NGUYÊN TẮC BẢO MỆNH CỦA SỦNG PHI


"Vâng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương!" Thiến Quý cơ biết hôm nay không thể khôi phục lại thẻ bài cũng lui về vị trí của mình.
 
Chẳng qua Hoàng hậu nương nương làm vậy coi như là giết gà dọa khỉ, nói với các tần phi đang ngồi đây, trong hậu cung này chỉ có nàng mới thật sự là chủ tử, không ai có thể qua mặt nàng.
 
Đương nhiên cũng có người không quan tâm đến, ví dụ như Thục phi, nàng cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Hoàng hậu để sống, dù sao dưới gối nàng có nuôi Hoàng tử duy nhất của Hoàng thượng.
 
Nhưng Thẩm Ngọc Quân nghĩ chưa chắc Hoàng hậu có thể giữ vững như thế này mãi được, trung cung không con, đây là vết thương ngầm lớn nhất của Hoàng hậu, thứ hai là xem Hoàng thượng có thể bao dung cho Chu gia được bao lâu nữa. Dù sao vị Hoàng thượng này cũng không giống như tiên đế, sao có thể chấp nhận được hai nhà Chu, Diệp cậy mạnh chuyên quyền? Sớm muộn gì thì hai nhà Chu, Diệp cũng sẽ rời khỏi trung tâm quyền lực.
 
Thẩm Ngọc Quân biết có một số việc không thể nói ra miệng, hiểu trong lòng là được rồi, nhất định phải cung kính với Hoàng hậu, đương nhiên cũng chỉ đối với Hoàng hậu mà thôi.
 
Sau khi Hoàng hậu hỏi một số chuyện trong cung thì giải tán. Hoàng hậu đi, các phi tần dựa theo phân vị lần lượt rời khỏi.
 
Đương nhiên Thẩm Ngọc Quân là người rơi lại sau cùng. Chỉ một lúc như vậy mà hai gối của nàng đã hơi đau xót, trên đường về Thiêm Hi lâu đều do Trúc Vân dìu đi. Nhưng người ngoài không nhìn ra gì đặc biệt, dù sao trong cung nhiều người lắm miệng, một lúc không để ý là có thể truyền ra muôn lời vạn dạng.
 
"Thẩm muội muội chậm đã," Thẩm Ngọc Quân nghe thấy giọng nữ mềm mại từ phía sau truyền đến, vừa nghe giọng nói đã biết là một mỹ nhân.
 
Nàng bình tỉnh rút cánh tay đang được Trúc Vân đỡ, xoay người lại thì nhìn thấy Hoàng Quý dung đang thướt tha đi đến, chiếc váy dài thêu chim phết đất lay động theo gió, trông như chú chim đang sống bay lượn, vô cùng sinh động!
 
Thẩm Ngọc Quân và Hoàng Quý dung cũng nhau thi lễ. Thẩm Ngọc Quân cũng không câu nệ mà lên tiếng trước: "Vừa rồi tỷ tỷ đi làm muội lóa mắt, để tỷ tỷ chê cười rồi."
 
Hoàng Quý dung luôn vô cùng tự tin với dung mạo của mình, đối với lời khen thẳng thừng của Thẩm Ngọc Quân nàng cũng có chút vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: "Muội muội nói đùa rồi, muội muội mới là người có khí chất tao nhã lịch sự, ta cũng chỉ làm uổng phí một gương mặt không khó nhìn mà thôi." Tuy nói ra lời như vậy nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ. Nếu không phải sinh ra với gương mặt này, sao nàng có thể lấy thân phận là thứ nữ của nhà quan tứ phẩm bò lên phân vị tứ phẩm trong vòng ba năm chứ.
 
Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Sao tỷ tỷ lại khiêm tốn như thế? Nếu như tỷ tỷ còn tự nhận tướng mạo của mình là không khó nhìn, vậy không phải muội thành Vô Diệm rồi sao." Thẩm Ngọc Quân nói xong thì che miệng cười khẽ.

 
"Muội muội đừng trêu ghẹo ta," Hoàng Quý dung dường như ngượng ngùng nói: "Muội muối đây là muốn hồi cung ư?"
 
"Vâng, trong cung còn có chút việc phải xử lý, tỷ tỷ định đi đâu sao?"  Thẩm Ngọc Quân vốn chỉ thuận miệng hỏi, không suy nghĩ gì nhiều.
 
Hoàng Quý dung cũng không giấu giếm: "Hiện giờ không khí vô cùng trong lành mát mẻ, ta đang định đến Ngự Hoa viên dạo một chút, ở đó không khí hẳn sẽ trong lành hơn, sẵn tiện có thể thư giãn."
 
"Tỷ tỷ đúng là người ưu nhã, muội chỉ là một người phàm, từ khi vào cung đến nay còn chưa đi dạo Ngự Hoa viên, xem ra phải dành chút thời gian để đến Ngự Hoa viên, rũ bớt vẻ quê mùa." Thẩm Ngọc Quân không có dự định đi dạo Ngự Hoa viên cùng Hoàng Quý dung.
 
Hoàng Quý dung cảm thấy Thẩm Ngọc Quân cũng không phải là người dễ gần nên cũng không nóng vội: "Muội muội đúng là một người hài hước."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy liền biết Hoàng Quý dung sẽ không quá dây dưa, trong lòng đánh giá nàng ta cao hơn mấy phần: "Vậy muội đây đành mặt dày nhận lời khen ngợi của tỷ tỷ."
 
"Muội muội quả nhiên là người khiến người khác vui vẻ, chỉ trò chuyện với muội vài câu đã làm ta cười mấy lần." Hoàng Quý dung cầm khăn tay che miệng cười khẽ.
 
"Khiến tỷ tỷ chê cười rồi," Thẩm Ngọc Quân nhìn Hoàng Quý dung, thầm nghĩ đúng là lời đồn sai lầm. Hoàng Quý dung này dễ đối phó ở chỗ nào chứ, xem ra có rất nhiều người nhìn nhầm. Trước đây nghe nói vị này là chủ tử tiến cung vào ba năm trước, là một bình hoa. Hiện giờ theo Thẩm Ngọc Quân thấy, bình hoa là thật, nhưng bên trong thì không phải trống rỗng.
 
Ba năm trước tuy nó là hủy bỏ tuyển tú, nhưng vẫn chọn mấy vị khuê tú xuất chúng từ nhà những quan viên ngũ phẩm trở lên ở trong kinh thành đưa vào cung, làm phong phú hậu cung. Vị này năm đó được chọn, cho thấy không phải là không có tính toán trước. Danh tiếng "bao cỏ" không biết là do vị nào có tâm truyền ra?
 
Hai người cứ như vậy trò chuyện trên đường đi, rất nhanh đã tới một ngã ba, Hoàng Quý dung nhìn con đường đá xanh dẫn đến Ngự Hoa viên, quay lại nói với Thẩm Ngọc Quân: "Hôm nay ta và muội muội mới quen đã thân, sau này nếu muội muội muốn tìm người cùng đi dạo Ngự Hoa viên, nhớ phải cho người đến báo với ta một tiếng."
 
"Muội cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ trước, đến lúc đó hy vọng tỷ đừng chán ghét muội." Thẩm Ngọc Quân cũng thuận miệng đáp, dẫu sao người ta đã ném cầu ra, nàng không thể không nhận, nhưng còn chuyện sau này, ai có thể nói trước được chứ? Dù sao hiện tại phân vị không đủ, nếu không có việc gì thì nàng không định ra khỏi Thiêm Hi lâu.

 
"Tốt, vậy ta đi trước một bước," Hoàng Quý dung cũng không dây dưa nữa.
 
"Tỷ tỷ đi cẩn thận," sau khi chia tay Hoàng Quý dung, Thẩm Ngọc Quân mang theo nha đầu trở về Thiêm Hi lâu.
 
...
 
"Tiểu chủ, người đây là muốn mượn sức của Thẩm Đức dung sao?" Thi Họa đỡ Hoàng Quý dung nói.
 
"Phải, mà cũng không phải," gương mặt Hoàng Quý dung vẫn giữ vẻ quyến rũ trước sau như một: "Thẩm thị có thể trong thời gian ngắn như vậy tăng ba phân vị, đây không phải là chuyện nữ nhân bình thường có thể làm được. Hôm nay ta chỉ muốn thăm dò sâu cạn của nàng ta thôi, còn về phần mượn sức thì bây giờ còn quá sớm."
 
"Tiểu chủ thông tuệ," Thi Họa cười nói.
 
"Tiểu chủ, nhìn biểu hiện của Thẩm Đức dung này có vẻ như không có quá nhiều tâm tư, không biết bên trong là đen hay trắng?" Thư Kỳ nói: "Tiểu chủ không quá sơ suất chứ ạ?"
 
"Ngươi nói rất đúng, tri nhân tri diện bất tri tâm, đề phòng mọi chuyện thì tốt hơn, tránh để bị người ta tính kế." Hoàng Quý dung nghĩ tới dáng vẻ cười nói của Thẩm Ngọc Quân: "Hậu cung này sao có dạng người đơn thuần được?"
 
Chủ tớ Hoàng Quý dung nói gì thì cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Thẩm Ngọc Quân.
 
"Tiểu chủ, người định dùng lụa dệt và gấm để làm y phục ạ?" Trúc Vũ hỏi.

 
"Ừ, dùng hai thứ này đi," Thẩm Ngọc Quân vỗ nhẹ lên vải lụa trên tay, thầm nghĩ quả không hỗ là đồ tiến cống: "Gấm Vân Nam kia thật sự quá quý, hiện giờ ta còn chưa mặc được, giữ đó trước vậy."
 
"Vâng, nô tỳ đã biết." Thu Cúc phúc lễ nói.
 
"Tiểu chủ, nô tỳ về rồi ạ," Đông Mai từ bên ngoài bước nhanh vào phòng: "Tiểu chủ, nô tỳ thăm dò được thân thế của Hồng Lăng rồi."
 
"Uống chút nước trước rồi từ từ nói," Thẩm Ngọc Quân ngồi lên chiếc giường nhỏ.
 
Đông Mai vội vàng uống hai ngụm nước rồi nói: "Nô tỳ tìm nhóm cung nhân cùng vào cung với Hồng Lăng nghe ngóng, Hồng Lăng quê ở thành Triệu Viễn, năm đó cha nàng ta là một viên quan nhỏ nên nàng ta mới có cơ hội vào cung tham gia chọn cung nữ."
 
"Tiểu chủ, nô tỳ nhớ nguyên quán của nhà mẹ đẻ Tôn Quý tần cũng ở Triệu Viễn." Thu Cúc nói.
 
"Hồng Lăng tên thật là gì?" Thẩm Ngọc Quân hỏi.
 
"Hồng Lăng họ Triệu, nhưng theo lời một cung nữ cùng quê thì mẫu thân của Hồng Lăng hình như họ Tôn." Đông Mai báo lại toàn bộ tin tức nghe được về Hồng Lăng với Thẩm Ngọc Quân, không bỏ sót điều gì.
 
"Ta biết rồi," Thẩm Ngọc Quân suy nghĩ một lát, quay đầu phân phó Thu Cúc: "Ngươi xem thử có thể nghe ngóng một ít thói quen của DIệp Tiệp dư hay không, ví dụ như thường thích đi chỗ nào," rồi quay lại nói với Đông Mai: "Ngươi nghĩ cách tiết lộ chỗ Hồng Lăng đến cho Tiểu Chiếu."
 
"Vâng," Đông Mai và Thu Cúc đều biết tiểu chủ muốn hành động, trong cung ai cũng biết Thiến Quý cơ và Diệp Tiệp dư đều không thích Tôn Quý tần quanh năm suốt tháng làm ra vẻ tài nữ, hai người này cũng thường hợp tác để chèn ép Tôn Quý tần.
 
Cứ như vậy dưới sự can thiệp của Thẩm Ngọc Quân, mấy ngày sau khi Hồng Lăng còn cách cung Chuế Hà của Tôn Quý tần không xa thì đụng phải Diệp Tiệp dư ở ngự hồ, suýt chút nữa lẫ đụng Diệp Tiệp dư ngã vào hồ.
 
Diệp Tiệp dư lại luôn là người khi có lý sẽ không buông tha người khác, huống chi lần này suýt chút nữa đã rơi xuống hồ, chuyện liên quan đến tính mạng như thế này sao có thể im hơi lặng tiếng được? Vị Diệp Tiệp dư này lập tức náo loạn đến tai của Hoàng hậu.
 
"Hu hu hu... Hoàng hậu nương nương người phải làm chủ cho thần thiếp..." Diệp Tiệp dư quỳ trước mặt Hoàng hậu, khóc rống lên: "Nếu như không phải nô tỳ bên cạnh thần thiếp tay chân nhanh nhẹn, chỉ sợ sau này người không còn thấy thần thiếp nữa rồi, hu hu..."

 
"Ngươi đứng lên trước đã, bổn cung đã cho người đi gọi Thẩm Đức dung tới rồi." Hoàng hậu cũng vừa mới biết chuyện xảy ra hôm nay, khó tránh khỏi có chút giật mình, dù sao thì Thẩm Đức dung không giống như người thích thêu dệt chuyện.
 
Thẩm Ngọc Quân nhận được lời truyền gọi của Hoàng hậu thì nhanh chóng dẫn Thu Cúc và Trúc Vân đi đến cung Cảnh Nhân, do cung nữ của cung Cảnh Nhân đưa vào chính điện.
 
Lúc Thẩm Ngọc Quân đến chính điện cung Cảnh Nhân, dùng dư quang nơi khóe mắt quét rất nhanh. Tốt, người đã đến đông đủ, dầu gì nếu không có người xem kịch, thì màn kịch này không thể nào diễn được nữa.
 
"Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an, tần thiếp thỉnh an các vị tỷ tỷ!" Thẩm Ngọc Quân bước nhanh về phía trước phúc lễ.
 
"Ngươi nhìn thử nô tài sau lưng, ngươi có nhận ra không?" Hoàng hậu cũng không cho Thẩm Ngọc Quân đứng dậy.
 
"Thẩm Ngọc Quân theo lời quay đầu cẩn thận nhìn về phía Hồng Lăng đang quỳ, sau một hồi lâu Thẩm Ngọc Quân mới hơi cau mày quay lại đáp: "Tần thiếp nhận ra ạ, nàng tà cung nữ tam đẳng trong cung của tần thiếp... gọi... gọi là..." Thẩm Ngọc Quân nhất thời không trả lời được, không thể nói ra lên Hồng Lăng.
 
Thu Cúc thấy vậy lập tức nhỏ giọng đáp: "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, cung nữ này tên là Hồng Lăng ạ."
 
Lúc này trong lòng các phi tần ngồi bên trên đã hơi rõ ngọn nguồn, chẳng lẽ chủ tử của cung nữ này là người khác?
 
"Hồng Lăng là người trong cung của ngươi, hôm nay nàng ta đụng phải Diệp Tiệp dư, suýt chút nữa đã hại Diệp Tiệp dư rơi xuống nước, ngươi còn lời gì để nói không?" Hoàng hậu cũng biết Thẩm Ngọc Quân là người dùng dao đâm lén, nhưng trách thì trách nàng đã mơ hồ có xu thế được sủng ái, Hoàng hậu cũng muốn lấy sai làm đúng, mượn cơ hội này phế Thẩm Ngọc Quân.
 
Thẩm Ngọc Quân vốn là người có lòng đề phòng cực cao, đương nhiên nhận ra được tâm tư của Hoàng hậu, nàng sao có thể theo ý nghĩ của Hoàng hậu được.
 
"Hoàng hậu nương nương, mặc dù tần thiếp không biết dụng ý của Hồng Lăng khi va chạm với Diệp Tiệp dư, nhưng tần thiếp thật sự bị oan. Tần thiếp vừa mới vào cung không lâu, trước đây không có thù gì với Diệp Tiệp dư, gần đây cũng không oán, sao lại cho người làm việc thương thiên hại lý này..."


 


Bình luận

Truyện đang đọc