NGUYỆT HẠ AN ĐỒ


Biên tập: Cáo
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
"Em phải đi rồi."
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào bệ cửa sổ, Thẩm An Đồ đã nói như vậy với Tạ Đạc.

Cậu giống như Succubus, chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, còn khi mặt trời lên cậu nhất định phải trốn về sơn động của mình.
"Em không được phép đi đâu hết." Bây giờ Tạ Đạc ghét nhất là nghe những lời này, nói xong càng ôm chặt Thẩm An Đồ vào trong ngực.
Thẩm An Đồ cười lên, nụ cười mệt mỏi nhưng hài lòng, trên má cậu ửng hồng một cách bất thường, bọng mắt cậu có màu xanh đen rất đậm, đây không chỉ là kết quả của việc một đêm không ngủ.

Tạ Đạc trông rất lo lắng nhưng Thẩm An Đồ giống như không nghe thấy anh nói, cậu tự nhủ: "Anh ở lại nơi này dưỡng thương cho thật tốt, em trở về xử lý một ít chuyện, em cam đoan chúng ta sẽ ở cùng nhau ăn Tết, nếu như anh không thể trở về Trung Quốc thì em sẽ đến nước B tìm anh."
"Thẩm An Đồ em có nghe thấy anh nói gì hay không? Anh nói anh không cho phép em đi đâu hết!" Tạ Đạc nhíu mày: "Bây giờ em vẫn còn phát sốt em không biết sao? Chuyện trong nước anh sẽ giúp em xử lý, ít nhất em cũng phải chữa thân thể..."
Thẩm An Đồ không chờ anh nói xong đã chặn miệng của anh lại, nụ hôn của cậu vẫn luôn có kĩ thuật rất tốt, bây giờ càng tung ra bản lĩnh sở trường để lấy lòng Tạ Đạc, không bao lâu đã làm anh buông lỏng cảnh giác.
Tạ Đạc chỉ cảm thấy lồng ngực mình nhẹ đi, sau đó là miệng trống rỗng, không khí sáng sớm lập tức đông cứng đôi môi ướt át đến lạnh buốt.
Tạ Đạc không thể tin, Thẩm An Đồ vậy mà thừa dịp anh tình mê ý loạn mà đẩy anh ra, còn có ý định đi thẳng một hơi.
Thẩm An Đồ nhanh nhẹn rời khỏi giường, mang giày vào rồi mặc áo khoác, liếc mắt thoáng nhìn Tạ Đạc đang ở trên giường.


Chỉ thấy trong chăn đệm xốc xếch, quần áo bệnh nhân trên người Tạ Đạc rối bời, mấy cái khuy áo bị mở ra, trên ngực in vài dấu hôn, ánh mắt mờ mịt lại phẫn nộ, rất giống cô vợ nhỏ bị khinh bạc.
Thẩm An Đồ nhịn không được đi tới cúi đầu lại hôn anh thêm một cái.
"Thẩm Lẫm!" Tạ Đạc nắm chặt cổ áo của cậu, tức đến nỗi gọi thẳng tên của cậu.
Thẩm An Đồ chưa từng thấy dáng vẻ anh tức giận như vậy, nhưng Tạ Đạc càng tức giận cậu lại càng vui vẻ, ý nghĩ xấu xa sắp tràn ra khỏi mắt.

Cậu cố ý nói nhẹ giọng với Tạ Đạc: "Bây giờ giám đốc Thẩm đang rất bận, ngoan, đừng có không hiểu chuyện như thế."
Sắc mặt Tạ Đạc trở nên lạnh lùng, lần này anh đã thật sự tức giận.
Thẩm An Đồ nhanh chóng dỗ dành: "Em đùa thôi mà."
Thẩm An Đồ nắm tay của anh đặt lên trên cái cổ mảnh khảnh của mình, cười nói: "Anh sờ được không? Có cái vòng cổ của giám đốc Tạ ở đây, dây thừng vĩnh viễn nằm trong tay anh, những lúc nhớ tới em thì kéo một cái, em sẽ gâu gâu cho anh nghe."
Lúc Tạ Đạc chống ba-toong đưa Thẩm An Đồ ra cửa, trong hành lang đã chật cứng người, nhóm bảo vệ lập tức cảnh giác giương súng.

Tạ Trường Thanh và Lý Vi đang ngồi trên ghế đột nhiên bừng tỉnh, Tạ Văn Hiên ngồi xổm ở góc tường mơ mơ màng màng lau lau khóe miệng, Chu Minh Huy tựa vào tường vẻ mặt mơ hồ nhìn về phía bọn họ.
"Để em ấy đi." Nói xong, Tạ Đạc mặt lạnh quay trở về phòng bệnh của mình, nằm trên giường bệnh đưa lưng về phía cửa.
Thẩm An Đồ quay đầu bất đắc dĩ cười cười, cậu đi về phía Tạ Trường Thanh và Lý Vi trong ánh mắt kinh hồn bạt vía của mọi người, cúi đầu thật thấp với hai người: "Thật có lỗi với hai người, việc Tạ Đạc bị thương con sẽ cho mọi người một lời giải thích."
Tạ Trường Thanh cau mày dò xét cậu: "Chúng tôi không cần giải thích gì cả, chỉ cần cậu đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt Tạ Đạc là được."
Thẩm An Đồ đứng dậy, lưng thẳng tắp: "Có thể."
Sau lưng trong phòng bệnh truyền đến tiếng cọt kẹt do giường bệnh không chịu nổi sức nặng, Thẩm An Đồ nhịn cười, lại tăng thêm một phó từ: "Tạm thời có thể."

Lý Vi nghiêng đầu lấy khăn tay che miệng mũi lại, không muốn nhìn thẳng vào cậu: "Cậu làm hại Tạ Đạc như vậy còn chưa đủ à?"
Thẩm An Đồ sững sờ, áy náy mà cúi đầu: "Cháu xin lỗi."
"Đã như vậy, từ nay về sau cậu và Tạ Đạc hãy cắt đứt sạch sẽ quan hệ, những chuyện xảy ra trong quá khứ chúng tôi có thể không so đo nữa."
"Làm như vậy không được đâu." Thẩm An Đồ nhíu mày lại, ánh mắt âm u đầy tử khí đột nhiên sống lại.

Mới vừa rồi còn ở trước mặt trưởng bối cung kính như đứa trẻ nhưng trong nháy mắt liền biến thành người khác, giống như một tên lưu manh vô lại.

Những lời Thẩm An Đồ không thể nói lời nói, lúc này Thẩm Lẫm đều có thể nói.
Thẩm An Đồ cong môi nói: "Thật không dám giấu giếm, cháu và anh nhà đã có quan hệ vợ chồng, đã sớm tính chuyện chung sống cả đời.

Tối hôm qua cháu chạy tới đây chính là để đặc biệt xác nhận chuyện này.

Thật sự rất có lỗi với hai bác, con của hai người đã không còn trong sạch nữa rồi, hiện tại ngoại trừ Thẩm Lẫm cháu, còn có nhà nào dám muốn anh ấy?"
"Phì..." Tạ Văn Hiên thực sự nhịn không được, phụt cười, sau đó dưới ánh mắt đáng sợ của Tạ Trường Thanh bụm miệng ngoan ngoãn núp sang một bên.
"Cậu! Cậu, sao lại nói chuyện như thế!" Lý Vi tức đến mức muốn chửi ầm lên, nhưng giáo dưỡng của bà lại khiến bà thực sự không thể mắng người.

Vẫn là Tạ Trường Thanh chế nhạo: "Cậu vẫn nên lo lắng cho Cẩm Thịnh trước đi thì hơn, Tiểu Thẩm tổng."
Quả không hổ là gừng càng già càng cay, Tạ Trường Thanh đâm trúng ngay chỗ đau của Thẩm An Đồ.

Cậu ngừng cười, thu liễm nét mặt rồi cúi đầu với hai người một lần nữa, sau đó la lên với người trong phòng bệnh: "Em đi đây."
Không đợi câu hồi đáp lại, Thẩm An Đồ đi về phía lối ra của hành lang, lúc đi qua Tạ Văn Hiên, cậu đưa mắt cảm ơn.
Bảo vệ vây quanh không có mệnh lệnh không dám thả người, vẫn chặn đường Thẩm An Đồ như trước, Thẩm An Đồ nhìn lên khẩu súng trước mình từng li từng tí, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, tay cầm súng của bảo an đã run một cái.
"Để cậu ta đi." Tiếng của Tạ Trường Thanh từ phía sau truyền đến.
Bảo vệ tự động tách ra hai bên, Thẩm An Đồ sải chân bước về phía trước, không hề quay đầu lại.
Cùng ngày Thẩm An Đồ về nước, toàn thể tin tức truyền thông Trung Quốc bùng nổ.

Trong khi tất cả tin tức đều có hai từ khóa "Thẩm Lẫm" này, Tạ Đạc lại cố tình phớt lờ.

Anh vô cùng hối hận vì đã nói cho Thẩm An Đồ biết anh đã thích "Thẩm An Đồ" và cũng thích "Thẩm Lẫm".

"Thẩm Lẫm" quả thực là một tên khốn nạn, ở trên thương trường đoạt mối làm ăn với Tạ Đạc, lại âm thầm giày xéo thân thể "Thẩm An Đồ" bên trong, nói lời ngon tiếng ngọt thì thôi, còn dám trong đẩy anh ra lúc đang hôn.

Tạ Đạc càng yêu thích "Thẩm An Đồ" gấp trăm lần.
Tuy là Thẩm An Đồ đã đi rồi nhưng Tạ Đạc không một ngày nào không nghe thấy tên của cậu, bởi vì mỗi ngày Tạ Văn Hiên đều tới phòng bệnh để báo cáo hành trình của Thẩm An Đồ.
Nhờ phúc của Tạ Văn Hiên, Tạ Đạc biết được ngay sau khi về nước, Thẩm An Đồ liền mang theo Trương Thịnh đi tới cục cảnh sát.

Một nhà lớn bé của Trương Thịnh đều nằm trong tay Thẩm An Đồ nên hắn không dám giội nước bẩn lên người Thẩm An Đồ, thành thành thật thật khai báo tội ác.
Sau khi làm xong ghi chép ở cục cảnh sát, Thẩm An Đồ xuất hiện trước mắt truyền thông với khuôn mặt hốc hác, cậu bày tỏ một cách đau lòng về sự thất vọng và phẫn nộ đối với thủ hạ đắc lực của mình.
"Vậy xin hỏi trong khoảng thời gian Thẩm tiên sinh mất tích, ngài đã ở đâu? Cẩm Thịnh xuất hiện nguy khủng hoảng lớn như thế vì sao ngài vẫn không trở lại chủ trì đại cục? Ngài thật sự không có bất cứ liên quan gì tới việc Trương Thịnh biển thủ công quỹ sao?" Một phóng viên chen chân đưa micro tới miệng Thẩm An Đồ.
Trong ống kính, Thẩm An Đồ có vẻ hơi suy yếu, từ sau khi về nước cậu vẫn không ngừng nghỉ xử lý chuyện của Trương Thịnh, chỉ ngủ một giấc ở trên máy bay.

Mặc dù sau khi uống thuốc đã không còn phát sốt, nhưng vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn, đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy huyệt Thái Dương bỗng nhiên đau đớn.
Bởi vì phải đối mặt với truyền thông, cho nên cậu đã mặc âu phục và sửa soạn lại một chút, mái tóc hơi dài vẫn chưa được sửa sang lại, chỉ là dùng keo xịt cố định tất cả tóc ra sau ót.

Mặc dù nhìn vẫn không có tinh thần gì, nhưng chỉ dùng một ánh mắt là có thể làm cho người ta hiểu rõ, người đàn ông sớm nắng chiều mưa trong giới kinh doanh ở thành phố Z đã quay trở lại.
Thẩm An Đồ nắm chặt microphone, giọng khàn khàn nói: "Cũng không phải là mất tích mà là vết thương quá nặng nên vẫn luôn tĩnh dưỡng trong bệnh viện, về phần vì sao tôi không xuất hiện, bởi vì trong sự cố báy bay tôi đã xuất hiện chứng mất trí nhớ tạm thời, mãi cho đến gần đây mới khôi phục, chuyện này ảnh hưởng khá nhiều cho nên tôi yêu cầu giữ bí mật với bên ngoài, kể cả với Cẩm Thịnh."
"Nói như vậy sự cố máy bay cũng không phải là ngài tự biên tự diễn?"
"Dĩ nhiên không phải, ai sẽ vì tiền đặt cược tính mạng của mình và người khác?"
"Vậy xin hỏi Thẩm tiên sinh có biết người ở phía sau màn hại ngài là ai chưa?"
Thẩm An Đồ chậm rãi mỉm cười trước ống kính: "Không thể nói là biết, chỉ có thể nói có chút manh mối.

Qua nhiều năm như vậy, Thẩm Lẫm tôi tự nhận không làm chuyện gì thương thiên hại lý, không biết vì sao lại có người muốn hại tôi.

Tôi tin tưởng cảnh sát có thể tìm manh mối, điều tra ra chân tướng.".


Bình luận

Truyện đang đọc