NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP

Văn Tu si ngốc nhìn cô gái đối diện, theo mấy ngày này ở chung, tình cảm của anh với cô càng ngày càng sâu, anh phát hiện cô so với mình càng thêm chói mắt.

Tiêm Vũ uống ngụm trà, nhìn những điểm màu xanh xung quanh mà cảm thấy vui vẻ thoải mái, nếu không có tầm mắt kia thì càng thêm tốt.

Cô bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh: "Anh cả ngày ở đây, bác Văn không có ý kiến gì sao?"

Văn Tu cười nói: "Ông ấy cỡ nào bận rộn, không có thời gian quản anh đâu." Nếu ông ấy biết anh đang bận đuổi theo vợ mình, nhất định sẽ hai tay tán thành.

Anh khẩn trương nhìn Tiêm Vũ: "Tiểu Vũ, chúng ta bên nhau lâu như vậy, hay không là có thể......" Đính hôn?

"Mệt chết em." Một tiếng oán giận đánh gãy lời anh chưa nói xong, Văn Tu oán hận quay đầu nhìn đối phương, Mộ Hạo Nhiên, lại là tên nhóc này!

Vừa cùng người khác luận bàn xong, Mộ Hạo Nhiên ngồi xuống bên cạnh Tiêm Vũ, cầm lấy cốc trà lạnh Tiêm Vũ làm cho cậu trên bàn, cao hứng nói: "Em biết chị là tốt nhất."

"Lớn như vậy còn hướng chị mình làm nũng, thật sự là ngây thơ!" Thật vất vả phồng lên dũng khí lại bị đánh gãy, giọng Văn Tu thật không tốt.

Mộ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn anh, "Tôi biết anh hâm mộ bổn thiếu gia, bất quá anh yên tâm, trong cảm nhận của chị tôi, địa vị của tôi vĩnh viễn cũng sẽ không bị anh vượt qua."

Văn Tu nghiến răng, tên nhóc thối tha này, cứ luôn thích đâm chọc nỗi đau của anh.

Đối mặt đao quang kiếm ảnh của hai người, Tiêm Vũ xem như không thấy. Hai người này mỗi ngày đều phải trình diễn một màn như vậy, cô đã miễn dịch.

"Đại tiểu thư, không xong rồi!" Nghiễm Hải vội vàng chạy vào: "Bang chủ bị thương, hiện tại đang trong phòng cấp cứu!"

"Anh nói cái gì?" Cái cốc trong tay Mộ Hạo Nhiên rớt xuống đất, cậu nôn nóng nói: "Đến cùng là sao thế này? Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn tốt."

"Tiểu Nhiên, tỉnh táo lại." Tiêm Vũ ngăn cản Mộ Hạo Nhiên đang muốn xông về phía Nghiễm Hải, sau đó nhìn về phía Nghiễm Hải: "Mau dẫn chúng tôi đi qua."

Nghiễm Hải mang theo ba người đi tới một phòng khám tư nhân, Mộ Hạo Nhiên vội vàng bổ nhào vào cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy ba chữ: đang tiến hành, táo bạo đấm một cái vào tường.

"Đến cùng là sao thế này?" Tiêm Vũ nhìn các vị trưởng lão đang canh giữ ở bên ngoài phòng giải phẫu, cô đã điều tra qua, thực lực của Long Bang cô tuyệt đối vượt qua Hỏa Diễm Bang gấp mấy lần, chẳng qua ba cô hi vọng dùng phương thức văn minh để đoạt bến cảng, cho nên mới kéo lâu như vậy. Tiêm Vũ không rõ, từng trải qua không ít sóng to gió lớn như ba cô vì cái gì sẽ thua trên tay một Hỏa Diễm Bang nhỏ bé.

"Đều là vì anh ta!" Một vị trưởng lão trẻ nhất tức giận trừng Văn Tu, những người khác tuy rằng không khoa trương như ông, thế nhưng nhìn Văn Tu sắc mặt đều rất khó xem, thậm chí nhìn về phía Tiêm Vũ ánh mắt còn mang theo một tia bất mãn.

Nhìn phản ứng của mọi người, Tiêm Vũ linh quang chợt lóe, đại khái đoán được nguyên nhân, quả nhiên, kế tiếp mọi người anh một lời tôi một tiếng nói ra mọi chuyện.

Nguyên lai Hỏa Diễm Bang không chống nổi việc Long Bang tạo áp lực, đã đáp ứng buông tay tranh đoạt bến cảng. Ai biết được, ở thời điểm người Long Bang buông lỏng, thiếu chủ Hỏa Diễm Bang bỗng nhiên một trận châm chọc khiêu khích, nói ra chuyện Văn Tu và Lý Thanh Tuyết, hơn nữa thêm mắm thêm muối nói Văn Tu vì Lý Thanh Tuyết mà như thế nào thương tổn Mộ Tiêm Vũ, cuối cùng tổng kết, liền xem như Long Bang lại cường đại, đại tiểu thư của bọn họ còn không phải vẫn bị vị hôn phu từ bỏ sao.

Mộ Vân vẫn luôn bận chuyện bến cảng, căn bản không có chú ý chuyện của con gái mình, hơn nữa Tiêm Vũ phân phó trên dưới Long Bang không được lấy loại chuyện nhỏ nhặt này làm phiền ông, cho nên ông không biết tình hình con gái mình gần đây. Nữ nhi khống như ông nghe được những lời này lập tức liền khí huyết dâng trào, nhất thời không kịp chuẩn bị liền bị đối phương đánh lén, nếu không phải ở một khắc cuối cùng ông dựa vào trực giác nhiều năm mà nghiêng người sang một bên, chỉ sợ hiện tại đã lên thiên đường.

Nghe xong mọi chuyện, Văn Tu trong lòng thầm nhủ không xong, vừa áy náy lại vừa sợ hãi, anh nhìn về phía Tiêm Vũ, quan hệ của bọn họ vừa mới khôi phục, hiện tại bác trai bởi vì sai lầm của anh mà sống chết chưa biết, Tiêm Vũ sẽ tha thứ cho anh sao? Anh hiện tại vô cùng hối hận, lúc trước mình vì cái gì nhất thời quật khởi đi trêu đùa Lý Thanh Tuyết kia?

Không đợi anh tỉnh lại, một cú đấm đã đánh lên khuôn mặt tuấn tú của anh, là Mộ Hạo Nhiên, Văn Tu trước mắt một trận tối đen, còn chưa kịp thở một ngụm, trên bụng lại chịu thêm một quyền, anh đau đớn gập eo. Chỉ là so với đau đớn trên thân thể, lời đối phương nói càng làm cho anh thêm đau lòng. Anh nhìn về phía Tiêm Vũ, hi vọng cô có thể nói gì đó, nhưng cô vẫn mặt không chút thay đổi nhìn cửa phòng giải phẫu, căn bản không thèm nhìn anh. Ánh mắt anh ảm đạm, tùy ý Mộ Hạo Nhiên đối với anh quyền đấm chân đá.

"Đều là bởi vì anh, nếu ba ba cứu không được, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, còn có, tôi cũng sẽ không cho chị tôi cùng loại người như anh ở bên nhau, bây giờ anh lập tức cút ngay cho tôi." Mộ Hạo Nhiên rống giận, đem Văn Tu không có sức phản kháng tha ra phòng khám, sau đó đối với thủ hạ ngoài cửa nói: "Nhìn kỹ người này, chính là anh ta hại ba tôi, nếu thấy anh ta đến gần phòng khám liền giết anh ta!"

"Dạ, thiếu chủ!" Biết rõ chuyện như thế nào, mấy người hung tợn nhìn chằm chằm Văn Tu bị ném xuống đất.

"Thiếu chủ!" Văn Chính mang theo người của Thanh Bang chạy qua tới, nhìn thấy Văn Tu té trên mặt đất nhanh chóng nâng anh dậy.

"Đem thiếu chủ mang về." Văn Chính lạnh giọng nói, ông đã biết chuyện xảy ra, đối với đứa con này thật sự là vừa yêu vừa hận.

"Con không đi!" Văn Tu nhìn chằm chằm vào cửa phòng khám: "Con muốn ở chỗ này chờ giải phẫu kết thúc."

"Sớm biết có ngày hôm nay cần gì lúc trước làm như thế!" Văn Chính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Ba đi vào xem tình huống trước."

"Không cần!" Một thanh âm băng lãnh vang lên, nguyên lai đã có người hướng Tiêm Vũ hội báo.

"Tiểu Vũ, bác biết lần này là lỗi của Văn Tu, nhưng dù sao nó cũng không cố ý làm như vậy, nó không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này" Văn Chính áy náy nói: "Con yên tâm, bác sẽ không bỏ qua cho những người kia."

"Bác Văn, nếu bác đã biết, con cũng không nhiều lời thêm nữa, nếu ba ba không có việc gì, chúng ta cũng dễ nói chuyện, nhưng nếu......" Tiêm Vũ nhìn đối phương một cái: "Long Bang và Thanh Bang sẽ là thế bất lưỡng lập (hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại)! Bây giờ mọi người đều rất kích động, con không hi vọng bác đi vào lại thêm kích thích bọn họ, cho nên mời trở về đi."

"Tiểu Vũ, bác biết đây là con tức giận mới nói như vậy." Văn Chính thở dài, ông nhìn ra được hiện tại người của Long Bang tâm tình không tốt, nếu tùy tiện đi vào chỉ biết tăng thêm mâu thuẫn, "Con yên tâm canh giữ bên cạnh ba ba con, Hỏa Diễm Bang liền giao cho bác đi, con yên tâm, bác sẽ cho mọi người một cái công đạo."

"Thù của mình, Long Bang sẽ tự báo, không cần phiền toái Thanh Bang." Tiêm Vũ lạnh lùng nói: "Con đi vào trước, mọi người xin cứ tự nhiên." Nói xong xoay người đi vào phòng khám.

"Tiểu Vũ!" Văn Tu nôn nóng kêu lên, nhưng người bị gọi lại không có một chút phản ứng.

Anh sốt ruột muốn đuổi theo, lại bị Văn Chính nắm lại cánh tay: "Con còn chưa quậy đủ sao? Bây giờ Tiêm Vũ khẳng định không muốn gặp con, con càng quậy nó sẽ càng hận con, so với ở nơi này dây dưa không bằng nghĩ biện pháp bổ cứu." Bị một tiểu nha đầu đối đãi như thế, Văn Chính trong lòng cũng rất khó chịu, thế nhưng nguyên nhân chuyện này là do con trai mình, ông cũng chỉ có thể nhẫn xuống, hơn nữa vì tránh cho Long Bang thật sự cùng Thanh Bang trở mặt, bọn họ còn nhất định phải làm chút gì đó, ông vỗ vỗ Văn Tu: "Tuy rằng Tiểu Vũ nói tự mình báo thù, thế nhưng nếu con chủ động thay nó báo thù cũng sẽ coi như là lập công chuộc tội."

Văn Tu sửng sốt một chút, sau đó nắm chặt tay, "Con biết." Anh lại nhìn phòng khám một cái, sau đó rời đi.

Bên trong phòng khám, Tiêm Vũ dựa vào tường, trong lòng cùng hệ thống trao đổi: "Hệ thống, Mộ Vân sẽ không chết chứ?"

"Yên tâm, tôi đã dò xét rồi, lực sinh mệnh của ông ấy rất mạnh, sẽ không chết." Hệ thống an ủi cô.

"Vậy thì tốt." Tiêm Vũ nhẹ nhàng thở ra, nếu Mộ Vân chết, Long Bang và Thanh Bang tuyệt đối sẽ quyết liệt, nếu vậy cô và Văn Tu cũng liền xong. Như thế nhiệm vụ của cô cũng sẽ thất bại.

"Bất quá căn cứ theo kịch tình, Mộ Vân lần này cùng Hỏa Diễm Bang giao thủ sẽ không bị thương, hiện tại vì sao lại cải biến?" Tiêm Vũ vạn phần khó hiểu.

"Nếu cô đã đến đây, như vậy kịch tình tất nhiên sẽ phát sinh biến hóa." Hệ thống nói.

Mộ Vân bị thương là vì cô? Tiêm Vũ nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến Lý Thanh Tuyết, cô hướng Nghiễm Hải nói: "Đi thăm dò gần đây Lý Thanh Tuyết đang làm cái gì."

Tuy rằng khó hiểu đại tiểu thư vì sao vào thời điểm này muốn đi tra một cô gái, thế nhưng Nghiễm Hải vẫn là nghe lời đi xuống an bài.

"Chị, chị hoài nghi cô gái kia giở trò quỷ?" Mộ Hạo Nhiên đầu tiên phản ứng qua tới, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Lấy chút ngu xuẩn trí lực của Hỏa Diễm Bang kia, căn bản sẽ không nghĩ đến loại mưu kế ác độc này." Nếu bọn họ có IQ này, như thế nào còn có thể vẫn trong những bang phái tam lưu giãy dụa, cho nên nhất định là có người bày mưu tính kế cho họ, bất quá lấy những gì cô biết về Lý Thanh Tuyết, cô ta liền tính hận cô thế nào, thì cũng sẽ không dám giết người, thế nhưng có thù với cô cũng không phải chỉ có Lý Thanh Tuyết, không đúng! Tiêm Vũ vẻ mặt biến đổi, có thù với cô không chỉ có một Lý Thanh Tuyết, còn có Lý Bắc. Tiêm Vũ ảo não, mình như thế nào sẽ quên người này, nguyên bản trong kịch tình, Lý Bắc dựa vào trí tuệ và dã tâm của mình chậm rãi trở thành phụ tá đắc lực của Văn Tu. Tại Thanh Bang hô phong hoán vũ. Hiện tại cô phế hắn, hắn ta như thế nào sẽ tha cho cô.

"Nhưng cô gái kia có năng lực làm điều này sao?" Mộ Hạo Nhiên rất nhanh liền tỉnh táo lại, theo cậu quan sát, Lý Thanh Tuyết kia chính là một đóa tiểu bạch hoa, liền tính bị kích thích hắc hóa cũng sẽ không biến thành động vật ăn thịt được.

"Em đừng quên, cô ta còn có một vị thanh mai trúc mã." Tiêm Vũ đối với việc em trai mình có thể nhanh chóng tìm đến mấu chốt như thế rất vui mừng, xem ra mấy ngày này huấn luyện không có uổng phí.

"Lý Bắc!" Nghĩ đến người kia thiếu chút nữa phế đi cậu, Mộ Hạo Nhiên tức đến hồng vành mắt: "Đều đã tàn phế còn không thành thật, sớm biết như vậy lúc trước liền nên trực tiếp giết hắn ta!"

Tiêm Vũ thật sâu tán đồng, nhìn đến những người khác nghe rõ ràng xong thì đằng đằng sát khí, cô trấn an một chút: "Không vội, hiện tại quan trọng nhất là ba ba, về phần chút rác rưởi kia, về sau còn có thời gian tìm hắn tính sổ."

"Chị, ba ba sẽ không có chuyện chứ?" Mộ Hạo Nhiên đáng thương hề hề nói.

"Đương nhiên, ông ấy nhưng chính là bang chủ Long Bang." Tiêm Vũ khẳng định nói.

Lúc này đèn phòng giải phẫu tắt, sau đó Mộ Vân bị đẩy ra, nhìn thấy ông không bị vải trắng che lại, mọi người nhẹ nhàng thở ra, sau đó vây quanh bác sĩ hỏi thăm.

Lấy được đáp án là không có gì nguy hiểm nữa, mọi người mới chính thức nhẹ nhàng thở ra. Sau đó bắt đầu xoa tay, nếu bang chủ không có việc gì, bọn họ cũng nên báo thù.

Bình luận

Truyện đang đọc