NGUYỆT HẠ AN ĐỒ

“Em có muốn kết hôn không?”

“Muốn chứ, khi nào?”

“Bây giờ.”

“Bây giờ?!”

Đúng là “Bây giờ”, Tạ Đạc muốn dẫn Thẩm An Đồ đi nước L lấy giấy chứng nhận kết hôn ngay bây giờ.

Thủ đô nước L là thánh địa kết hôn của thế giới, kết hôn ở đây gần như không có hạn chế, bất kỳ ai cũng có thể đi cùng người yêu, đến đợi mười phút để hoàn thành đăng ký kết hôn.

Một giây Tạ Đạc cũng không muốn đợi nữa, Thẩm An Đồ đã đồng ý, bây giờ bọn họ nên kết hôn thôi.

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Tạ Đạc lái xe chở Thẩm An Đồ về nhà thu dọn hành lý đơn giản. Buổi sáng ngồi  trong phòng chờ máy bay, vì đây là quyết định nhất thời nên bọn họ chỉ mua vé máy bay khoang phổ thông, nhưng đó không phải điều quan trọng, trên đường đi Thẩm An Đồ vui vẻ không hề muốn buông tay Tạ Đạc ra, cậu vốn không để ý ánh mắt nhìn ngó của người xung quanh.

Lúc máy bay cất cánh đã là xế chiều, Tạ Đạc hỏi Thẩm An Đồ có muốn ngủ một lát không, dù sao tối hôm qua bọn họ đã không ngủ một đêm, hôm nay lại bôn ba tới trưa.

“Được.” Thẩm An Đồ quay đầu nhìn Tạ Đạc, cười hết sức ngọt ngào, đôi mắt sắp nở hoa tới nơi.

“Vậy em thả tay ra, anh lấy bịt mắt cho em.”

Lúc đi ngủ, Thẩm An Đồ không thích có ánh sáng, bản thân Tạ Đã quên mang quần áo để thay nhưng lại nhớ phải đem bịt mắt cho Thẩm An Đồ.

Thẩm An Đồ không chỉ không thả tay ra mà còn nắm chặt tay Tạ Đạc hôn, cậu đặt cằm lên bờ vai Tạ Đạc, nhỏ giọng nói với Tạ Đạc: “Không được, em không thể buông tay đâu, em buông tay ra thì toàn thân không thoải mái, choáng đầu, buồn nôn, tai cũng không thoải mái…”

Tạ Đạc biết cậu cố ý nũng nịu, nhưng vẫn không yên lòng: “Say máy bay nhức đầu lắm à?”

“Em mà say máy bay hả? Em bị mắc hội chứng không thể thiếu Tạ Đạc!” Thẩm An Đồ nghiêm túc đường hoàng nói bậy: “Anh không thể hỏi như vậy, anh phải hỏi em ‘Vậy làm sao bây giờ’, làm lại đi.”

Tạ Đạc bất đắc dĩ phối hợp: “Vậy làm sao bây giờ?”

Bấy giờ Thẩm An Đồ mới hớn hở mặt mày: “Muốn Giám đốc Tạ tổng hôn ạ, Giám đốc Tạ tổng hôn chút là được.”

Dù cho bao nhiêu lần thì Tạ Đạc đều không chống đỡ nổi trò vặt của Thẩm An Đồ, anh nhìn chằm chằm Thẩm An Đồ cười như không cười một lúc, sau đó cúi đầu xuống hôn trong ánh mắt chờ mong của cậu.

Đi nước L phải ngồi mười mấy tiếng, hai người tỉnh dậy sau giấc ngủ, cùng nhau nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, trò chuyện về hành trình sau khi xuống máy bay, thời gian liền trôi qua rất nhanh.

Theo giờ địa phương thì máy bay hạ cánh lúc hai giờ chiều, hai người nhanh chóng đi luôn đến chỗ đăng ký kết hôn.

Đây đúng là trải nghiệm mới lạ chưa từng có, trước đó chẳng chuẩn bị gì, đường đi là lên mạng tra tại chỗ, thậm chí hai người còn suýt ngồi sai xe, Thẩm An Đồ nhìn dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của Tạ Đạc cười cực kỳ vui vẻ, khiến Tạ Đạc tức giận đánh hai cái vào mông cậu.

Cuối cùng, lúc hai người thành công ngồi xe taxi đến chỗ đăng ký thì mặt trời sắp lặn tới nơi, may là chỗ đăng ký kết hôn đến nửa đêm mới đóng cửa.

Sau khi tài xế xe taxi biết bọn họ muốn đi đăng ký kết hôn thì đã cực kỳ nhiệt tình nói về quá trình đăng ký với bọn họ.

“Hằng năm nơi này có đến hàng ngàn hàng vạn người nước ngoài đến đăng ký kết hôn, các cậu chỉ cần ghi thông tin cơ bản lên đơn đăng ký – tên, tuổi… Đúng rồi, cả cha mẹ…”

Khi nghe đến từ “Cha mẹ”, Thẩm An Đồ lập tức ngồi ngay ngắn lại, hình như tài xế nhận ra cậu lo lắng, cố ý kéo dài giọng: “Cha mẹ… Tên, ha ha ha thư giãn đi, không cần cha mẹ đồng ý, chỉ cần tên cha mẹ thôi.”

Thẩm An Đồ cũng bật cười ha hả khoái trá, cậu chỉ vào Tạ Đạc bên cạnh nói: “Nếu chú nói chậm một giây nữa là bạn trai cháu sẽ đánh chú đấy, chú biết gì không? Vì muốn gạt cháu đi kết hôn mà anh phí không ít sức đâu.”

“Thế à?” Tài xế liếc nhìn Tạ Đạc qua gương chiếu hậu, cố ý  vẻ thần bí,  nói: “Vậy thì cậu trai ơi, tôi muốn nhắc nhở cậu rằng, trông chừng người yêu cậu nhé. Tốt nhất là ngay cả khi cậu ấy đi vệ sinh cũng đi theo, nếu không sau mười phút, cậu sẽ phát hiện cậu ấy đã đăng ký kết hôn với người khác rồi ha ha ha…”

Tạ Đạc cảm thấy lời khuyên này khá có ích: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi.”

“What?” Thẩm An Đồ dở khóc dở cười, nói với tài xế: “Ha ha, nhìn bạn trai của cháu đi, chú nhìn gương mặt này của anh ấy nè, trên đời còn có ai đẹp trai hơn anh sao?”

Chú tài xế gần năm mươi tuổi lắc đầu thở dài: “Thế mà cháu không nhìn ra chú đẹp trai hơn cậu ấy, đúng là đáng tiếc mà.”

“Ha ha ha…”

Không bao lâu sau, taxi dừng tại ven đường, tài xế nói với họ phía đối diện chính là nơi đăng ký kết hôn, Tạ Đạc và Thẩm An Đồ nói cảm ơn, tay trong tay đi đến chỗ đăng ký.

Chỗ đăng ký kết hôn rất rộng, giờ này số cặp đôi đến đăng ký không nhiều, bọn họ xếp hàng chờ, trong phút chốc đã đến quầy. Dựa theo hướng dẫn của nhân viên ở quầy đăng ký, bọn họ ký tên lên các giấy tờ tương ứng.

Thẩm An Đồ còn chưa biết tên tiếng Anh của Tạ Đạc, nhân lúc Tạ Đạc ký tên, cậu nghiêng đầu qua nhìn, thế là Tạ Đạc đẩy giấy tờ sang phía Thẩm An Đồ, sau đó rồng bay phượng múa viết mấy chữ.

Theodore.

Thừa dịp xung quanh không có người nước Hoa, Thẩm An Đồ vừa dùng ngón tay trỏ gãi bàn tay Tạ Đạc, vừa khen bằng tiếng Trung: “Tên tiếng Anh của chồng dễ nghe quá, chữ cũng rất đẹp, em thích.”

Tạ Đạc trả giấy tờ lại, nhỏ giọng nhắc cậu: “Ở bên ngoài nên khiêm tốn chút.”

Thẩm An Đồ giả vờ vô tội: “Em sao cơ? Em  làm cái gì đâu nhỉ.”

Tạ Đạc lười nói nhảm với cậu, nắm gáy khiến cậu phải cúi đầu, trực tiếp chặn miệng cậu lại.

Các cặp đôi sau lưng thi nhau huýt sáo, hô lên là hay thế, nhưng nhân viên đăng ký lớn tiếng làm gián đoạn bọn họ: “Thật xin lỗi, hai anh phải đóng tiền!”

Đám người cười vang một trận, Thẩm An Đồ không hề xấu hổ tí nào, còn cười theo nói: “Cô gì ơi, bọn tôi trả tiền gấp ba, có thể để bọn tôi hôn lâu một chút không?”

Tạ Đạc buồn cười nhìn Thẩm An Đồ, móc thẻ tín dụng ra cắm vào máy quẹt thể.

Nhân viên đăng ký đã thấy nhiều người bị tình yêu làm đại não hôn mê rồi, cô vừa thao tác máy móc vừa lạnh lùng bảo: “Với số tiền này thì hai anh có thể sang khách sạn sát vách thuê phòng, đừng làm ảnh hưởng đến người phía sau.”

Thẩm An Đồ biện luận rất có lý: “Cô gì ơi, nhờ cô nhìn bạn trai tôi đi, anh ấy lớn lên như thế này, ai có thể nhịn được chứ?”

Thẩm An Đồ vừa nói xong, đằng sau liền vang lên tiếng đồng ý của quần chúng không biết tên: “Cậu nói phải lắm!”

Trong nơi đăng ký tràn đầy tiếng cười, Thẩm An Đồ đang định nói thêm hai câu lẳng lơ nhưng Tạ Đạc đã hoàn thành toàn bộ thủ tục, cất kỹ giấy chứng nhận kết hôn rồi kéo cậu đi ra ngoài.

Gần chỗ đăng ký có rất nhiều giáo đường, có nơi còn đang cử hành hôn lễ ngay lúc này.

Hai người  mắt một giáo đường nhỏ có thiết kế đáng yêu cách đó không xa ở phía đối diện, đang định đi về hướng đó thì đột nhiên bị một người đàn ông đứng ven đường ngăn lại, người đàn ông tự xưng đến từ công ty tổ chức hôn lễ, đưa cho bọn họ một tấm danh thiếp, ngắn gọn nhanh chóng giới thiệu mấy gói hôn lễ xa hoa, xa hoa nhất là tổ chức lễ cưới trên máy bay, đi một vòng trên không quanh khu phong cảnh đẹp nhất toàn thành phố, có mục sư làm chủ hôn cho bọn họ.

Tạ Đạc cúi đầu chờ Thẩm An Đồ quyết định, ngược lại, thái độ Thẩm An Đồ rất kiên quyết: “Xin lỗi, bọn tôi không đợi được, mười phút sau bọn tôi nhất định phải làm tình trên giường, anh đã lãng phí hai phút của bọn tôi rồi, hiện tại bọn tôi chỉ còn tám phút để cử hành nghi thức hôn lễ.”

Người đàn ông sững sờ, lập tức bật cười ha hả, người đó cũng không  thấy bị xúc phạm, còn gửi lời chúc phúc bọn họ.

Người đàn ông rời đi, Tạ Đạc và Thẩm An Đồ tiếp tục nắm tay đi về hướng giáo đường, Tạ Đạc nhìn lướt qua nửa người dưới được che bằng áo khoác của Thẩm An Đồ, cười nói: “Gấp vậy ư?”

Thẩm An Đồ nhấc mí mắt, đôi mắt xinh đẹp thêu hoa lóe lên ánh sáng giảo hoạt: “Từ lúc anh hôn em ở chỗ đăng ký là em đã không chờ được rồi, không tin anh sờ thử đi?”

Tạ Đạc nhíu mày, cầm tay của cậu rồi hướng xuống tìm kiếm, dọa Thẩm An Đồ rụt thẳng ra đằng sau: “Anh sờ thật hả!”

Tạ Đạc cười cậu  làm lố: “Không có gan thì đừng trêu chọc bừa bãi.”

Thẩm An Đồ không nghe: “Em cứ muốn trêu chọc! Anh biết chúng ta đã chờ ngày này bao lâu không? Em sắp vui đến điên rồi, em hận không thể chạy quanh đường cái một vòng, vừa chạy vừa nói em yêu Tạ Đạc, sao anh có thể bình tĩnh như vậy hả?”

Tạ Đạc nghe ra chút tủi thân trong giọng nói của cậu.

Anh nhìn chằm chằm Thẩm An Đồ hai giây, lại nhìn ngó bốn phía xung quanh một lần, sau khi xác nhận gần đấy không ai chú ý tới chỗ này, anh đột nhiên kéo tay Thẩm An Đồ thò vào áo khoác của mình.

Thẩm An Đồ không kịp chuẩn bị đã sờ phải thứ đồ vật nào đó, vèo một cái, gương mặt cũng đỏ bừng. Sau đó cậu cũng không ồn ào, còn ngoan ngoãn hơn con thỏ, cậu không dám nhìn mặt Tạ Đạc, hơn nửa ngày mới nhả ra một câu: “Lưu manh…”

Dáng vẻ Thẩm An Đồ thẹn thùng như vậy rất hiếm thấy, lần đỏ mặt trước là lần mặc trang phục hầu gái, Tạ Đạc cảm thấy cực kỳ thú vị, anh cố ý tiến sát lại lỗ tai đỏ bừng của cậu hỏi: “Anh có bình tĩnh không?”

Thẩm An Đồ vội vàng liếc trộm Tạ Đạc một cái, nghĩ thầm người đàn ông này đúng là ghê gớm, bề ngoài nhìn thấy bao nhiêu đoan chính làcó bấy nhiêu đoan chính, tại sao lại làm ra chuyện này giữa đường hả? Chính Thẩm An Đồ còn không làm được.

Cậu nghĩ mãi cũng không nghĩ ra nên nói cái gì để bật lại một ván, chỉ có thể tiếp tục lặp lại từ vừa nãy: “Lưu manh!”

Tạ Đạc cố ý tiến tới nhìn gương mặt ửng đỏ của Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ muốn cản nhưng Tạ Đạc không cho. Anh thật sự nắm cằm cậu khiến cho cậu ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải em rất biết ăn nói sao Thẩm An Đồ? Sao bây giờ cứ mắng ‘Lưu manh’ mãi vậy?”

Hai ngươi đã dừng trước cổng giáo đường một lúc lâu, mục sư bên trong cũng không nhịn được, đi ra hỏi bọn họ có muốn vào cử hành hôn lễ không.

“Muốn!” Thẩm An Đồ nhân cơ hội này, chạy thoát khỏi ma trảo của Tạ Đạc.

Để cử hành hôn lễ, cần có hai người chứng hôn. Ở nơi đất khách quên người này, Tạ Đạc và Thẩm An Đồ làm gì có người quen, thế là mục sư bắt đầu mặt mày hớn hở giới thiệu nghiệp vụ, nói chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ là có thể thuê hai người chứng hôn, nếu sẵn lòng chi nhiều tiền hơn, giáo đường sẽ cung cấp nhiều kiểu dịch vụ hôn lễ khác nhau.

Thẩm An Đồ không muốn lòe loẹt, chỉ muốn tranh thủ thời gian kết hôn, cậu vung tay lên: “Không cần, chờ bọn tôi một lát.”

Tạ Đạc hỏi cậu đi đâu, Thẩm An Đồ nói: “Em thấy bên cạnh có tiệm hoa, anh đợi em chút.”

Hai phút sau, Thẩm An Đồ cầm một bó hoa hồng đỏ quay về, còn thuận tiên dẫn theo hai “Người chứng hôn” – cậu dựa vào gương mặt này và cái miệng được chính Tạ Đạc chứng nhận là “biết ăn nói”, “lừa gạt” được hai cô gái nhỏ đến tiệm hoa mua hoa.

“Anh yêu, tặng cho anh này.” Thẩm An Đồ cười lên còn xinh đẹp hơn cả hoa hồng.

Tạ Đạc bị hoa hồng đập vào đầy cõi lòng, anh nhìn lướt qua bó hoa trong ngực, lại ngó qua hai cô gái nhỏ mê trai sau lưng Thẩm An Đồ, không biết nên vui vẻ hay tức giận.

Được rồi, trước tiên cứ kết hôn đã, về sau còn rất nhiều cơ hội tính sổ.

Hai người trả tiền, cho mục sư một khoản tiền bo không ít, tùy tiện sửa sang lại mặt mũi một chút, nghi thức hôn lễ bắt đầu.

Bọn họ mặc áo khoác màu đen giống nhau, trang trọng đứng trước mặt mục sư tuyên thệ.

“Theodore/Andrew, Do you take him for your lawful wedded husband, to live together after God’ s ordinance, in the holy estate of matrimony?...”

“Yes, I do.”

Nghi thức còn đơn giản hơn đăng ký kết hôn, Thẩm An Đồ vốn không chờ nổi mục sư nói xong đã hôn trước “Cô dâu” của mình, thậm chí quên luôn cả trình tự trao đổi nhẫn cưới.

Mục sư không thể không lên tiếng, làm gián đoạn bọn họ.

Nghe thấy tiếng cười của hai cô gái nhỏ cách đó không xa, Thẩm An Đồ có hơi xấu hổ, nhất là Tạ Đạc cố ý không nhắc cậu, cứ để mặc cho cậu hôn lên. Không chỉ thế, bây giờ tên đàn ông đáng ghét này còn dám cười trộm!

Nhưng khi Tạ Đạc lấy ra một hộp lông nhung thiên nga nhỏ, tự tay đeo nhẫn cưới lên ngón vô danh của cậu, Thẩm An Đồ đã không có cách nào tức giận với anh.

Nhẫn cưới chính là chiếc nhẫn Thẩm An Đồ lấy ra cầu hôn, nhẫn kim cương năm carat chuẩn bị lúc ban đầu bị Tạ Đạc ném bỏ, bởi vì Tạ Đạc bảo anh thích cặp nhẫn Thẩm An Đồ chọn hơn.

Tạ Đạc cúi đầu, trao một chiếc hôn lên mặt nhẫn của Thẩm An Đồ, khi anh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm An Đồ, trong đôi mắt đen nhánh của anh như chứa cả một biển dịu dàng: “Anh biết em yêu anh, anh cũng thế. Thẩm An Đồ, anh yêu em, anh yêu tất cả của em.”

Thẩm An Đồ cảm giác cổ họng như nghẹn lại, cậu cũng cầm một chiếc nhẫn cưới có khắc tên mình đeo lên ngón áp út của Tạ Đạc, hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Mặc dù anh đã biết nhưng em vẫn muốn nói lại lần nữa, Tạ Đạc, em yêu anh.”

“Nếu vậy, bây giờ chú rể có thể hôn chú rể.” Mục sư vỗ tay, ánh mắt trêu chọc.

Hai người chứng hôn cũng vỗ tay, âm thanh chúc phúc ngập tràn toàn bộ giáo đường.

Cuối cùng Thẩm An Đồ không giấu nổi ý cười bên khóe miệng nữa, nhào vào lòng Tạ Đạc, cách một bó hoa, trao cho Tạ Đạc một nụ hôn thơm mùi hoa hồng.

Bình luận

Truyện đang đọc