NGỤY TRANG HỌC TRA

Ngày mai chính là sinh nhật Cố Tuyết Lam.

Tạ Du chọn ở lại trường không phải vì trong lòng có vướng mắc, chỉ là cậu không nỡ rời xa cái rương chất đầy tài liệu dưới gầm giường ký túc xá của mình thôi.

Hạ Triều nghe xong “Ồ” một tiếng, sau đó không đầu không đuôi thêm một câu: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”

“…”

Rõ ràng Hạ Triều còn định nói thêm gì đó kiểu “Sức khỏe dồi dào vạn sự như ý”, nhưng vừa mới há mồm, đã bị sát thủ vô tình cắt ngang.

“Được, rất hay, cám ơn cậu.” Tạ Du làm một động tác năm ngón tay chụm lại đáp lễ Hạ Triều, “Nhận.”

“Động tác này của cậu sao giống cái ảnh động mà thằng Thẩm Tiệp hay gửi cho tôi thế.” Hạ Triều bắt chước được, lại xòe ngón tay ra, “Thả.”

Tạ Du: “…” Thả cái đầu cậu á.

Nãy giờ Đường Sâm giao bài tập ngữ văn nhưng Hạ Triều không hề hay biết.

Hắn ngồi một chỗ nhàn nhã mãi rồi mới vỗ vỗ vai đứa ngồi trước, mượn lại vở ghi của cậu ta chép lại lần nữa.

Cậu bạn ngồi trước hoàn toàn không hiểu, ai trong lớp cũng biết Hạ Triều căn bản chẳng bao giờ làm bài tập, thế là đánh bạo hỏi: “Cậu định làm bài tập à?”

Hạ Triều vừa chép vừa nói: “Nhỡ đâu đấy. Không đoán trước được, xem duyên phận thế nào đã, có khi đọc đến bài nào thấy có hứng thì sao, một khi đã có duyên thì muốn cũng không đỡ lại được.”

Cậu bạn kia đoán chừng cũng là lần đầu tiên nghe đến cái thể loại “làm bài tùy duyên” này, nhìn mà cảm thán mãi.

Hạ Triều chép thành hai bản, trả vở cho bàn trước, lại lấy một bản trong đó thảy lên bàn Tạ Du: “Cầm đi, không chừng lại xuất hiện kỳ tích thì sao.”

Tạ Du cúi đầu nhìn tờ giấy chằng chịt những chữ không thể nhìn ra cái rắm gì, nhủ thầm trong lòng đọc còn không ra thế này, kỳ tích xuất hiện bằng niềm tin à.

Cậu gấp tờ giấy lại, nhất thời không biết để đâu, tiện tay nhét vào trong túi áo, lại nghe thấy Hạ Triều hỏi: “Sinh nhật cậu ngày nào?”

Tạ Du quay mặt sang, thật sự nhìn đã thấy phiền, bóng ma trong lòng lúc ở ngoài hành lang vừa nãy vẫn còn chưa xua tan được. Một dãy cửa sổ, đồng loạt nhô ra một loạt cái đầu, đều mang vẻ mặt trợn mắt há mồm kinh ngạc nhìn hai đứa bọn cậu.

Vạn Đạt thậm chí còn lấy tay che mắt, tỏ vẻ phi lễ chớ nhìn.

Cậu lớn ngần này còn chưa bị dính thị phi tai tiếng nào với ai, sau khi đụng phải Hạ Triều mới phát hiện ra thế giới này thật chẳng hiếm lạ bất cứ thứ gì.

“Các em nội trú ở lại cuối tuần nhớ tuân thủ nghiêm quy định của nhà trường nhé.” Đường Sâm kiếm cái ghế dựa ngồi xuống, có lẽ định ở lại với đám học sinh tới hết giờ tan học, “Phải tin tưởng vào khoa học, suýt nữa thầy quên mất chuyện xảy ra trong ký túc tuần trước đấy, Vạn Đạt em cúi đầu làm gì, thật không thể hiểu sao các em lại nghĩ ra được.”

Mãi mới đòi nợ.

Thầy Đường lớp bọn họ có cung phản xạ dài thật là dài.

Có lúc cứ tưởng ổng sẽ không tính sổ nữa, kết quả chờ đến khi cả đám buông lỏng cảnh giác, nghĩ rằng hết thảy đã qua, tới lúc sóng yên biển lặng trăng thanh, đột nhiên sẽ bị lão Đường lôi đi dạy dỗ: “À đấy, còn cái vụ hồi tháng trước…”

“Nói một tí thì sẽ chết à,” Hạ Triều nghiêng đầu nhìn Tạ Du, cũng cúi người xuống ngang tầm với cậu, đưa tay tính sờ đầu cậu, “Chừng nào tới sinh nhật cậu thế?”

Tạ Du nói: “Sẽ chết.”

Hạ Triều không tiếp tục đeo bám chủ đề này nữa, chưa được mấy phút, từ hỏi ngày sinh đã biến thành “Cậu sinh năm nào? Chắc chắn nhỏ hơn tôi rồi.”

Hiện giờ Tạ Du vô cùng mẫn cảm với chữ “nhỏ” này, tỉ dụ như là “bạn nhỏ”.

Thế là Tạ Du ngồi dậy, sắc mặt không tốt lắm, hỏi lại: “Sao lại nhỏ? Mẹ nó chỗ nào nhỏ?”

Kết quả hai người so sánh năm sinh, Hạ Triều hóa ra lại lớn hơn cậu một tuổi thật.

“Gọi anh đi,” Hạ Triều cười nói, “Kêu cậu nhỏ cậu còn không tin.”

Tạ Du cứ có cảm giác Hạ Triều đang gài mình.

Hạ Triều gác chéo chân ngả ra sau, chân ghế trước hơi nhấc lên, bộ dạng lười nhác, trọng tâm nghiêng về phía sau, cả người khẽ lắc lư.

Hạ Triều ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt lướt qua gáy người ngồi trên, nhìn thằng vào bảng đen, trên bảng là những nét chữ đoan chính thẳng hàng, giọng nói như tụng kinh bên tai của Đường Sâm dường như ngày càng trở nên xa xôi.

Mãi về sau, Tạ Du mới nghe thấy Hạ Triều hời hợt nói: “Chắc chắn là cậu nhỏ hơn tôi, lớp 9 tôi học lại mà.”

Phản ứng đầu tiên của Tạ Du đó là: chẳng trách thành tích như Hạ Triều lên được cấp ba mà không ai kêu hắn gian lận.

Năm đó tiếng tăm gian lận của Tạ Du truyền khắp trường, Hạ Triều đến cái rắm cũng không có.

Hóa ra là học lại.

Học lại là nói cho trôi chảy thôi, thực chất là một đứa học hành hạng bét thành tích cực kỳ kém, đúp học cộng thêm số chó ngáp phải ruồi, may mắn túm được vé vớt vào trường trung học.

Tạ Du nhìn dáng vẻ thảnh thơi ấy của Hạ Triều, hắn còn đang ngồi cầm cây bút xoay xoay giữa các ngón tay.

Bày trên bàn Hạ Triều là bài thi toán mười điểm, sửa lỗi be bét, chữ viết thì lộn xộn, nhìn không ra đâu vào đâu cả.

Tạ Du khá tò mò: “Cậu học lại mấy năm?”

Hạ Triều nói, “Một năm, sao vậy.”

Tạ Du: “Không có gì, tôi tưởng kiểu như cậu ít nhất cũng phải học lại ba năm.”

Hạ Triều cảm thấy nghe chẳng lọt tai chút nào: “Kiểu nào như tôi? Cậu thì có khác gì tôi đâu hả hạng hai đếm ngược? Có thể nhìn lại điểm của mình rồi mới nói chuyện được không?”

Đang nói dở, tiếng chuông tan học vang lên.

Tất cả nhảy cẫng lên hoan hô, Vạn Đạt còn nhảy lên cả ghế vung vẩy bài thi kêu gào: “Giải phóng… giải phóng rồi các đồng chí ơi!”

Bài diễn thuyết của Đường Sâm bị cắt ngang, thầy lắc đầu, đứng lên dặn dò lại lần cuối: “Đừng vội đi ngay, dọn hết đồ đạc đi đã, đừng để quên thứ gì, ai trực nhật hôm nay nhớ quét lớp lại sạch sẽ nhé.”

Tạ Du không có đồ đạc gì để dọn, cuối tuần này Hạ Triều vẫn ở lại trường, ngồi trên ghế tiếp tục lắc lư, thậm chí ngửa hẳn ra sau vẫy tay với cậu: “Hẹn gặp lại nha bạn nhỏ.”

Tạ Du không nói gì, lúc ra đằng sau Hạ Triều bèn giơ chân trực tiếp đạp lưng hắn một cái, gọn gàng mà dứt khoát: “Thử nói một câu nữa xem.”

Trong nháy mắt Hạ Triều bị mất thăng bằng, mắt thấy cả người và ghế sắp sửa đổ về phía sau, hắn phản ứng rất nhanh, lúc ngã xuống còn bày ra tư thế hạ cánh siêu ngầu, một tay chống trên mặt đất: “Cái đệch.”

Cái ghế thuận đà đổ xuống, “rầm” một tiếng thật lớn.

Vạn Đạt vung vẩy bài thi trong chốc lát, cảm xúc dâng trào gấp nó thành cái máy bay giấy, kề trước miệng thổi thổi: “Bay lên nào, bay lên nào cánh chim tự do ~”

Lưu Tồn Hạo thấy thế, cũng lôi bài thi toán của mình ra gấp: “Đạt Đạt, cho ông xem thứ này còn lợi hại hơn nè.”

Lúc này Đường Sâm vừa mới ra tới cửa, trong lớp đã loạn hết cả lên, ông thầy chắp hai tay sau lưng, cầm theo bình trà dưỡng sinh của mình, cảm khái nói: “Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết.”

Tạ Du không cầm theo gì hết, dù sao cũng chỉ ngủ hai đêm đã quay lại trường.

Cố Tuyết Lam thì có vẻ tương đối để bụng: “Con đem theo cặp sách đi, bài tập gì đó mang hết về, những thứ khác ở nhà có đủ rồi.”

“Được rồi, tự con sẽ biết.” Cả người Tạ Du bây giờ ngoại trừ điện thoại cùng tiền lẻ chỉ còn mỗi tờ giấy kỳ tích quên chưa ném kia.

Ra khỏi trường, xác định chắc chắn không thấy chiếc xe sang của Chung gia cùng lái xe chờ ngoài cổng, lúc này mới đi bộ về phía trạm xe buýt.

“Trời nóng như này, kêu người tới đón mà con lại không cho, không phơi nắng thì cũng chen lấn xô đẩy,” Cố Tuyết Lam nói, “Trên đường nhớ phải cẩn thận nhé.”

Tạ Du “Vâng” một tiếng rồi cúp điện thoại.

Thực ra Tạ Du không có khái niệm gì về tổ chức sinh nhật, trong ký ức của cậu sinh nhật không có bánh gato, không bất ngờ hay hào hứng, cũng chẳng hề có bầu không khí náo nhiệt.

Chỉ có một bát mì nóng hổi.

Vì muốn tiết kiệm chi tiêu, bản thân Cố nữ sĩ không bao giờ có sinh nhật, nhưng hằng năm mỗi khi đến sinh nhật của Tạ Du, cô sẽ nấu cho cậu một bát mì.

Ăn cho đến khi toát hết cả mồ hôi, không biết tại sao, cảm giác như toàn thân đều trở nên ấm áp.

Cuối tuần này Chung Kiệt cũng về nhà, sau khi lên đại học ngoại trừ ở trường thì hắn luôn đi theo Chung Quốc Phi thực tập trong công ty, chẳng mấy chốc nữa sẽ tiếp quản gia nghiệp.

Tạ Du đến Chung gia được ba năm, không gây ra sóng gió gì, lầm lầm lũi lũi, khiến tất cả đều nghĩ hóa ra cậu chỉ là đứa bất tài vô dụng, Chung Kiệt ngoại trừ khó chịu ra thì trong lòng cảm thấy khá hả hê.

“Thấy bảo thi tháng lần này mày làm bài không tệ hả?” Tạ Du vừa vào cửa, Chung Kiệt đã mang theo biểu tình khó dò lân la đến hỏi.

Tạ Du thay giày xong, vịn tay vào tủ giày, đầu cúi xuống nhìn không rõ vẻ mặt: “Quá khen.”

Cố Tuyết Lam đi từ phòng khách ra, biết hôm nay con trai trở về, vừa lúc Chung Kiệt cũng ở nhà, cô bèn tự mình xuống bếp nấu mấy món: “Đồ ăn đã xong rồi, tranh thủ thời gian tới dùng cơm đi.”

Chung Kiệt ngồi trên ghế sa lon cười khẩy, chẳng biết đang cười cái gì.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi Hạ Triều, Tạ Du bất chợt nhận ra tính tình của mình đã tiến bộ rất nhiều, với thái độ tỉnh bơ với mọi châm chọc của tên kia, bữa cơm này vậy mà trôi qua khá yên ả.

Vì thế mà Chung Kiệt cũng phát hiện ra Tạ Du ngày càng trở nên khó đối phó, từ một quả bom chỉ chực phát nổ biến thành thái độ lạnh nhạt đáp trả, lần này về nhà đã thẳng thừng coi hắn là không khí.

Sau bữa ăn, Cố Tuyết Lam giữ Tạ Du lại, muốn gọt sẵn mấy đĩa hoa quả để cả nhà đem lên tầng trên ăn.

Tạ Du giúp mẹ cùng rửa hoa quả, hai mẹ con chen chúc trong bếp, dòng nước vờn qua những ngón tay, cảm giác mát lạnh.

Cả hai đều không nói gì nhiều, về cơ bản chỉ hỏi một câu đáp một câu, cuối cùng rơi vào trạng thái trầm mặc.

Tạ Du rửa sạch quả táo cuối cùng, đưa cho Cố nữ sĩ.

“Con mang đĩa này lên cho chú Chung trước đi,” Cố Tuyết Lam nói, “Mấy hôm nay chú con bận nhiều việc trên công ty, về đến nhà chưa ăn được mấy đã phải vào thư phòng rồi.”

Chung Kiệt cũng đang ở trong thư phòng tầng hai, vừa tới trước cửa phòng Tạ Du đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ bên trong truyền ra, có vẻ căng thẳng, nhất là giọng nói vừa tức giận lại bất lực của Chung Quốc Phi.

“Ba luôn mong con được sống tốt, vậy còn con, con hãy để ba cũng sống tốt có được không?! Dì của con có thể tiếp tục chăm sóc ba như vậy, ba đã thấy biết ơn dì con quá nhiều rồi.”

Ngay sau đó là giọng Chung Kiệt khàn khàn cất lên: “Vậy còn mẹ con?! Mẹ con ở đâu? Bây giờ ở cái nhà này, mẹ con là cái gì, con thì tính là cái gì?!”

Không hiểu chủ đề này luẩn quẩn thế nào, mãi ba năm mà chưa dứt.

Tạ Du cảm thấy hai người kia cãi cọ quá ầm ĩ, cậu cúi đầu lấy cây tăm chọc một miếng táo nhỏ thảy vào miệng, vị hơi chua.

Cố Tuyết Lam nghe thấy tiếng ồn ào trên tầng, tay còn chưa kịp lau, chạy lên định khuyên can.

“Mẹ đừng vào, ” Tạ Du đứng trước cửa thư phòng, một tay bưng đĩa trái cây, tay còn lại giữ lấy cánh tay Cố Tuyết Lam: “Cứ để bọn họ cãi nhau, thích làm ầm thì cho ầm ĩ một thể đi.”

Làm sao Cố Tuyết Lam có thể mặc kệ được, cô vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào.

Lại thêm một buổi tối không được yên ổn.

Tạ Du đứng dưới vòi hoa sen, cả người xối nước ướt đẫm, nhắm mắt lại cố hết sức mặc kệ những thanh âm bên ngoài.

Cậu lấy tay vuốt mặt, đóng vòi nước, giọt nước theo sợi tóc trôi xuống dưới, qua tấm lưng trần, cuối cùng chạm vào mặt sàn, ánh đèn phòng rọi xuống phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Mang quần áo bẩn vứt vào giỏ thay đồ, Tạ Du theo thói quen mò lại túi áo xem còn quên thứ gì không, thế rồi cậu sờ thấy tờ giấy gấp vuông ấy.

Phía trên là bút tích ngả nghiêng như sắp đổ với nét chữ cuồng thảo độc nhất vô nhị của Hạ Triều.

Tạ Du căng mắt ra nhìn hồi lâu, một chữ cũng không thể nào đọc được.

Cậu tiện tay lật tờ giấy lại, phát hiện mặt trái còn vẽ một khuôn mặt tươi cười. Khuôn miệng cong cong khẽ nhếch lên, nhìn có chút đáng khinh.

Tạ Du nhìn một lúc, đứng dựa vào cạnh bồn tắm, bất chợt mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc