NGUYỆT HẠ AN ĐỒ

1.

“Tạ Đạc, Tạ Đạc? Tạ Đạc!”

Tạ Đạc giật mình ngẩng đầu lên, nhìn đâu đâu cũng là đom đóm mắt. Anh phải mất vài giây mới bắt đầu nhìn rõ được xung quanh.

Phòng học, bục giảng, bàn học, sách giáo khoa cấp ba, giáo viên và học sinh…

Đây là đâu?

“Tạ Đạc, giáo viên kêu chú kìa! Ê này, đang nói chuyện với tôi mà sao chú lại lăn ra ngủ thế kia hả? Thật là không nói nổi chú mà, đứng lên, đứng lên mau!”

Đầu óc Tạ Đạc quay cuồng, một cậu học sinh quen thuộc ngồi phía trước thì cứ vỗ vỗ vào vai anh. Anh không tại nào nhớ ra hắn là ai, nhưng cơ thể lại phản xạ không điều kiện, tét vào cái gáy hắn ta một phát: “Nghe rồi, im đi.”

“Lớp trưởng sẽ đi lấy đồ dạy học với cô, còn mấy bạn khác ở lại tự học.”

Trên bục giảng là một cô giáo tuổi ngoài bốn mươi. Tạ Đạc nhận ra cô ngay lập tức, đấy là giáo viên chủ nhiệm lớp cấp ba của Tạ Đạc, tên Kim Yến.

Vậy là từ cô chủ nhiệm, Tạ Đạc dần dần nhận ra cảnh tượng quen thuộc xung quanh mình. Đây chính là phòng học hồi lớp mười khi Tạ Đạc còn học ở trường trung học phổ thông Z. Anh làm lớp trưởng, còn cái người phía trước đang ôm đầu cười toe toét là cậu bạn Chu Minh Huy của anh. Hôm nay là buổi chiều trước hôm khai giảng và học sinh phải đến lớp trước để lấy sách giáo khoa.

Với lại, hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh và Thẩm An Đồ gặp nhau.

Mà khoan, không phải chuyện này đã là mười ba năm trước rồi sao?

Tạ Đạc nhớ rằng mới đây anh còn đang ngồi trong phòng làm việc ở biệt thự, Thẩm An Đồ thì đang tắm trong phòng ngủ và bọn họ kết hôn đã được một năm rồi…

Đây là một giấc mơ sao? Hay là anh thật sự đã quay về quá khứ?

Khí trời oi bức cuối hè, phòng học mới phảng phất hơi bụi, tiếng xì xầm của học sinh, tiếng nhắc nhở sốt ruột của cô chủ nhiệm… tất cả mọi thứ chung quanh đều rất rõ ràng và chân thật.

Tạ Đạc không có nhiều thời gian để ngồi đó thắc mắc, cô Kim đã bước ra khỏi lớp từ cửa trước, anh ngồi ở hàng cuối nên cũng vội vàng tiến tới cửa sau. Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, anh đụng phải một người.

Tạ Đạc ôm cậu vào lòng, nhìn cậu va đầu vào ngực mình, miệng lẩm bẩm tiếng chửi rủa vì bị đau rồi ngẩng đầu lên nhìn anh một cách khó chịu, chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia trong ngơ ngác.

“Xin lỗi.”

Thẩm An Đồ nhanh chóng dẹp cái bộ mặt ngạc nhiên kia đi và đeo lên lại vẻ lầm lầm lì lì. Cậu đẩy Tạ Đạc ra rồi lủi thủi bước vào lớp.

Tạ Đạc nhớ lại, mười ba năm trước, anh và Thẩm An Đồ cũng đã gặp nhau như thế, nhưng lúc ấy anh chẳng để ý gì, chỉ rời đi mà không nói một lời.

Cô Kim đứng giữa hành lang gọi anh, Tạ Đạc quay qua và hứng khởi bước ra khỏi lớp học.

Đây là cơ hội thứ hai ông trời ban cho anh sao?

Con tim Tạ Đạc đập liên hồi, nếu đây chỉ là mơ, anh mong sao mình được mơ lâu thêm chút nữa.

2

Tạ Đạc lấy đồ dạy học về thì nhìn thấy Thẩm An Đồ đang đeo cặp trên lưng, đứng ở góc phòng học, bàn của cậu thiếu mất cái ghế.

“Đừng có nhìn nó chằm chằm nữa! Biết ai kia không?” Chu Minh Huy quay người sang Tạ Đạc, nói nhỏ: “Con riêng của gã trùm giang hồ Thẩm Khai Bình đấy.”

Tạ Đạc liếc hắn: “Tôi nhìn cậu ta chằm chằm thì sao?”

Chu Minh Huy nghĩ tới bối cảnh của nhà họ Tạ, nhất thời không nói nên lời: “À thì chắc cũng không làm gì được chú… nhưng nói chung là cứ tránh xa nó ra, mấy đứa họ Thẩm chẳng có ai tốt đẹp, như tên Thẩm Siêu, hay là thằng Thẩm Minh Phi học dưới tụi mình hai lớp nữa. Với lại chú xem thử đi, dáng vẻ kia của nó chắc chắn là không bình thường… À đúng rồi, bữa trước có một người nhà họ Thẩm nhảy sông tự vẫn đó, chú biết chưa?”

“Chu Minh Huy, cậu cao bao nhiêu?” Tạ Đạc bỗng nhiên ngắt lời hắn.

Chu Minh Huy bối rối: “Một mét tám, sao thế?”

“Cao quá, tôi không thấy bảng được.”

“Hả?” Mặt Chu Minh Huy hiện lên một dấu hỏi to tướng.

Tạ Đạc chỉ về phía cái bàn trước mặt Thẩm An Đồ rồi nói: “Cậu ra kia ngồi đi, còn Thẩm An Đồ lên ngồi trước mặt tôi. Để tôi đi kiếm ghế cho.”

“Chú tới 1m83 mà lại chê tôi 1m80 là cao?! Mà khoan đã, Thẩm An Đồ là ai cơ? Thằng kia là Thẩm Lẫm mà, với lại vừa nói xong là đừng đụng vào nó, chú tính làm gì?” Chu Minh Huy thắc mắc.

Tạ Đạc đứng dậy giúp Chu Minh Huy thu dọ đồ đạc: “Nhanh lên đi, cậu đổi chỗ cho cậu ta rồi tôi tặng đôi giày thể thao bản giới hạn mới đặt cho.”

Chu Minh Huy nghe vậy liền nhướng mày lên rồi cười: “Nghe rõ rồi, đi ngay đây.”

Thẩm An Đồ chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn một tên không biết từ đâu ôm một đống sách vở tới chiếm chỗ của mình, sau đó lại ngang nhiên chỉ vào chỗ hắn vừa ngồi: “Cậu lại kia ngồi đi, chỗ này của tôi.”

Thẩm An Đồ do dự vài giây rồi ôm đồ đạc của mình đến chỗ ngồi cũ của Chu Minh Huy, tức là ghế cạnh cửa sổ ở hàng kế cuối. Ghế phía sau cậu trống không, trên bàn có sách vở được xếp ngăn nắp, nhưng không có người ngồi.

Thẩm An Đồ rất lo lắng, xung quanh toàn là những người cậu không biết, nhưng chắc chắc là một số người lại biết cậu là ai, vì cậu thường xuyên bắt gặp những ánh mắt không thân thiện, điển hình như cái người vừa mới chiếm chỗ ngồi của cậu kia.

Lẽ ra nếu cậu tham gia kì huấn luyện quân sự thì đã có thể gặp bạn học trước, nhưng vì giúp Thẩm Dịch Tinh bỏ trốn nên Thẩm Khai Bình bắt nhốt cậu một tuần, thế là lỡ mất kỳ huấn luyện.

Cậu định bụng hôm nay sẽ tới lớp sớm để có thể làm quen bạn mới, nhưng Thẩm Siêu lại cố tình kêu tài xế đi trước mà không chờ cậu, nên Thẩm An Đồ phải đi bộ ra khỏi khuôn viên biệt thự để bắt taxi, cũng do vậy mà cậu đến trễ.

Thôi bỏ đi, chỉ lại là một ngày đen đủi, Thẩm An Đồ sắp xếp bàn ghế và ngồi xuống, cúi đầu đọc sách.

Một lát sau, Thẩm An Đồ nghe thấy tiếng cửa sau mở nên quay lại nhìn và thấy người hồi nãy va vào cậu. Anh mang ghế đến, nói chuyện vài câu với người vừa đổi chỗ với cậu. Hai người nói gì đó cậu không biết, rồi cùng nhau quay qua nhìn Thẩm An Đồ. Cậu ngay lập tức cúi mắt xuống và đọc sách tiếp.

Nhưng chỉ vài giây sau, người kia đã bước đến bên Thẩm An Đồ và hỏi cậu: “Bạn ơi, đây là sách ngữ văn của bạn phải không? Cậu bạn tôi thấy dư một cuốn khi đang dọn bàn.”

Thẩm An Đồ ngạc nhiên một chút rồi bắt đầu kiểm tra cái chồng sách lộn xộn của cậu, hóa ra là thiếu mất một cuốn ngữ văn thật. Thế là cậu nhận lấy quyển sách và cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

“Cậu tên Thẩm Lẫm phải không?”

Thẩm An Đồ bất chợt ngước đầu lên như bị một cây kim chọc vào người, Tạ Đạc thấy được sự chống cự mãnh liệt trong mắt cậu, trông như cậu sẵn sàng lao vào ăn thua đủ với anh vậy.

“Tôi tên Thẩm An Đồ, có gì không?” Giọng của Thẩm An Đồ rất khó chịu.

Tạ Đạc cảm thấy từ đáy lòng mình một cơn đau thoang thoảng.

“Tôi tên là Tạ Đạc.” Tạ Đạc cố gắng để khiến giọng mình nghe bình tĩnh hết sức: “Lớp trưởng lớp mình, cậu đến trễ nên chắc không nghe được cô chủ nhiệm phổ biến vài thông tin cơ bản, ví dụ như cách để nhận thẻ học sinh chẳng hạn. Nếu có gì không rõ thì cứ hỏi trực tiếp tôi nhé.”

Tạ Đạc nói xong thì về chỗ của mình, ngồi nhìn Thẩm An Đồ. Cậu sững người một hồi, quay ra sau cảm ơn anh một tiếng nữa rồi lại quay lên ngồi im lặng.

Tạ Đạc không nói thêm gì, chỉ ngồi đó ngắm nhìn bóng lưng Thẩm An Đồ. Hồi cấp ba, tóc Thẩm An Đồ được cắt rất ngắn, để lộ ra hai cái tai trắng trẻo. Mà đôi tai trắng ấy lại đang từ từ ửng hồng.

Tạ Đạc biết rõ lúc này mà hôn thì cậu sẽ có vị như thế nào.

3

Sáng hôm khai giảng nhanh chóng trôi qua. Trưa đến, Chu Minh Huy rủ Tạ Đạc ra căn tin ăn, những trước ánh mắt kinh ngạc đang trừng nhìn mình của Chu Minh Huy, Tạ Đạc vẫn ngỏ lời mời Thẩm An Đồ.

“Đi ăn căn tin chung không?”

Thẩm An Đồ liếc qua vẻ mặt của Chu Minh Huy và lắc đầu từ chối: “Tôi chưa đói, hai người đi trước đi.”

Tạ Đạc năn nỉ: “Đi đi, đi ăn chung.” Anh nhìn thấy sự do dự trên mặt Thẩm An Đồ.

Chu Minh Huy nhìn quanh thì thấy mọi người trong lớp đã đi hết, đồ ăn trong căn tin sẽ nhanh chóng bị cướp sạch. Thế mà Thẩm An Đồ vẫn còn đang phân vân, khiến hắn vừa vội vừa tức: “Nhanh lên! Muốn đi thì đi mau, còn không thì nói cho rõ. Cậu không ăn nhưng bọn tôi cũng phải ăn chứ.”

Tạ Đạc không nói không rằng tét gáy hắn ta một cái: “Nói năng dễ nghe chút coi, căn tin hết đồ ăn thì tôi dẫn đi ăn ngoài.”

Chu Minh Huy ôm đầu, nghiến răng: “Cái thằng Tạ này, tháng này mà tôi bị rớt khỏi top 50 điểm cao nhất trường là do chú hết đấy nhé.”

Thẩm An Đồ không hiểu tại sao Tạ Đạc lại nhiệt tình như vậy. Cậu trông có vẻ hoang mang nhưng vẫn đi theo.

Lúc tới căn tin, ba người họ nhận ra cả tầng một đã chật kín người nên chỉ còn cách lên tầng hai. Giá đồ ăn tầng hai có hơi đắt hơn nên cũng ít người lên, thành ra vẫn còn lại khá nhiều món để chọn.

Suốt đường đi, Chu Minh Huy không chịu ngừng cái miệng của mình. Hắn hết đọc tên các món ăn lại nhận xét từng đĩa đồ ăn của các học sinh khác, nào là “món này trông ngon quá”, rồi “món kia cũng không tệ”.

Tạ Đạc thi thoảng đáp lại hắn vài câu. Khi quay đầu lại phía, anh thấy Thẩm An Đồ lủi thủi phía sau với nét mặt ủ dột, anh không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì.

Trước mặt họ có hai người đang đứng xếp hàng. Tạ Đạc cầm vai của Thẩm An Đồ và đẩy lên phía trước: “Cậu đi trước đi.”

Thẩm An Đồ sững người một chút, cậu đang định từ chối thì đã bị bà cô đứng ở cửa sổ thúc giục: “Cháu muốn ăn cái gì?”

Thẩm An Đồ nhìn vào con cá kho cuối cùng trên bàn: “Dạ cái này!”

Sau khi chọn món và bước ra khỏi hàng xong, Tạ Đạc nhìn thấy Thẩm An Đồ vẫn đứng ngay bên ngoài, ngoan ngoãn chờ anh. Vừa nhìn thấy Tạ Đạc, cậu đã nói: “Cảm ơn.”

Tạ Đạc hỏi lại cậu với chút ý trêu ghẹo trong ánh mặt: “Cậu chỉ biết nói cảm ơn thôi sao?”

Thẩm An Đồ như muốn nói lại gì đó nhưng nghĩ một lúc lâu cũng chẳng nảy ra được gì, khiến mặt cậu đỏ rần lên. May đúng lúc đó, Chu Minh Huy tìm ra chỗ trống và vẫy tay gọi họ, Thẩm An Đồ cũng vội vội vàng vàng bước đi.

Tạ Đạc bước theo sau Thẩm An Đồ, ánh mắt tràn đầy suy tư.

Hướng nội, nhạy cảm, giao tiếp kém và chỉ biết ngượng ngùng nói lời “cảm ơn” trước lòng tốt của người khác, một Thẩm An Đồ như vậy mà mười năm sau lại trở nên hướng ngoại, xảo quyệt, quyết đoán, không do dự và khoác lên người một vẻ đẹp nguy hiểm.

Tạ Đạc biết rất rõ điều gì đã dẫn đến sự thay đổi trong con người Thẩm An Đồ. Anh không rõ bản thân có thể bù đắp cho cậu được bao nhiêu trong “giấc mơ” này, nhưng lần này, Tạ Đạc muốn rằng ít nhất nó sẽ không đau đến thế.

4

Từ lúc khai giảng tới giờ đã là hai tháng và Thẩm An Đồ vẫn không chịu trò chuyện nhiều. Nếu không phải nhờ Tạ Đạc chủ động hỏi cậu mấy bài toán thì chắc cả ngày hai người cũng không nói với nhau lời nào.

Hồi ấy, Tạ Đạc cũng không quá quan tâm về điều này vì anh còn thích được yên tĩnh và ở một mình hơn cả Thẩm An Đồ. Thế nhưng giờ thì khác, anh đã quá quen với cảnh cả ngày được Thẩm An Đồ bám lên người làm nũng, vậy nên Tạ Đạc không thể nào chịu được sự lạnh lùng của Thẩm An Đồ lúc này.

Cũng may là cố gắng hai tháng qua không vô ích. Ví dụ như sáng nay, Tạ Đạc phát hiện ra rằng lúc truyền bài tập về nhà xuống, Thẩm An Đồ cố tình giữ lại phần của anh rồi giả vờ như mình cầm nhầm và trả lại cho anh vào cuối tiết.

Lúc làm bài tập, Thẩm An Đồ thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Đạc. Ánh mắt trẻ con ấy, Tạ Đạc giả vờ như mình chưa từng nhìn thấy.

Tạ Đạc im lặng nhìn Thẩm An Đồ đang ngồi phía trước, nhìn phần đuôi tóc mềm của cậu được gió thổi bồng bềnh, nhìn phần gáy trắng nõn lộ ra từ cổ áo, và cả chiếc gò má thi thoảng xuất hiện khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nó thật sự ảnh hưởng đến tiết học, khiến Tạ Đạc không tài nào không nghĩ đến.

Tuần sau là tới kỳ thi Vật Lý mà Tạ Đạc đã chờ đợi rất lâu.

Vì cuộc thi được được diễn ra ở một thành phố khác nên nhà trường sắp xếp một chiếc xe buýt để đưa đón học sinh đến địa điểm tổ chức. Tạ Đạc nhớ rằng lần trước anh hoàn toàn tách khỏi đoàn của nhà trường, không chỉ đi xe riêng mà còn không ở chung với các bạn trong ký túc xá đã đặt trước, nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Ngày xe buýt khởi hành, Thẩm An Đồ ngồi sát vào một góc ở hàng ghế cuối với một chiếc nón che lên mặt, cậu không muốn ngồi kế ai đó nhận ra mình. Thẩm An Đồ nghĩ rằng cậu sẽ có thể ngồi một mình như thế đến địa điểm thi, không ngờ chưa được năm phút thì đã có người ngồi xuống ghế bên cạnh cậu.

Thẩm An Đồ nhấc mũ lên, rõ ràng xung quanh đều là chỗ trống, tại sao lại có người muốn chen vào chỗ cậu được?

Vai rộng, eo thon, chân dài, ngay cả bộ đồng phục học sinh cũng không giấu được khí chất của anh. Người đó là không ai khác ngoài Tạ Đạc.

Tạ Đạc đặt hành lý lên kệ hành lý, sau đó không nói lời nào mà ngồi xuống bên cạnh Thẩm An Đồ.

Thẩm An Đồ ngồi nép vào phía cửa sổ, vẻ mặt hơi khó chịu: “Ba hàng ghế trước đều trống mà…”

Tạ Đạc đáp lại rất điềm nhiên: “Tôi biết, chỉ là tôi muốn ngồi bên cạnh cậu thôi.”

Chỉ một câu của anh đã khiến Thẩm An Đồ không biết nói lại gì, cậu đành che cái mũ xuống lại và ngủ.

Xe buýt nhanh chóng khỏi hành. Thẩm An Đồ đang thiu thiu ngủ nhưng xe lại xốc lên một cái, khiến cậu bỗng hụt vai xuống và giật mình. Thẩm An Đồ đang định chỉnh lại tư thế thì tự nhiên có một bàn tay to ấm áp đặt lên cổ và đè bả vai cậu xuống.

“Đừng cử động, cho tôi dựa một chút.”

Tiếng Tạ Đạc ở ngay bên tai Thẩm An Đồ, hơi ấm anh phả ra được phần xương quai xanh dưới lớp áo dệt kim mỏng của cậu đón trọn. Cộng thêm da thịt trên bàn tay anh đang ấn chặt vào cái cổ nhạy cảm của mình, bao nhiêu lông trên người Thẩm An Đồ đều muốn bắn ra hết. Cậu muốn đẩy Tạ Đạc ra chỗ khác, nhưng anh nói: “Cho dựa một chút đi, tôi bị say xe…”

Giọng của anh đúng là mệt mỏi hơn bình thường, Thẩm An Đồ do dực một hồi rồi cũng chấp nhận: “… cũng được, nhưng cậu bỏ tay ra cái đã.”

Tạ Đạc rút tay lại và đút vào trong túi quần, anh nắm tay lại và cố ghi nhớ xúc cảm từ cái chạm mới nãy từ những đầu ngón tay.

Lúc này Thẩm An Đồ không quá cao, mới khoảng 1m76, chỉ ngang cằm của Tạ Đạc, khiến anh hơi khó dựa lên người cậu. Dường như Thẩm An Đồ nhận ra điều này nên cậu nhẹ nhàng thay đổi tư thế ngồi, giúp Tạ Đạc ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Trong phút chốc, Tạ Đạc không thể khống chế được bản thân mình. Chỉ cần anh thoáng cựa quậy đầu là đã có thể in lại vết tích của bản thân trên chiếc cổ trắng của Thẩm An Đồ, nhưng đồng thời anh cũng cảm nhận được sự cứng nhắc của Thẩm An Đồ. Bàn tay trong túi của Tạ Đạc vẫn nắm chặt không buông.

Tạ Đạc bỗng nhiên thả lỏng người, quên đi, thời gian vẫn còn nhiều.

Được Tạ Đạc dựa lên vai và để vầng trán của anh sát với cổ của mình, Thẩm An Đồ rất hồi hộp, nhưng trong tim lại tuôn ra một niềm vui sướng bí ẩn. Cậu cứ thế thiếp đi với hai thứ cảm xúc hồi hộp và phấn khởi trong lòng. Để rồi khi tỉnh dậy, Thẩm An Đồ nhận ra bản thân đang dựa lên vai của Tạ Đạc.

“Xin lỗi!” Thẩm An Đồ giật mình lùi xa khỏi Tạ Đạc, trợn to mắt lên. Nếu không phải vì hai ghế sát nhau thì cậu đã chạy tới chỗ nào đó cách Tạ Đạc 30 mét rồi.

Tạ Đạc giơ tay lên một cách rất tự nhiên, sửa lại đầu tóc rối của Thẩm An Đồ với một nụ cười bí ẩn trên môi: “Tới nơi rồi, xuống xe thôi.” Nói xong, Tạ Đạc đứng lên lấy hành lý xuống khỏi kệ và tiến tới cửa xe. Thẩm An Đồ đứng hình vài giây rồi nhanh chóng theo sau. Trước khi rời đi, cậu nhìn lên cái kệ trống không – Tạ Đạc đã lấy luôn hành lý của cậu xuống rồi.

Học sinh tham gia kỳ thi sẽ ở trọ trong một khách sạn được chỉ định sẵn, hai người một phòng và được giáo viên bắt cặp ngẫu nhiên. Khi nghe rằng mình sẽ ở chung phòng với một bạn khác, Tạ Đạc không bất ngờ vì anh biết rằng trước sau gì Thẩm An Đồ cũng sẽ tự tìm đến anh.

Quả nhiên, sau khi về phòng, Tạ Đạc chỉ đi vô nhà về sinh một chuyến ra thì bạn cùng phòng đã biến thành Thẩm An Đồ.

Thế nhưng Tạ Đạc còn hỏi cậu một cách trêu ghẹo: “Sao cậu lại ở đây? Đinh Khang đâu?”

Mặt Thẩm An Đồ thoáng hiện lên một sự ngượng ngùng: “… Cậu ấy muốn ở chung phòng với Trương Bằng, bọn họ có vẻ thân nhau…”

Ban đầu là Trương Bằng và Thẩm An Đồ ở chung một phòng.

“Vậy hả?”

Thấy Tạ Đạc không hỏi thêm gì nữa, Thẩm An Đồ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó cậu lại thấy Tạ Đạc cởi áo sơ mi ra, để lộ ra thân trên săn chắc.

“Cậu làm cái gì thế?!” Thẩm An Đồ sượng chín mặt khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của Tạ Đạc.

“Thì cởi đồ ra đi tắm chứ làm gì?” Nhìn thấy Thẩm An Đồ quay mặt sang chỗ khác, Tạ Đạc cố ý bước tới trước mặt để cậu nhìn thấy bản thân anh: “Con trai với nhau hết mà, có gì mà phải xấu hổ?”

Tạ Đạc đi tới đâu là Thẩm An Đồ lại quay lưng về phía đó. Rõ ràng là cậu xấu hổ đến mức hai tai hóa đỏ chót, vậy mà vẫn chối: “Tôi không xấu hổ, tôi… tôi chỉ là không muốn nhìn thôi.”

Tạ Đạc khoái nhất là dáng vẻ này của Thẩm An Đồ, cậu càng muốn giấu vẻ xấu hổ, anh càng muốn trêu chọc cậu.

“Một tiếng nữa là phải tập trung dưới nhà rồi. Không còn nhiều thời gian đâu, cậu tắm chung với tôi cũng được, để tôi kỳ lưng cho.”

Tạ Đạc vừa nói vừa dồn Thẩm An Đồ tới chân giường, làm cậu không đứng vững được, phải ngả lưng lên giường. Tạ Đạc nhân thời cơ đè cầu xuống, một tay giữ chặt hai cổ tay của cậu, tay còn lại luồn vào chiếc áo dệt kim.

Sức Tạ Đạc mạnh đến kinh người, Thẩm An Đồ không tài nào cựa quậy được, chỉ có thể hét lên: “Tạ Đạc, cậu bỏ tay ra! Cậu muốn làm gì?”

Mặc dù tay thì đang vén áo người ta lên nhưng bộ mặt Tạ Đạc vẫn rất nghiêm túc, anh cố tình hỏi lại Thẩm An Đồ: “Tại sao cậu lại không chịu để tôi cởi áo ra? Cậu là con gái hay gì?”

“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?!” Thẩm An Đồ hoảng loạn vô cùng, cậu không thể cởi đồ ra, cậu không thể để Tạ Đạc nhìn thấy. Cậu muốn lấy chân đạp Tạ Đạc ra, nhưng anh sớm đã có đề phòng và đưa đầu gối lên khống chế Thẩm An Đồ lại.

“Đứng dậy đi, Tạ Đạc! Đừng vén lên! Đừng nhìn mà!”

Tạ Đạc nhận thấy được sự phản kháng kỳ lạ của Thẩm An Đồ, nhưng anh mặc kệ sự phản kháng đó và tiếp tục vén áo của cậu lên, rồi anh dừng lại.

Cái hông và bụng trắng trẻo của Thẩm An Đồ toàn là những vết bầm lớn. Đây chắc chắn không phải những vết thương bình thường mà là bị người ta đánh đập rất thậm tệ.

Tạ Đạc trừng mắt nhìn chằm chằm vào vết thương: “Là ai làm?”

Thẩm An Đồ không biết tại sao Tạ Đạc lại trưng ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, nhưng cậu không muốn khiến Tạ Đạc phiền lòng bởi những sự tình không hay trong nhà họ Thẩm.

“Do bị ngã…”

“Cậu nói xạo.”

Tạ Đạc bất giác siết chặt tay lại, khiến cho Thẩm An Đồ rên lên trong đau đớn. Anh ngay lập tức thả tay Thẩm An Đồ ra và chỉnh lại áo cho cậu. Nhưng Tạ Đạc không muốn bước xuống giường, anh cứ thế đưa tay lên tai Thẩm An Đồ và nhìn xuống cậu với một ánh mắt đầy tâm tình.

“Thẩm An Đồ, bọn họ đối xử với cậu tệ bạc như vậy thì cậu chuyển ra ngoài sống với tôi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc