NGUYÊN TẮC BẢO MỆNH CỦA SỦNG PHI


Hôm nay Thẩm Ngọc Quân dậy sớm, vì phải dọn cung nên nàng cũng không thể lười biếng được. Mới vừa vào bữa ăn, Tiểu Đặng Tử đã vội vã vào bẩm báo: "Tiểu chủ, Dương Lương viện có thai, Hoàng thượng hạ chỉ tấn nàng lên Uyển nghi."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thì hơi sững sờ, sao mà gần đây liên tục có người mang thai? Có điều đã có thai, Hoàng thượng tấn vị cũng là việc nên làm: "Tấn thì tấn, ngươi hoảng hốt cái gì?"
 
"Bẩm tiểu chủ, mấu chốt là lúc Tiền Lương đệ của Trọng Hoa cung nghe xong tin này đã lập tức truyền thái y." Tuy Tiểu Đặng Tử chướng mắt Tiền Lương đệ, cũng không muốn nói tin tức có liên quan đến ả ta để tránh làm hỏng tâm trạng của tiểu chủ nhà mình. Nhưng có một số tin tức không thể không nói, dù sao Tiền Lương đệ cũng coi như là người đối đầu với tiểu chủ nhà bọn họ.
 
"Tính khí của nàng ta cũng lớn thật!" Thẩm Ngọc Quân không hề muốn biết các tin tức có liên quan đến Tiền Lạc Tích: "Đừng để ý tới nàng ta, chúng ta tiếp tục thu dọn đồ đạc, coi như không biết việc này."
 
"Vâng ạ!" Tiểu Đặng Tử nghe vậy thì lui xuống.
 
Thẩm Ngọc Quân cúi đầu ngồi trên giường, hai tay không ngừng vân vê khăn tay. Thật ra nàng cũng rất muốn có một đứa con, nhưng nàng không dám mạo hiểm. Có điều nghĩ thêm một khoảng thời gian nữa, phân vị của nàng cao hơn một chút, trong lòng lập tức vui vẻ. Hiện tại nàng là chính ngũ phẩm, rất nhanh sẽ bước vào tứ phẩm rồi. Chỉ cần từ tam phẩm trở lên, nàng có thể có con, nghĩ đến đứa bé mềm mềm gọi í ới, lòng Thẩm Ngọc Quân không khỏi trở nên ấm áp.
 
"Tiểu chủ, người không sao chứ?" Thu Cúc có chút không yên lòng, vẫn đứng bên cạnh nhìn, thấy chủ tử nở nụ cười, mới dám mở miệng hỏi thử.
 
"Ừ," Thẩm Ngọc Quân ngẩng đầu nhìn Thu Cúc, cười nói: "Làm cho ngươi lo lắng rồi, lời ta nói trước đây là nghiêm túc. Tuy rằng lòng ta có Hoàng thượng, nhưng ta vẫn phân biệt rất rõ ràng. Ở trong cung ta hắn là phu quân của ta, nhưng ra cửa hắn chính là Hoàng thượng, là vua."
 
"Vậy là tốt rồi," Thu Cúc rất sợ chủ tử nhà nàng bị nóng đầu. Hoàng thượng kia, nàng coi như đã nhìn ra, tuy rằng so ra mà nói, Hoàng thượng vẫn có hơi thích tiểu chủ nhà nàng, nhưng đó là trên mặt, chỉ sợ trong lòng vô cùng trấn tĩnh!
 
"Thật ra phân biệt rõ ràng như vậy, ta mới có thể sống thoải mái một chút," trong lòng Thẩm Ngọc Quân biết, muốn sống sót trong cung lúc nào nên rõ ràng thì phải rõ ràng, khi nào cần hồ đồ thì phải hồ đồ. Cuộc đời còn rất dài, có thể vui vẻ thì cứ vui.
 
"Ngươi nói xem, sau này con của ta giống Hoàng thượng nhiều hơn, hay là giống ta nhiều hơn?" Thẩm Ngọc Quân hỏi như vậy, thuần túy chỉ là hiếu kỳ, tưởng tưởng trong đầu mà thôi. Nàng có thể xác định nàng không đố kỵ Dương Lương viện, bởi vì sớm muộn gì nàng cũng sẽ có con, chỉ là không phải hiện tại.
 
Thu Cúc thấy chủ tử không phải là không vui, bèn cười đáp: "Nô tỳ nghĩ dù là giống Hoàng thượng hay giống người, tiểu chủ tử cũng sẽ là người xinh đẹp."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, lập tức nghĩ tới Cảnh đế chê nàng nhìn không đẹp, nàng nhíu mày, thì thầm trong miệng: "Vẫn nên giống phụ thân nó thì tốt hơn." Phụ thân nó đẹp. Nàng còn trộm nghĩ, nếu như có một nữ nhi giống Hoàng thượng, vậy đoán chừng là không ai thèm lấy, nhà ai mà nguyện ý hằng ngày nhìn thấy gương mặt của Hoàng thượng chứ, không dọa chết mới lạ.
 
Trong cung Trọng Hoa, kể từ sau khi biết Dương Lương viện tấn vị Uyển nghi, Đức phi có vẻ không được vừa ý: "Ngươi đi điều tra thử tối hôm qua tại sao Hoàng thượng đột nhiên đến An Ngưng hiên?" Gần đây Hoàng thượng vẫn luôn bận rộn chuyện đại quân Bắc chinh xuất phát, theo đạo lý không rảnh quan tâm đến chuyện hậu cung. Nàng cũng không cho rằng Dương Thư Hoa có năng lực của Thẩm Ngọc Quân.
 
"Vâng." Uyển Hà theo lời lui xuống.
 
"Thật không dễ xử lý!" Đức phi cười khẩy, tốt nhất đừng để cho nàng biết có người lật lọng, hoài thai mười tháng, biến số quá lớn, khiến nàng không thể không đề phòng.
 
 Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trước ngự án, bên dưới là thái y bắt mạch cho Tiền Lạc Tích đang quỳ.
 
"Thai của Tiền Lương đệ thế nào?"
 
"Bẩm Hoàng thượng, thai tức [1] của Tiền Lương đệ đã không còn, chỉ sợ Hoàng tự trong bụng đã..." Đầu thái y đổ đầy mồ hôi, hắn vốn đang yên lành đợi ở Thái Y viện. Trước đó Lộ công công truyền khẩu dụ của Hoàng thượng bảo hắn đến bắt mạch bình an cho Tiền Lương đệ, hắn cho rằng chỉ là bắt mạch thôi, nào biết là chuyện phải chết.
 
[1] Thai tức: sức sống, hơi thở của thai nhi.
 
"Có thể tra ra nguyên nhân dẫn đến thai chết trong bụng không?" Ngày hôm qua Cảnh đế biết được chuyện Lạc Mai hương, chỉ biết Tiền Lạc Tích có thai không chừng đã dùng. Hiện tại hắn chỉ quan tâm thái y có thể điều tra được chỗ xảy ra vấn đề hay không.
 

"Bẩm Hoàng thượng, " thái y chính là sợ Hoàng thượng hỏi điều này, hôm nay hắn bắt mạch vẫn chưa phát hiện thân thể Tiền Lương đệ có gì không ổn: "Y thuật của thần nông cạn, không thể tra ra nguyên nhân, thần có tội."
 
"Ngươi trở về Thái Y viện chuẩn bị một chén thuốc rơi thai tốt nhất đưa đến Trọng Hoa cung," Cảnh đế phất tay cho hắn đi xuống.
 
Nhiều ngày nay Tiền Lạc Tích luôn tâm thần không yên, sáng sớm hôm nay vừa lúc thái y đến bắt mạch bình an. Nàng ta cũng không phải người ngủ, thấy thái y hết xem lại xem, chân mày nhăn đến mức có thể bẻ gãy, thì biết là không tốt. Mở miệng hỏi thái y, thái y kia cũng không nói rõ, chỉ mãi lắc đầu.
 
Thái y chân trước vừa mới đi, Tiền Lạc Tích lòng đầy hung ác chân sau đã dẫn Như Ý ra khỏi cung Trọng Hoa. Nàng ta muốn đến Thiêm Hi lâu, có lẽ đứa bé này cuối cùng có thể giúp nàng ta một lần.
 
Lúc này Thẩm Ngọc Quân còn chưa biết có phiền phức tìm tới cửa, đang vô cùng vui vẻ chỉ huy các cung nhân thu dọn đồ đạc.
 
"Tiểu chủ, Phùng Lương viện đến," Lai Thọ chạy vào bẩm báo.
 
"Nhanh mời vào," hiện tại quan hệ giữa Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên không tệ lắm, chủ yếu là Phùng Yên Nhiên là người hiểu chừng mức, sẽ không được một tất lấn một thước.
 
Gần đây không biết có phải đã nghĩ thông hay không mà khí sắc của Phùng Yên Nhiên khá hơn nhiều, hôm nay mặc một bồ đồ màu xanh ngọc, người cũng có tinh thần: "Hi Đức dung cát tường!"
 
"Nhanh đứng lên," Thẩm Ngọc Quân chào đón, kéo Phùng Yên nhiên ngồi lên giường: "Hôm nay sao có tinh thần đi ra ngoài rồi?" Từ sau chuyện của Chu Tần, Phùng Yên Nhiên hầu như đóng cửa không ra ngoài, hôm nay nàng có thể tới Thiêm Hi lâu ngược lại làm cho Thẩm Ngọc Quân cảm thấy hơi bất ngờ.
 
"Tỷ tỷ dời cung, chuyện vui như vậy, dù sao muội cũng phải đi qua chúc mừng," Phùng Yên Nhiên thay đổi tính tình, nhưng vẫn rất hiểu chuyện, nàng cũng không hỏi Thẩm Ngọc Quân đang ở Thiêm Hi lâu rất tốt, tại sao lại đột nhiên dời cung. Những điều đó đều không nên, nàng chỉ hỏi: "Không biết có quấy rầy tỷ tỷ không?"
 
"Sao lại quấy rầy chứ, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ cần muội có thể ra ngoài, ta cũng cảm thấy an tâm hơn một chút." Thẩm Ngọc Quân đã đồng ý với Phùng phu nhân che chở cho Phùng Yên Nhiên, tất nhiên nàng sẽ cố gắng làm được.
 
"Khoảng thời gian này Yên Nhiên khiến cho tỷ tỷ hao tâm tổn trí, Yên Nhiên vô cùng cảm kích," Phùng Yên Nhiên nói xong bèn đứng dậy phúc lễ trước mặt Thẩm Ngọc Quân thể hiện sự cám ơn. Nàng cũng không phải người không dính khói lửa nhân gian, mấy ngày nay, tất nhiên biết có người cố ý làm khó cung của nàng, nếu như không phải Hi Đức dung thường xuyên đến chỗ của nàng ngồi, sợ rằng thời gian qua nàng sống không được tốt như vậy.
 
"Làm gì thế?" Thẩm Ngọc Quân vội vàng đứng lên kéo nàng.
 
"Ái chà, đúng là tỷ muội tình thâm!" Một giọng nói đột ngột chen vào, chỉ thấy Tiền Lạc Tích một tay chống nạnh, một tay vỗ về cái bụng, nghênh ngang đi vào Thiêm Hi lâu.
 
Lai Thọ có chút sợ hãi: "Tiểu chủ, nô tài không ngăn được." Muốn ngăn, nhưng nhìn cái bụng của Tiền Lương đệ, đừng nói là ngăn, còn hận không thể cách xa nàng ta ra.
 
Khuôn mặt Thẩm Ngọc Quân vừa nãy có ý cười quay đầu lại đã không còn, phất phất tay cho Lai Thọ lui xuống: "Xem ra hôm nay là ngày tốt, chỉ là không ngờ Tiền Lương đệ đi dạo còn có thể dạo tới trong cung của ta."
 
"Nhiều ngày không gặp hai vị tỷ tỷ, muội muội đây chính là nhớ các ngươi vô cùng!" Hôm nay Tiền Lạc Tích vốn không có ý định yên lành với Thẩm Ngọc Quân, không ngờ Phùng Yên Nhiên cũng ở đây, vậy cũng tốt, cả hai đều ở đây, sau này cũng đỡ cho nàng phải suy nghĩ.
 
Phùng Yên Nhiên nhìn Tiền Lạc Tích lâu ngày không gặp, lạnh nhạt cười: "Là chúng ta sai, Tiền Lương đệ muốn gặp Hi Đức dung và ta, chỉ cần sai người tới thông báo một tiếng là được, chúng ta sẽ tự mình bớt chút thời gian đến Trọng Hoa cung thăm ngươi. Nhưng hành động lần này của Tiền Lương đệ làm ta thấy không hiểu, cố chấp xông vào Thiêm Hi lâu, không biết có phải Tiền Lương đệ đã quên cung quy rồi hay không?"
 
"Mấy ngày không gặp, Phùng tỷ tỷ lại tăng cao, ngay cả bản lĩnh nịnh bợ người khác cũng cao đến vậy, không thể khinh thường nhỉ." Tiền Lạc Tích không muốn thấy nhất chính là dáng vẻ bình tĩnh của Phùng Yên Nhiên, mỗi khi nhìn thấy là như bị kích thích muốn cào vào mặt nàng.
 
Phùng Yên Nhiên nghe Tiền Lạc Tích nói như vậy cũng không tức giận, vẫn giữ biểu cảm như vừa rồi: "Đa tạ Tiền lương đệ đã khen, tiến bộ nhất định là có, dù sao trong cung này có nhân vật như ngươi, nếu như ta còn tỉnh tỉnh mê mê, không biết tiến thủ, vậy e là không sống được bao lâu." Phùng Yên Nhiên giễu cợt nhìn Tiền Lạc Tích, giống như nhìn một tên hề. 
 
Tiền Lạc Tích vốn còn có thể nén giận, nhưng vừa vừa thấy Phùng Yên Nhiên dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng ta, bỗng chốc không nhịn nổi nữa, đôi mắt hồ ly trừng đỏ lên: "Hi Đức dung quả nhiên giỏi thủ đoạn, bản lĩnh dạy người đúng là lợi hại!" Tiền Lạc Tích thở hổn hển: "Có điều, các ngươi cũng chỉ có thể vui vẻ tới đây thôi."

 
Thẩm Ngọc Quân nhìn Tiền Lạc Tích ra vẻ ta đây, nếu như còn không đoán ra nàng ta muốn làm gì thì nàng đúng là người ngu xuẩn: "Tiền Lạc Tích, có lẽ ngươi đã quên lời Hoàng thượng nói mấy ngày trước rồi. Ở Thiêm Hi lâu của ta không cho phép người làm bậy." Vừa nói nàng vừa nháy mắt ra hiệu cho Trúc Vân đứng sau lưng Tiền Lạc Tích, Trúc Vân theo Thẩm Ngọc Quân nhiều năm, tất nhiên có thể hiểu được ý của chủ tử nhà mình, vội vàng lặng lẽ xoay người chạy đi.
 
"Không cho phép ta làm bậy, hôm nay bổn tiểu chủ lầm bậy một lần, xem ai dám làm gây khó dễ cho ta?" Tiền Lạc Tích nói xong thì ưỡn cái bụng lên, ra vẻ uy hiếp.
 
Thẩm Ngọc Quân thấy Tiền Lạc Tích ưỡn bụng, lại nghĩ đến chuyện Tiểu Đặng Tử vừa bẩm báo, chỉ sợ Tiền Lạc Tích giăng bẫy: "Thật ra có một chuyện, ta vẫn luôn không nghĩ ra, lúc đầu tiến cung ta với ngươi cũng xem như là hòa thuận, không biết từ lúc nào ta với ngươi càng đi càng xa, đến bây giờ lại thành tình trạng như thế này? Nếu như Tiền Lương đệ biết, vậy hôm nay mời ngươi giải thích giúp ta."
 
Tiền Lạc Tích nghe vậy dường như cũng nhớ lại, biểu tình trấn tĩnh không ít: "Ngày tháng sống trong cung không dễ, ai ai cũng muốn bò lên trên, ta cũng muốn, nhưng các người không giúp ta." Tiền Lạc Tích đột nhiên chỉ vào Thẩm Ngọc Quân: "Ngươi, ngoài mặt thì là tỷ muội với ta, thế nhưng ngươi được hoàng sủng, lại chưa từng nghĩ tới người tỷ muội là ta, cô cô của ta cũng là phụ nhân của Thẩm gia ngươi."
 
Nếu không phải muốn trấn định nàng ta, Thẩm Ngọc Quân thật sự không muốn nói nhảm với nàng ta, cũng không biết lúc còn trong nhà nàng ta được dạy dỗ thế nào, mọi việc đều là người khác sai, bản thân nàng ta không hề sai: "Lúc đầu địa vị của ta chưa ổn, không dám tiến cử với Hoàng thượng, việc này trách ta, trách ta lá gan quá nhỏ." Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn đè nén lửa giận trong lòng, Tiền Lạc Tích lấy đâu ra tự tin chỉ trích nàng?
 
Tiền Lạc Tích nói Thẩm Ngọc Quân xong vẫn không bỏ qua, ngón tay chỉ vào Phùng Yên Nhiên: "Còn ngươi nữa."
 
"Ta?" Phùng Yên Nhiên cảm thấy buồn cười, Tiền Lạc Tích này không mang theo đầu óc ra cửa rồi: "Từ lúc vào cung, ta tự cảm thấy không làm ngươi thất vọng, nhưng còn ngươi, có phải còn thiếu ta một lời giải thích hay không?"
 
"Không làm ta thất vọng?" Tiền Lạc Tích ngẩng đầu cười lớn: "Ngươi chỗ nào không làm ta thất vọng? Ta vất vả được thừa sủng, mang long chủng, Hoàng thượng mới tấn ta làm Lương đệ. Nhưng ngươi, một khi được thừa sủng thì lại ở trên ta, Tiền Lạc Tích ta vẫn bị ngươi chèn ép. Ngươi nói ngươi không làm ta thất vọng sao?"
 
Bên này Tiền Lạc Tích đến Thiêm Hi lâu đếm sai lầm của Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên, bên kia Trúc Vân cũng đã chạy tới cung Trọng Hoa.
 
"Nương nương, Trúc Vân bên người Hi Đức Dung của Thiêm Hi lâu cầu kiến." Uyển Hà chậm rãi vào nội điện bẩm báo.
 
Đức phi buông cung vụ trong tai xuống: "Kêu vào đi." Sao người của Thiêm Hi lâu lại đến?
 
Trúc Vân được tiểu thái giám dẫn đường đi vào cung Trọng Hoa, vừa nhìn thấy Đức phi đã vội vàng hành lễ: "Đức phi nương nương cát tường!"
 
"Đứng lên đi," Đức phi nâng tay lên ý bảo cho nàng đứng dậy: "Hi Đức dung có chuyện gì?"
 
"Bẩm nương nương, Tiền Lương đệ cố chấp xông vào Thiêm Hi lâu, nàng ôm long tự, tiểu chủ nhà nô tỳ cũng không thể làm gì nàng, hiện tại Tiền Lương đệ đang làm ầm ĩ ở Thiêm Hi lâu. Tiểu chủ nhà nô tỳ sai nô tỳ qua đây mời nương nương đi qua nhìn một chút, thật sự tiểu chủ nhà nô tỳ không còn cách nào khác, mới làm phiền đến nương nương." Trúc Vân dè dặt cẩn thận nói, vẻ mặt lo lắng.
 
Đức phi vốn còn tưởng rằng Hi Đức dung có chuyện gì, thì ra nguyên nhân là do cung Trọng Hoa của nàng: "Bổn cung theo ngươi đi nhìn thử." Đức phi nương nương cũng không có biện pháp, trước đó mấy ngày, Hoàng thượng đã cảnh cáo bảo nàng quản Tiền Lạc Tích cho tốt, không ngờ hôm nay nàng mang thai, ngược lại đi đứng thật nhanh nhẹn, có thể trắng trợn táo bạo chạy đến Thiêm Hi lâu gây loạn.
 
Uyển Hà cúi đầu, biết hôm nay nàng gặp chuyện xấu. Đức phi vẫn luôn cho nàng nhìn chằm chằm trác điện, không ngờ chỉ một lúc không lưu ý, Tiền Lương đệ lại ầm ĩ gây ra chuyện.
 
Đức phi ném Uyển Hà sang một bên, đi theo Trúc Vân ra khỏi cung Trọng Hoa. Vì Đức phi ra cửa có kiệu, nên đi cũng nhanh.
 
Mất khoảng thời gian uống hai chung trà thì đã đến Thiêm Hi lâu, còn chưa đi vào đã nghe được giọng nói bén nhọn của Tiền Lạc Tích: "Các ngươi một đám đều chèn ép ta, không cho bổn tiểu chủ xoay người. Đức phi lão tiện phụ kia khinh thường ta, nói ta vô dụng, các ngươi cũng khinh thường ta. Bây giờ bổn tiểu chủ cho các ngươi biết, bổn tiểu chủ cũng không phải ăn chay..."
 
Đức phi vừa vặn nghe Tiền Lạc Tích nói, bỗng chốc trên mặt đã không nhịn được, trong mắt không có ý cười, xuống kiệu bước vào Thiêm Hi lâu, vào trong phòng: "Bổn cung cũng không biết khiến cho người bị nhiều ấm ức đến vậy, thật là vất vả cho ngươi!"
 

Tiền Lạc Tích nghe giọng Đức phi, thân thể cứng đờ, chầm chậm quay đầu, nhìn về phía Đức phi, cũng không hành lễ.
 
"Đức phi nương nương cát tường!" Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên cùng nhau hành lễ, sau đó Thẩm Ngọc Quân nói: "Không ra cửa chào đón, xin Đức phi nương nương thứ lỗi."
 
"Đứng lên đi," Đức phi phất phất tay: "Không trách ngươi, là người trong cung của bổn cung không chịu thua kém, quấy rầy các ngươi." Nói xong chuyển mắt lên người Tiền Lạc Tích, nhìn nàng ta không còn kiêng kỵ như trước đây: "Sao, còn chưa quậy đủ sao?"
 
Tiền Lạc Tích nhíu nhíu mày, khóe miệng không kìm được mà co rúm lại: "A... Bụng của ta đau quá!"
 
Đức phi thấy nàng ta như vậy, cho là nàng ta lại muốn diễn trò: "Đau bụng phải không, vừa rồi không phải còn vô cùng khí thế sao? Ngươi không biết có một số chuyện có lần một lần hai, không thế có lần ba ư?"
 
"A..." Tiền Lạc Tích hét lớn một tiếng, nhìn thấy thân thể đã không chịu đựng nổi.
 
"Tiểu Đặng Tử, ngươi nhanh đi mời thái y," Thẩm Ngọc Quân thấy Tiền Lạc Tích như vậy, tạm thời cho dù nàng ta có phải là giả vờ hay không, đều nên mời thái y đến trước rồi nói, lỡ như có chuyện gì, cũng sẽ không mất chuẩn mực.
 
"Trúc Vân, Trúc Vũ, đỡ Tiền Lương đệ lên giường nằm," nếu nếu Thẩm Ngọc Quân có lòng tốt, cũng không phải là hoàn toàn, chỉ là nàng không muốn Tiền Lạc Tích gặp chuyện không may ở Thiêm Hi lâu của nàng, có điều may mắn là có Đức phi ở đây, đến lúc đó cũng không sợ là không nói rõ được.
 
"Vâng."
 
Thái y được mời đến rất nhanh, hơn nữa đồng thời Đức phi cũng nhìn ra lần này Tiền Lạc Tích không giống như là đang giả vờ, vội vàng sai người đi mời Hoàng hậu và Thục phi đến cung Trọng Hoa.
 
"Nhanh, xem Tiền Lương đệ thế nào," Đức phi thấy thái y đến cũng không quan tâm lễ nghĩa nữa, bảo hắn nhanh chóng bắt mạch cho Tiền Lạc Tích.
 
Tuy Tiền Lạc Tích đau bụng vô cùng, nhưng vẫn quay đầu nhìn thái y bắt mạch, thấy không phải là vị lúc sáng, trong lòng buông lỏng, cảm giác bụng đau hơn: "A... Đau... Đau chết mất..."
 
Thẩm Ngọc Quân thấy trán Tiền Lạc Tích đã đổ đầy mồ hôi thì biết e rằng nàng ta không phải đang giả vờ. Hôm nay nàng ta đến Thiêm Hi lâu chỉ sợ không phải đơn giản muốn gây chuyện với nàng là xong, đây là muốn ghim cái chết của đứa bé lên người nàng. Suy cho cùng nếu như Tiền Lạc Tích gặp chuyện không may ở Thiêm Hi lây, dù Thẩm Ngọc Quân có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được, cuối cùng bản thân sẽ không rõ ràng mà bị dính vào.
 
"Sao rồi?" Đức phi thấu trán thái y nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi, lại thấy tay bắt mạch run như cái sàng thì không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Tuy nàng chướng mắt Tiền Lạc Tích, nhưng đứa bé trong bụng nàng ta, Đức phi vẫn có chút quan tâm.
 
Thái y lau trán: "Bẩm Đức phi nương nương, thai của Tiền Lương đệ..." Thái y cũng nói không hết, chỉ lắc đầu.
 
Đương nhiên Tiền Lạc Tích cũng nhìn thấy biểu hiện của thái y, trong lúc nhất thời tiếng kêu đau lớn hơn rất nhiều: "Không thể nào, đau quá... Rõ ràng trước khi ta đến Thiêm Hi lâu... Thái y vừa mới chẩn qua... Khẳng định không có chuyện gì..."
 
Đức phi nghe vậy, hít một ngụm khí lớn: "Người đâu, đỡ Tiền Lương đệ lên kiệu, mang về Trọng Hoa cung."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe thái y trả lời, thật đúng là giống như nàng nghĩ, không khỏi cùng Phùng Yên Nhiên nhìn nhau hừ cười một tiếng, nàng tự nhận không có thù sâu oán nặng gì với Tiền Lạc Tích, nhưng tại sao Tiền Lạc Tích lại không buông tha cho nàng? Chẳng là thật sự là do nhìn nàng mềm mỏng dễ bắt nạt sao?
 
Tiền Lạc Tích gặp chuyện không may ở Thiêm Hi lâu, tuy bị mang về cung Trọng Hoa, nhưng hai người liên quan là Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên vẫn theo chân Đức phi đi một chuyến đến cung Trọng Hoa.
 
Đông trắc điện của cung Trong Hoa, Tiền Lạc Tích vừa được sắp xếp xong, vẫn nằm trên giường lăn lộn, gào to Thẩm Ngọc Quân hại nàng. Thẩm Ngọc Quân thấy vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nàng đang yên lành ở Thiêm Hi lâu, là Tiền thị tự mình cố chấp xông vào cung của nàng, nàng có thể nói gì chứ?
 
Đi đến chính điện, Hoàng hậu và Thục phi đã có mặt.
 
"Hoàng hậu nương nương cát tường, Thục phi nương nương cát tường!" Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên bước nhanh về phía trước thỉnh an.
 
Hoàng hậu phất phất tay: "Đứng lên đi," sau đó chuyển hướng sang Đức phi hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bổn cung đang ở trong cung, vừa nghe chuyện này đã vội vàng lật đật chạy tới, hiện giờ Tiền Lương đệ thế nào, long tự trong bụng có ổn không?"
 
Đức phi khuỵu gối: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, cụ thể thì thần thiếp cũng không rõ. Lúc đó, là do cung nữ của Thiêm Hi lâu đến mời, thần thiếp mới biết Tiền Lương đệ đến Thiêm Hi lâu gây chuyện. Là thần thiếp thất trách, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt."
 

Hoàng hậu xua tay: "Ngươi đứng lên trước đi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, rốt cuộc thái y nói thế nào?"
 
Đức phi đứng dậy, thở dài, sau đó lắc đầu: "Không giữ được."
 
Thục phi ngồi hồi lâu không nói gì, hiện tại ngược lại lên tiếng: "Xin Hoàng hậu nương nương sớm làm chủ, nếu cứ để như vậy, chỉ e cả mẫu tử sẽ bị tổn hại."
 
Nhất thời Hoàng hậu cũng không dám ra quyết định, dù sao cũng là chuyện liên quan đến Hoàng tự: "Đi qua nhìn thử, chờ bổn cung hỏi thái y rồi quyết định."
 
Thẩm Ngọc Quân và Phùng Yên Nhiên đi theo phía sau ba vị nương nương, đi tới Đông trắc điện.
 
Đại cung nữ bên người Tiền Lạc Tích vội vàng chạy ra, thấy Hoàng hậu bèn quỳ "bịch" một tiếng xuống đất: "Hoàng hậu nương nương, tiểu chủ nhà nô tỳ ra máu."
 
"Thái y đâu?" Sau khi nghe xong Hoàng hậu một tay nắm chặt khăn, một tay đặt trước ngực, sắc mặt cũng thay đổi.
 
"Thái y còn ở bên trong," gương mặt Như Ý đầy mồ hôi: "Xin Hoàng hậu nương nương làm chủ cho tiểu chủ của nô tỳ, tiếp tục như vậy nữa, ngài ấy sẽ đau chết."
 
"Bổn cung vào xem," làm Hoàng hậu, cũng không đoái hoài đến dơ bẩn nữa.
 
Tiền Lạc Tích vẫn ôm bụng lăn lộn trên giường như trước, hiện tại đã đau đến chết lặng, trán, sau tai đều đã ướt đẫm mồ hôi, hai mắt ra rời, thấy Hoàng hậu, môi lay động, một tay còn muốn kéo Hoàng hậu, nhưng chỉ với được một góc y phục của Hoàng hậu: "Nương nương... làm chủ... cho ta..."
 
Hoàng hậu thấy nàng ta như vậy, chỉ có thể khuyên nhủ: "Uống thuốc đi, ngươi cũng sẽ bớt chịu khổ, con sau này vẫn sẽ có."
 
"Không... Không..., tiện nhân Thẩm thị hại ta... Hại con... Hại ta..." Đến tận lúc này Tiền Lạc Tích vẫn vậy, vẫn không quên được ước nguyện ban đầu của nàng ta: "Ta muốn... Nàng ta... Chết, các nàng... Đều... A..."
 
Thẩm Ngọc Quân ở bên cạnh nhìn, vốn còn có chút đồng tình, không ngờ đến mức như vậy, nàng ta vẫn không quên kéo nàng xuống nước, thật đúng là dụng tâm lương khổ! Cũng không biết thân thể này của nàng ta có thể kéo dài được bao lâu?
 
"Ngươi ổn định trước đã," Hoàng hậu cũng bị nàng ta làm cho hoảng hốt: "Bổn cung sẽ làm chủ cho ngươi."
 
"Nương nương, Lộ công công đến," Thu Hồng bên cạnh Hoàng hậu đến bẩm báo.
 
Lòng Hoàng hậu trầm xuống, lẽ nào Hoàng thượng cũng biết: "Bổn cung tới ngay."
 
Từ rất xa Lộ công công đã nghe tiếng hét thảm của Tiền Lạc Tích, vốn cũng không phải là hắn đến, chẳng qua hắn ở trước mặt Hoàng thượng nói nhiều thêm mấy câu, nói thái y vừa ra khỏi cung Trọng Hoa thì Tiền Lương đệ đã đi Thiêm Hi lâu. Hoàng thượng là ai? Thấy nhiều tranh đấu nhỏ thế này rồi, sao lại không đoán ra được dự định của Tiền Lương đệ. Vì không để lại thêm ít chuyện, nên cho hắn tự mình dẫn thái y đưa thuốc rơi thai đến.
 
"Sao ngươi lại tới?" Hoàng hậu vẫn trưng ra ba phần cười: "Hoàng thượng có dặn dò gì sao?"
 
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, sáng nay sau khi thái y bắt mạch cho Tiền Lương đệ, trở về bẩm báo Hoàng thượng nói thai tức của Tiền Lương đệ đã không còn, Hoàng thượng để nô tài mang thuốc rơi thai đến cho Tiền Lương đệ." Lộ công công không hề coi trọng Tiền Lạc Tích, đó là một người không có đầu óc, thái y chẩn bệnh xong mới chạy tới Thiêm Hi lâu náo loạn, đúng là chưa thái ai ngu xuẩn như vậy.
 
Hoàng hậu các nàng đều ở thâm cung nhiều năm, vừa nghe lời này thì còn có gì không rõ, Tiền Lạc Tích này đúng là chơi một trò hay. Vừa rồi Hoàng hậu còn hơi đau lòng cho nàng ta, hiện giờ chỉ cảm thấy lòng mình mềm yếu, không nhịn được bật cười một tiếng: "Ồ... Lộ công công xin cứ tự nhiên." Lúc này Hoàng hậu chỉ muốn đứng ngoài quan sát, làm xong bổn phận Hoàng hậu của nàng là được, những thứ khác thì xem vận may của Tiền Lạc Tích, nàng cũng không muốn trở thành con dao trong tay nàng ta.
 
"Vậy nô tài vào trước," Lộ công công chính là được Hoàng thượng ra lệnh, phải nhìn Tiền Lương đệ uống xong thuốc rơi thai, hắn không có thời gian để lãng phí, hắn rất bận rộn.
 
Lộ công công đi vào không hết thời gian uống một chung trà đã đi ra, Thẩm Ngọc Quân nhìn cái chén trong không trong mâm tiểu thái giám đang cầm, không biết tại sao lại nhớ đến đủ chuyện trước đây Tiền Lạc Tích làm, nếu nói Thẩm Ngọc Quân không hận, đó là không thể. Nhưng bây giờ lại chó chút đồng tình với nàng ta, nói thẳng thắn một chút, là nàng đồng tính với đứa bé đã mất của Tiền Lạc Tích.
 
"A..." Đây là tiếng hét thảm cuối cùng. 

 


Bình luận

Truyện đang đọc