NGỤY TRANG HỌC TRA

Thật sự bị thư khiêu chiến của X thần trên kênh tán gẫu kích động tỉnh cả người, đám nhân tài trụ cột gánh vác tương lai của đất nước đến giờ vào lớp vẫn cố mò mẫm di động lén lút đánh chữ.

Ồn ào mãi đến lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

[Chinh phục Bắc Đại]: Không được rồi, đi học đi, tập trung nghe giảng, không thể để mấy thứ này làm tui phân tâm được.

[985211]: Cầm điện thoại lúc nãy, mỗi chữ gõ xuống là càng thêm hổ thẹn với trường lớp thầy cô, thật lòng cảm thấy phụ sự kỳ vọng của mọi người. Thôi bái bai nhé. Đến giờ tan học nói chuyện tiếp vậy.

[Mình thích học tập]: Bọn tôi đang vào tiết tiếng Anh nè… Từ cấp một đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi xài điện thoại trong lớp đó, tội lỗi ghê.

Cảm giác của Tạ Du bây giờ chính là ban nãy đầu óc không tỉnh táo tự đào cho mình một cái hố, đến lúc này không còn cách nào khác đành phải tiếp tục ngồi lại trong cái hố đấy.

Giáo viên tiếng Anh trước tiên để cả lớp đọc thuộc lòng đống từ mới sẽ học trong ngày hôm nay, sau đó cho quay sang bạn cùng bàn đọc nhẩm với nhau làm quen dần. Xong xuôi bèn quay lên bảng đen viết tiêu đề bài giảng.

Tạ Du thừa dịp trong lớp đang lao nhao tụng từ vựng, tắt điện thoại di động, “cạch” một tiếng ném di động về chỗ cũ.

Động tác rất nhẹ nhàng nên không gây ra tiếng động gì lớn.

Hạ Triều cúi đầu chăm chú chơi game đến đoạn gay cấn, nghe thấy thế, tưởng Tạ Du bị làm phiền nên không ngủ được, bèn vô thức vươn tay sang che một bên tai của bạn cùng bàn.

Một tay Hạ Triều còn đang cày quái, dù chỉ năm ngón nhưng vẫn vô cùng linh hoạt, lơ đãng hỏi: “Ồn quá à?”

Tạ Du nằm sấp, lòng bàn tay Hạ Triều úp lên tai cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc cậu, tiếng nói chuyện như bị một tầng ngăn cách, nghe khá xa xăm.

Tạ Du muốn nói “Không, tôi đâu có ngủ”, kết quả lời đến khóe môi, ma xui quỷ khiến thế nào biến thành một tiếng “Ừm”.

Phím kỹ năng chia làm hai bên, dù tốc độ tay của Hạ Triều rất nhanh, nhưng dùng một tay cũng không thể được như bình thường.

Mọi người xung quanh đã học nhẩm xong từ vựng, trong lớp trở về trạng thái yên tĩnh, Hạ Triều quên rút tay về, Tạ Du cũng quên nhắc nhở hắn.

Cậu trai ấy thường xuyên làm những chi tiết vụn vặt trong vô thức.

Tựa như ánh nắng chiếu vào từ ngoài ô cửa sổ, thật dịu dàng, khiến tất cả những suy nghĩ bực bội bỗng dưng lắng xuống.

Cô giáo tiếng Anh viết xong tiêu đề, tiện đó viết thêm một số kiến thức tóm tắt, xong xuôi, cô thả viên phấn xuống, phủi bụi vương trên tay, nói: “Đã đọc xong hết chưa, tôi sẽ gọi một người…”

Đảo qua một vòng, sau đó ánh mắt rơi xuống bàn học cuối lớp kia.

Cô giáo tiếng Anh không còn gì để nói.

“Giờ tôi mới nhận ra học sinh lớp mình yêu thương nhau thật đấy nhỉ, thắm thiết đến độ trời xanh phải cảm động mất,” Cô tiếng Anh dùng tấm lau bảng đập lên bàn, châm chọc xong mới chỉ mặt gọi tên hai thành phần bất hảo Tạ Du và Hạ Triều, “… Hai cậu kia, đứng lên hết cho tôi, đứng nghiêm chỉnh vào – đọc những từ mới này một lần cho tôi, những người khác không được phép nhắc bài.”

Tạ Du chậm rì rì đứng lên, mở miệng đáp “Dạ em không đọc được”.

Nếu cố tình đọc ký hiệu phiên âm sai, đến khi đọc thật cũng sẽ phải cố mà xoay xở theo.

“Được rồi, không đọc được, từ nãy đến giờ học thì không học mà bày trò gì, lúc này mới kêu với tôi là không được,” Cô tiếng Anh nói xong bèn chuyển mục tiêu từ Tạ Du sang cậu chàng đang không ngừng lật sách bên cạnh, “Hạ Triều, thế thì cậu đọc đi.”

Hạ Triều: “Thưa cô, ở trang nào ạ?”

Cô giáo tiếng Anh: “…”

Cô tiếng Anh cũng không làm khó bọn họ nữa, nếu mà chấp mấy đứa này, có khi tiết nào cũng sẽ giận đến ngất xỉu mất, thế là bắt cả hai đứng yên nghe Hứa Tình Tình đọc một lần nữa mới buông tha, cho ngồi xuống.

Hứa Tình Tình cầm sách, dựa theo ký hiệu phiên âm mà đọc, mỗi từ đều đọc một cách trôi chảy, có thể thấy đã chuẩn bị trước từ lúc ở nhà.

Hạ Triều đứng đấy, từ độ cao này vừa hay có thể trông thấy La Văn Cường ở chéo phía bên kia đang vụng trộm ăn bánh quy.

“Lão Tạ,” Hạ Triều dùng cùi chỏ huých Tạ Du, “Nhìn kìa.”

“Nhìn cái gì.”

Tạ Du đứng hơi mỏi chân, đút tay vào túi áo, nhìn theo hướng đó, trông thấy La Văn Cường cẩn thận từng chút một giơ hoa lan chỉ lên, nhón gói bánh quy từ trong cặp ra, sau đó chờ đợi thời cơ, đến khi giáo viên tiếng Anh không chú ý, tranh thủ từng giây quý giá nhanh như chớp bỏ tọt bánh vào mồm.

Tạ Du nhìn một lúc: “Nó chưa ăn sáng à?”

Hạ Triều nói: “Nãy nó mới nói qua chỉ trong buổi sáng đã ngốn hết sáu cái bánh bao rồi cơ mà… Chẳng lẽ lại đói nữa?”

Đến khi Hứa Tình Tình đọc xong, Hạ Triều ngồi xuống ghế, cầm cái nắp bút trên bàn ném bụp một cái vào lưng La Văn Cường.

La Văn Cường chưa nuốt trôi được miếng bánh trong miệng, suýt nữa thì bị nghẹn, quay đầu tìm xem đứa nào đập mình.

Hạ Triều cười cười dựa vào thành ghế, ám chỉ: “Chia sẻ đi chứ?”

Gói bánh quy của La Văn Cường cứ thế được truyền từ tổ một đi khắp nơi.

Lúc đến tay Vạn Đạt, Vạn Đạt không hề do dự vớ lấy tận hai cái, có khi truyền về chỗ bọn họ thì chỉ còn sót lại mấy mảnh vụn bánh quy không biết chừng. Chẳng phải đói bụng gì, đơn thuần là ngứa tay muốn ngồi trong lớp tìm được chút vui thú từ việc ăn vụng đủ thứ.

Một gói bánh quy sữa vị đậu phộng, bằng phương thức lén lút ấy, đã được cẩn thận từng li từng tí truyền qua tận nửa lớp.

Trông thấy gói bánh sắp bị ném tới chỗ hai tên kia, Lưu Tồn Hạo tinh mắt, bèn vẫy vẫy tay với Vạn Đạt: “Gì đấy, cho với cho với.”

Giáo viên tiếng Anh đang phân tích cấu trúc câu trên bảng đen, dưới bục giảng loạt hành động lén lút vẫn chưa chịu ngừng.

Tới lúc đến lượt bọn họ thì gói bánh quy đã trống không.

Tạ Du nhận lấy: “Súc sinh.”

Hạ Triều cũng ghé lại gần nhìn: “Cái đệt, một miếng cũng không còn à?”

La Văn Cường trơ mắt nhìn bánh quy của mình cứ thế mà một đi không trở lại, chẳng còn lòng dạ nào học tiếp nữa: “…”

Đi tong cmn bánh quy nhỏ của người ta rồi!

“Hôm nay định tập nhảy ở đâu đây?” Hết tiết, Vũ đoàn đẹp trai vô địch toàn vũ trụ tập trung cuối lớp để thảo luận.

“Đợi đến giờ thể dục lát nữa nhé? Tập luôn ở sân thi đấu cũng ok.”

“Không được, không thể tuỳ tiện để lộ thực lực của tụi mình được.”

“…”

Tạ Du không để tâm đám kia thảo luận những gì lắm.

Cậu ngồi bên cạnh, rảnh rỗi không có gì làm, bèn ấn vào biểu tượng quả trí tuệ trên màn hình, vừa đăng nhập đã thấy trên kênh giao lưu treo hai hàng chữ.

[Đề vương] nói với [j SdhwdmaX]: Đi.

[Đề vương] nói với [j SdhwdmaX]: Không đến làm chó.

Tạ Du đại khái đã hiểu được tại sao Chu Đại Lôi có thể vì một trang bị tím mà hẹn đánh nhau ra tận ngoài đời rồi.

Là bởi vì tôn nghiêm.

Mới đầu Vũ đoàn đẹp trai vô địch toàn vũ trụ định tập nhảy luôn trên sân tập, kết quả tới nơi mới phát hiện xung quanh quá đông người, mà quan trọng nhất trong đội ngũ có hai thành phần vô cùng thu hút sự chú ý.

Hai người Tạ Du với Hạ Triều chỉ cần đứng yên đấy là cả bọn đã được hưởng thụ trước đãi ngộ của việc xuất đạo rồi.

Âm nhạc vừa mở một đoạn đầu, nhưng thật sự không thể chịu được cảnh bị dòm ngó tứ phía cộng với chụp lén, cuối cùng đành quyết định quay về lớp.

Trước khi tập, Từ Tĩnh hỏi trước: “Cuối tuần này mọi người có rảnh không nhỉ…”

Lưu Tồn Hạo: “Có có có.”

La Văn Cường: “Có lẽ là có.”

Tạ Du vừa nói “Không rảnh” xong, đã nghe thấy Hạ Triều nói giống vậy: “Không rảnh rồi, ngại quá.”

Tính ra thì phải đến gần nửa nhân số không đến đủ, thế là dự định tập luyện thêm vào cuối tuần đành phải dẹp qua một bên.

Từ Tĩnh quay người điều chỉnh âm thanh, Tạ Du thấp giọng hỏi: “Cuối tuần cậu về nhà à?”

Từ khi khai giảng đến nay tên này chưa hề về nhà lần nào, có khi cũng đến lúc nên trở về một chuyến.

“Không phải chuyện gấp gáp gì đâu,” Hạ Triều ngồi trên bàn, xem chừng không quá nghiêm túc: “Cậu gọi một tiếng ‘anh’ coi nào, tôi sẽ không đi nữa.”

Tất nhiên là tiếng ‘anh’ này đã không được gọi.

Một tuần trôi qua rất nhanh.

Cùng đống bài tập ngày càng chất dày và những lời căn dặn như tụng kinh của Lão Đường, cuối cùng cuối tuần cũng đã đến.

“Các em nhớ cuối tuần có đi đâu cũng nhất định phải chú ý an toàn biết không,” trong lớp đã vơi bớt người, chỉ còn lại mấy đứa xui xẻo tới phiên trực nhật, Lão Đường vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Bài tập phải làm xong trước thời hạn, ôn lại kiến thức cũ cũng như mới…”

Tạ Du thu xếp đồ đạc, đứng cạnh cửa sau chờ cậu bạn nào đó đang phải trực nhật.

Hạ Triều đứng trước bảng đen, chỉ cần với tay lên là có thể chạm tới đỉnh tấm bảng.

Tạ Du nhìn một lúc, có hơi thất thần.

Vài ngày trước cậu vào Đề Vương Tranh Bá mấy lần, thương lượng với tên mặt dày kia xem đến thứ bảy sẽ so tài kiểu gì. Mặc dù nói là hẹn mặt đối mặt nghe có vẻ căng thẳng, nhưng dù sao vẫn phải có quy tắc chơi.

Cuối cùng bàn đến bàn đi, cũng chỉ có phương án làm bài và tính điểm ngay tại chỗ là khả thi.

Mặt dày kia tỏ vẻ không vấn đề, bài nào môn nào cũng được.

Nói xong lại nổ thêm năm chữ: Chấp cậu ba bài đấy.

Cái giọng điệu ngứa đòn đến trình độ này, Tạ Du lớn ngần ấy mà cũng chỉ từng gặp qua một người – chính là đồ đần đang đứng trên bục giảng kia.

Anh bạn trai này của cậu, ở một mức độ nào đó, hóa ra lại có khá nhiều điểm tương đồng với tên học bá đeo cặp đít chai dày cộp kia.



[Mình thích học tập]: Mọi người đã bắt đầu xuất phát chưa? X thần đi chưa vậy?

[Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh]: Đi rồi đây, tôi và “Thiên lực 38 bộ” đã tới đường vào Thành Thế Kỷ rồi nè.

[Top 10 vị trí đầu]: Đang trên xe buýt, đêm qua vừa thức trắng viết một bí kíp học tập năm ngàn chữ, chỉ coi như sơ sơ về phương pháp học của tôi thôi, hy vọng có thể giúp được mọi người.

[Nỗ lực phấn đấu]: Tôi cũng xuất phát rồi, kích động quá đi mất, chỉ muốn ngồi luôn trên xe làm thêm mấy đề nữa! Mong chờ nhất là trận quyết đấu của X thần với Mặt dày!



Sáng sớm hôm sau, kênh tán gẫu của Đề Vương Tranh Bá bị đám người này điên cuồng đẩy lên.

Tạ Du giờ này đang nhìn bản đồ trên điện thoại để dò đường.

Thành Thế Kỷ là một địa điểm rất tấp nập, về cơ bản nếu muốn tổ chức họp lớp hay gì đó đều sẽ chọn ở đây.

Trong này cái gì cũng có, mà nổi tiếng nhất chính là rạp chiếu phim cho phép bao trọn gói, nhưng chắc đây cũng là lần đầu tiên có người thuê bao rạp để đi xem cái gì mà Sự ra đời của Einstein.

Tạ Du ung dung đổi xe, sau đó lên tuyến xe buýt đi thẳng tới đó.

Lúc ra khỏi cửa cậu cố ý mang theo khẩu trang, che khuất hơn nửa khuôn mặt, ngồi ở hàng sau, cúi đầu đọc tin nhắn từ Đề Vương Tranh Bá.

[Đề vương]: Nói thật, cậu bạn à, cậu vẫn còn cơ hội đổi ý đấy.

[Đề vương]: Chấp cậu ba bài chưa chắc cậu đã thắng được đâu.

[j SdhwdmaX]: Ờ.

Nửa tiếng sau, Đề vương lại gửi tới một câu.

[Đề vương]: Tôi đến rồi đây, cổng Thành Thế Kỷ.

Tạ Du hơi buồn ngủ, híp mắt đánh chữ. Lòng tự nhủ mi đến thì làm được gì hả, ai biết là đứa nào, thế là hỏi một câu hôm nay mặc đồ gì, có dấu hiện nhận biết gì không.

[Đề vương]: Mặc gì không quan trọng, thấy ai đẹp trai nhất là được.

Bình luận

Truyện đang đọc