, không có".
Triệu Tử Kiêu toàn thân là cơ thịt, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, diện mạo không tà mị bức người như Phong Sính nhưng cũng được xem là anh tuấn như mặt trời.
Đường Ý cố ý mời anh dùng bữa cơm, hai người cùng nhau trò chuyện rất vui.
Triệu Tử Kiêu năm nay 26 tuổi, gia cảnh sự nghiệp khá tốt. Người này Đường Ý chỉ nợ ân tình chứ không yêu, cho là một bữa cơm mọi chuyện sẽ kết thúc, không ngờ Triệu Tử Kiêu lại dần có tâm tư khác.
Từ lúc ở quán quyền anh khi anh nghiêng đầu nhìn thấy thân ảnh Đường Ý yên lặng ngồi đợi, trái tim của anh đã bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng mất rồi.
Thỉnh thoảng, Triệu Tử Kiêu sẽ đến trước cổng công ty đợi Đường Ý, dần dần các đồng nghiệp biết chuyện lan tin, cũng biết anh có lòng theo đuổi Đường Ý.
Nhưng những lời này Triệu Tử Kiêu không có nói thẳng với Đường Ý. Cự tuyệt hay đồng ý, đối với Đường Ý mà nói vẫn còn quá sớm.

Phong gia.
Mấy ngày nay Đường Duệ đều kiên trì luyện tập, hơn nữa hiệu quả lại rất tốt, mặc dù vẫn còn hơi đầy đặn nhưng cũng không thể nào một bước trở thành người gầy được.
Bình thường cô cũng sẽ tiêu tốn nhiều thời gian đi ra ngoài, làm đẹp, mua đồ mới, hoặc là cùng em gái đi dạo khu mua sắm.
Chủ nhật hôm nay, Đường Ý đem đồ chơi đến Phong gia.
Đường Duệ ở nhà vẫn mang giày cao gót, mặc bộ váy bó sát người, bé Gạo nằm trong ngực tròn mắt cười cười với cô.
Đã đến giờ cơm, Phong Sính cũng tới, Đường Duệ giao con trai cho bảo mẫu "Ba anh đi ra ngoài, nhưng có gọi điện nói sẽ về ăn cơm trưa. Phong Sính, anh ở lại đây đi".
"Được".
Phong Sính không khỏi nhìn đến Đường Ý "Dì nhỏ, cũng lâu rồi không gặp cô, đang làm cái gì vậy?"
"Tôi đương nhiên là đi làm".
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Phong Triển Niên đi vào đúng lúc, cầm túi văn kiện trong tay.
Đường Duệ bước lên, gương mặt đầy ý cười "Về rồi, Đường Ý và Phong Sính cũng đã đến đây".
Phong Triển Niên khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua cô, sắc mặt nghiêm nghị đi vào phòng khách.
Đường Duệ vốn định cầm giúp ông túi xách, cô có chút lung túng đứng một chỗ, Đường Ý nhìn thấy, trái tim không khỏi trầm xuống.
Đường Duệ đi tới bên Phong Triển Niên "Em bảo phòng bếp mang thức ăn lên nha?"
Phong Triển Niên đặt túi văn kiện lên bàn vỗ vỗ "Em xem vật bên trong đi".
Đường Duệ hơi ngờ vực, mở túi ra, nhìn thấy bên trong là một xấp ảnh chụp.
"Triển Niên, anh có ý gì?"
"Người đàn ông này là ai?"
Mi mắt Đường Ý nhảy lên, cô đứng dạy đến bên Đường Duệ, nhìn qua xấp ảnh cũng khiến cô dở khóc dở cười.
Một vài lần, rõ ràng là chị gái đi cùng cô, phía sau còn có Triệu Tử Kiêu, nhưng trong tấm ảnh hoàn toàn không có bóng dáng của Đường Ý. Thám tư tử đến giờ điều tra vẫn không có kết quả, bỗng nhiên nổi lên ý biến thái.
"Anh rể hiểu lầm rồi, lúc đó em cũng có ở đó".
Thế nhưng Phong Triển Niên lại không nghe vào lời của cô, Phong Sính thì ngồi trên sofa, dáng vẻ xem kịch vui.
"Đường Duệ, em tự nói đi".
"Những bức ảnh này đã được xử lý..."
"Em xem lại đi, hai người lúc ấy rất thân mật?"
"Em chỉ là xin anh ta chỉ bảo một số chuyện", Đường Duệ biết Phong Triển Niên là người bảo thủ, cho dù có một trăm cái miệng cũng khó làm ông tin tưởng "Anh không tin em sao?"
Đường Ý cầm mấy tấm ảnh lên, cái đầu ngốc nghếch của chị cô lại còn quanh quẩn vấn đề này. Phong Triển Niên nếu tin lời cô còn có thể cho người đi điều tra sau lưng sao?
"Anh rể, đây là bạn trai em" Cô nói rõ ràng "Ngày đó là em dẫn anh ấy đến gặp chị".

Bình luận

Truyện đang đọc