NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP

Âu Dương Khải về đến nhà, Tiêm Vũ đang cùng bảo mẫu trêu đùa đứa nhỏ.

"Sao hôm nay về sớm như vậy?" Tiêm Vũ ngẩng đầu nhìn anh một cái.

"Về cùng em nói chuyện một chút." Âu Dương Khải nhìn thoáng qua bảo mẫu, bảo mẫu thức thời ôm đứa nhỏ trốn vào trong phòng.

Tiêm Vũ sửa sang lại tóc bị con làm rối loạn, "Anh muốn nói chuyện gì?"

Âu Dương Khải ngồi vào bên cạnh cô: "Chuyện anh đem Lục Mỹ đuổi ra nước ngoài em đều biết cả rồi chứ?"

"Ừm." Tiêm Vũ bỗng nhiên linh quang chợt lóe: "Lúc em gọi điện thoại, anh đang ở chỗ Tề Lỗi?"

Âu Dương Khải gật đầu, thật cẩn thận nhìn cô: "Anh cho rằng mình đã làm đủ tốt, không nghĩ tới vẫn phải để em tới giải quyết chuyện phía sau." Nghe xong anh nói, Tiêm Vũ liền biết anh đang lo lắng cái gì, không khỏi buồn cười nói: "Anh yên tâm, em không có nghĩ nhiều, em biết anh chỉ là muốn đem cô ta ném ra xa, nhắm mắt làm ngơ. Chung quy cũng từng một hồi làm bạn học, nếu Lục Mỹ ngoan ngoãn chịu ở nước ngoài, em cũng sẽ không đối phó cô ta, nhưng cô ta cố tình trở lại." Nghĩ đến tính cách của Âu Dương Khải, cô hỏi một câu: "Anh có cho rằng em đã quá tàn nhẫn với cô ta rồi hay không?"

Âu Dương Khải nhanh chóng lắc đầu: "Sao vậy được? Lục Mỹ có kết cục này hoàn toàn là do cô ta tự làm tự chịu, nếu anh biết cô ta sẽ cố chấp như vậy, lúc trước cũng sẽ không chỉ đuổi cô ta ra nước ngoài đơn giản như thế."

Tiêm Vũ ngạc nhiên nhìn anh, sau đó hỏi hệ thống: "Anh ta là đang giả vờ sao?" Cô nhớ trong nguyên tác, Âu Dương Khải là một người mềm lòng lại hiền lành, Lục Mỹ chính là lợi dụng điểm này mới chiếm được anh, lúc cô vừa mới tới, tính cách của Âu Dương Khải còn phù hợp với trong kịch tình, làm sao hiện tại có thể mặt không đổi sắc tán đồng việc cô làm?

Hệ thống trầm mặc một chút, sau đó nói: "Anh ta biến thành như vậy còn không phải là kiệt tác của cô sao?"

"Tôi?" Tiêm Vũ kinh hô: "Tôi cái gì cũng chưa có làm."

"Theo bản hệ thống phân tích, trong nguyên văn Âu Dương Khải sẽ cùng Lục Mỹ bên nhau, một nửa là bị cô ta cảm động, nửa còn lại là do mất đi Mộ Tiêm Vũ mà nản lòng thoái chí, cảm thấy mình đã không còn trái tim, ở bên ai đều không quan trọng. Cuối cùng tuy rằng biết chân tướng, nhưng khi đó anh ta và Mộ Tiêm Vũ đã bỏ lỡ nhau, hai người không có khả năng lại tiếp tục, anh ta hận mình không tín nhiệm cô ấy, cho nên vì trừng phạt mình, quyết định cùng người đáng ghét vượt qua cuộc đời còn lại. Mà hiện tại, cô kịp thời xuất hiện vạch trần quỷ kế của Lục Mỹ, sau đó còn dùng ngôn ngữ độc ác hung hăng thương tổn Âu Dương Khải, khiến anh ta áy náy lại hối hận, sau đó anh ta đối với cô cảm tình càng thêm sâu đậm, với Lục Mỹ chỉ còn lại chán ghét đến cực điểm, sau này vì cô không tin tưởng còn có Lục Mỹ thỉnh thoảng ra nhảy nhót, anh ta sẽ hắc hóa là chuyện đương nhiên."

Tiêm Vũ cảm thán: "Hệ thống, đây là một đoạn dài nhất mà cậu từng nói."

"......" Hệ thống lại trầm mặc.

"Tiêm Vũ, em sao vậy?" Giọng Âu Dương Khải khiến cô phục hồi tinh thần.

"Em chỉ đang nghĩ, anh đối với em thật tốt." Tiêm Vũ ôm lấy cánh tay anh.

Âu Dương Khải mắt sáng lên, "Nếu như vậy, em đáp ứng gả cho anh được không?"

"Còn không được." Tiêm Vũ cười cự tuyệt.

"Vì sao?" Âu Dương Khải thương tâm nói: "Chúng ta đến đứa nhỏ đều đã có, hơn nữa anh biểu hiện tốt như vậy, vì sao em còn không chịu gả cho anh?"

"Đợi thời cơ đến, em tự nhiên sẽ gả cho anh." Nhìn anh suy sụp, Tiêm Vũ hôn anh một ngụm: "Tốt lắm, chúng ta khẳng định sẽ kết hôn, lại nói, tình huống hiện tại của chúng ta, trừ không lĩnh chứng, cùng vợ chồng có gì không giống sao?"

Nhưng lĩnh chứng rồi anh mới có thể yên tâm, Âu Dương Khải ở trong lòng nói, bất quá anh biết tính cách Tiêm Vũ, nếu cô không muốn, anh thật đúng là không có cách nào khác, nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên ôm lấy cô, đi nhanh hướng về phòng ngủ: "Nếu đã như vậy, chúng ta trước hết động phòng."

Tiêm Vũ nằm trong lòng anh, Âu Dương Khải cũng rất nhanh sẽ đụng tới gốc hoa đào nát thứ hai của anh. Chỉ cần anh có thể qua được khảo nghiệm, gả cho anh cũng tốt lắm.

Gốc hoa đào nát thứ hai của Âu Dương Khải gọi là Giang Tâm, là một thiếu nữ vừa tốt nghiệp, bởi vì bộ dạng khí chất cùng Mộ Tiêm Vũ có vài phần tương tự, cho nên Âu Dương Khải mười phần chiếu cố cô, mà Giang Tâm tuy chỉ vừa đi vào xã hội, thế nhưng rất có tâm cơ, cô nhìn ra được ông chủ đối với mình bất đồng, hơn nữa đối phương anh tuấn tiêu sái, cho nên cô dựa vào việc Âu Dương Khải thương tiếc cô mà chậm rãi đi vào sinh hoạt của anh, nếu không phải Lục Mỹ kịp thời phát hiện không thích hợp, ra tay giải quyết cô, chỉ sợ chức danh Âu Dương phu nhân đều phải đổi chủ.

Tiêm Vũ chỉ muốn nhìn một chút, hiện tại có cô rồi, Âu Dương Khải còn có thể sinh ra ái muội với Giang Tâm nữa hay không.

Việc cô hiếu kỳ rất nhanh liền có kết quả.

Âu Dương Khải gần đây rất đắc ý, tuy rằng Tiêm Vũ không có đáp ứng gả cho anh, thế nhưng đối với anh càng ngày càng ôn nhu săn sóc, anh cảm thấy ngày cử hành hôn lễ cũng sắp tới.

Liền trong lúc anh ra sức tưởng tượng các loại sinh hoạt tốt đẹp, thì bị người khác đụng phải.

Nhìn cà phê trên người giám đốc, Giang Tâm muốn khóc, cô không nghĩ tới mình chỉ là xuất thần một chút liền đụng vào ông chủ, còn làm bẩn quần áo của người ta.

Cô khẩn trương nói: "Giám đốc, thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Nhìn người kia sắp ngất xỉu xuống, Âu Dương Khải tốt tâm tình nói: "Không sao, lần sau chú ý là được, cô là là thực tập sinh mới tới phải không? Cố gắng làm việc."

Nhìn thân ảnh đi xa, Giang Tâm che lại trái tim, mặt đỏ bừng, không nghĩ tới giám đốc cư nhiên soái khí như vậy, hơn nữa lại còn ôn nhu như thế, cô cảm giác mình động tâm.

Một mặt hoa si nên cô không có nhìn đến gương mặt đồng tình của người chung quanh, chỉ bận suy nghĩ như thế nào mới có thể tiếp cận người trong lòng, đúng rồi, nếu quần áo của giám đốc bị cô làm bẩn, vậy cô liền bồi thường cho anh một bộ khác.

Nhìn Giang Tâm đầy mặt mơ mộng, bí thư trưởng thở dài, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: "Giang Tâm, tôi khuyên cô không cần đem tâm tư đặt trên người giám đốc, toàn công ty ai chẳng biết giám đốc có bạn gái, hai người đến đứa nhỏ đều đã có."

Giang Tâm giả vờ thẹn thùng cúi đầu: "Bí thư trưởng, chị đang nói gì vậy, em chỉ là cảm thấy con người giám đốc thật tốt." Trong miệng tuy là nói như thế, nhưng trong lòng lại đối với lời bí thư trưởng nói lại không cho là đúng, tin đồn của giám đốc và bạn gái cô cũng nghe qua, thế nhưng lại bảo trì thái độ hoài nghi, nếu yêu, còn có con vì cái gì còn không kết hôn? Theo cô xem, những gì mọi người nhìn thấy đều là giả, giám đốc có khả năng đã sớm phiền chán bạn gái mình. Hơn nữa vừa rồi giám đốc ôn nhu với cô như thế, có lẽ là có ý với cô rồi? Huống hồ, đây là lần đầu tiên cô thích một người, như thế nào có thể không thử một chút thì đã buông tay?

Xem dáng vẻ của Giang Tâm thì biết cô đang nghĩ cái gì, bí thư trưởng lắc đầu không quan tâm cô nữa, cô đã khuyên qua, về sau phát sinh cái gì cũng không liên quan đến cô.

~

"Giám đốc!"

Âu Dương Khải vội vã đi ra ngoài, bởi vì Tề Lỗi trở về nhà, cho nên lượng công việc của anh gia tăng không ít, tuy rằng anh đã tận lực tăng nhanh tốc độ, nhưng vẫn so với bình thường chậm hơn rất nhiều, đang vội về nhà, anh nghe được có người gọi mình lại, tâm tình liền không tốt, anh quay đầu, nhìn thân ảnh đang hướng về chỗ mình chạy tới, nhíu nhíu mày: "Cô là?"

Giang Tâm thân thể cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng vặn vẹo: "Giám đốc, ngài không nhớ tôi sao? Lần trước tôi không cẩn thận đem cà phê đổ lên người ngài, ngài chẳng những không trách tội, còn an ủi tôi."

"Cho nên?" Âu Dương Khải không kiên nhẫn hỏi, anh đang vội về nhà, chỉ hy vọng cô gái này có thể nhanh nói xong, không cần lại làm chậm trễ thời gian của anh.

"Tôi." Giang Tâm cắn chặt răng, cầm gói to trong tay giơ lên: "Lần trước làm bẩn áo khoác của ngài nên rất băn khoăn, tôi cố ý mua một kiện khác bồi thường cho ngài, mời ngài nhận lấy."

Âu Dương Khải khoát tay: "Lòng tốt của cô tôi nhận, thế nhưng quần áo tôi không thể nhận." Anh nhìn đồng hồ: "Nếu không có việc gì nữa vậy tôi đi trước."

"Giám đốc!" Giang Tâm kéo lại tay Âu Dương Khải, nhưng lập tức bị quăng ra.

Âu Dương Khải chán ghét xoa xoa tay, nếu lúc này anh còn nhìn không ra tâm tư của cô, thì thật quá ngu ngốc, anh lúc này mới nghiêm túc nhìn đối phương, phát hiện cô ta cư nhiên cùng người mình yêu có vài phần giống nhau, lập tức chán ghét lui về phía sau vài bước: "Ngày mai cô không cần tới công ty nữa."

Trong nguyên văn, anh sẽ đối tốt với cô như vậy là vì anh xem cô như thế thân, nhưng hiện tại chính chủ đã ở bên người, anh căn bản không cần thế thân, nhất là đối phương lại lấy một gương mặt tương tự với Tiêm Vũ mà làm loại chuyện này, lửa giận của anh liền khống chế không được, Tiêm Vũ nhà anh mới sẽ không nhu nhược như vậy.

Thẳng đến giờ phút này, Giang Tâm mới tin tưởng lời bí thư trưởng nói, mình căn bản là tự mình đa tình, cũng không thể chịu đựng được người đàn ông mình thích chán ghét mình, cô bụm mặt chạy đi.

"Người đẹp nũng nịu như vậy, anh cũng bỏ được?" Tiêm Vũ thưởng thức đầy đủ quá trình, thấy người ta chạy mất, mới lười biếng mở miệng. Cô hôm nay bỗng nhiên có dự cảm, cho nên liền quyết định tới công ty xem một chút, không nghĩ tới vừa đến liền thấy được một màn này.

"Tiêm Vũ, em tới đón anh sao?" Âu Dương Khải cao hứng nói, sau đó mới trả lời: "Anh chỉ thích em, cho dù người kia lớn lên giống em cũng không thể."

Tiêm Vũ nhìn gương mặt chân thành của anh, bỗng nhiên cảm thấy mình vẫn luôn thử anh liền có điểm đáng giận. Nghĩ đến đối phương tâm tâm niệm niệm chuyện kết hôn, cô bỗng nhiên nói: "Chúng ta chọn ngày tốt kết hôn đi." Sau đó mặc kệ người nào đó ngốc sửng sốt, lập tức mở cửa xe ngồi xuống.

Hôn lễ của Âu Dương Khải và Tiêm Vũ rất long trọng, Âu Dương Khải có một nhà xí nghiệp lớn, hôn lễ của anh tự nhiên không thể thiếu phóng viên và người của đài truyền hình. Lục Mỹ nhìn hai người hạnh phúc trong TV, chết lặng trên mặt rốt cuộc có một ít thay đổi, gần nửa năm, cô vẫn luôn bị lão già kia tra tấn, vừa mới bắt đầu cô không chịu khuất phục, nghĩ mọi cách chạy trốn, nhưng mỗi lần chạy trốn đều sẽ rất nhanh bị bắt trở về, hơn nữa bị bắt trở về sẽ bị hung hăng dạy dỗ, dần dần, cô bắt đầu nhận mệnh.

Trong TV, Âu Dương Khải nhìn Mộ Tiêm Vũ bên trong mắt tràn đầy nhu tình, Lục Mỹ bỗng nhiên có chút mờ mịt, cô trăm phương ngàn kế chia rẽ hai người, kết quả là lại là bản thân không có kết cục tốt. Cô cười khổ, Âu Dương Khải hiện tại đã trở nên cường đại, đối với việc ba Mộ vẫn không buông tay chia rẽ anh và Mộ Tiêm Vũ thì rất bất mãn, cho nên chế tạo một ít phiền toái cho ông, hiện tại ông ốc còn không mang nổi mình ốc, thì như thế nào sẽ để ý một quân cờ nhỏ bé như cô, mà cha mẹ cô đã triệt để buông bỏ cô. Xem ra nửa đời sau của cô đều phải bên cạnh ác ma này. Nếu lúc trước cô không mơ ước người đàn ông của bạn tốt, như thế hiện tại sẽ là kết quả gì...

Bình luận

Truyện đang đọc