NGUYỆT HOA NHƯ SÍ

Edit: Dạ Nguyệt

Beta: Chờ ~ ~ ~

Tuy đã khiển trách thẳng tay, tiếp theo là chờ người, vẫn chẳng giải tỏa được mối hận trong lòng Công Lương Phi Tuân.

Từ khi thống lĩnh Túc Đồ, chưa bao giờ chờ như thế này làm trò cười cho mọi người. Thủ hạ làm việc thất trách, làm cho gian tế nhân cơ hội tẩu thoát, này vẫn là lần đầu tiên.

Ban đêm, sau khi Tùng Minh Thành chỉnh đốn quân vụ, liền đi vào phòng Công Lương Phi Tuân, trình báo chuyện quan trọng hôm nay. Vừa bước vào cửa phòng, liền nhìn thấy Công Lương Phi Tuân tựa bên cửa sổ, nương theo ánh trăng xem chữ viết trong trang giấy trên tay đến xuất thần.

“Đại nhân, hôm lại truy lùng được 14 người Nguyên Tây giả danh thương nhân mà đến đây, khang trung trong thành đã mất nhu tái lo (không hiểu????)”.

“Hảo” Công Lương Phi Tuân hoàn hồn trở về, thu hồi trang giấy trong tay, “Lần này biên cảnh thanh tra tương đối an toàn, nghĩ đến có thể làm Bộc Dương Thừa Hữu an phận một chút. Ngày mai lại nghỉ ngơi hồi phục một ngày, sáng sớm hôm sau trở về Huyền Nhân”.

“Vâng”. Tùng Minh Thành lĩnh mệnh, nhìn thần sắc Công Lương Phi Tuân, do dự nói: “Đại nhân, ngài cân nhắc chuyện gì?”.

Công Lương Phi Tuân nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, cầm thư trong tay đi qua.

Tùng Minh Thành tiếp nhận, nhẹ giọng đọc: “Gặp chuyện bất bình,

nhiều hiểu được tội”.

Bất quá là tám chữ đơn giản mà thôi, Tùng Minh Thành ha ha cười nói: “Là ách nhân trong cổ miếu đêm đó?”.

“Ách nhân?!” Công Luân Phi Tuân mím môi, căm giạn chọn mi nói: “Theo ta thấy hắn mới không ách”. (ách = câm)

“Nga?” Tùng Minh Thành tinh tế suy nghĩ, cũng hiểu được vài phần đạo lí. Lúc ấy đoàn người bất quá là dưới Yến Kính sơn, làm việc vội vàng tất nhiên có sơ sẩy, lại nói: “Kia, đại nhân cảm thấy được mấy người này nhận thức nhau?”.

Công Lương Phi Tuân dựa vào trực giác trả lời: “Phải”.

“Kia, nói đến liền quá mức trùng hợp, trừ khi hai người này một đường theo doi đám người Đường Việt, nếu không tuyệt sẽ không vào ban đêm lại xuất hiện trong miếu…”

Công Lương Phi Tuân thản nhiên lắc đầu, loại trừ khả năng này, lại hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ diện mạo người nọ?”.

“Có chút ấn tượng, chỉ nhớ rõ dung mạo lãnh đạm, khí chất trầm tĩnh, thoạt nhìn không giống người tập võ”. Tùng Minh Thành nhớ lại nói.

Nghĩ lại, đêm đó đối diện nhau trong ánh lửa, không biết vì sao trong lòng Công Lương Phi Tuân khẽ động, khuôn mặt người nọ dựa vào lời đáp của Tùng Minh Thành miêu tả mà hiện lên trước mắt.

Nghĩ đến ngày trở lại Huyền Nhân lại khảo vấn một lần, Đường Việt lại trên đường sơ suất, làm cho bốn người nguyên bản có chạy đằng trời cũng không được lại nửa đường đào thoát, thựa sự là làm cho Công Lương Phi Tuân tức giận không thôi.

“Người này nhất định xuất thân bất phàm” Công Lương Phi tuân suy nghĩ, hoãn thanh nói.

“Đại nhân, nếu hoài nghi người này cũng là gian tế Nguyên Tây phái đến, mà muốn bắt người này, có gì khách khí?” Tùng Minh Thành phỏng đoán suy nghĩ trong lòng Công Lương Phi Tuân, hiến kế nói: “Chuyện này, tốt hơn hết là cho người đi sứ”.

“Không cần” Công Lương Phi Tuân nâng tay, hơi hơi cười khổ, xem thường nói: “Có lẽ, sẽ gặp lại”.

Lời này khiến Tùng Minh Thành sửng sốt, đại nhân hôm nay đây là làm sao vậy? Có chút khó hiểu, lại hỏi: “Đại nhân?”

“Đêm đã khuya, lui xuống nghỉ ngơi đi”. Công Lương Phi Tuân thu lại vẻ mặt có chút đăm chiêu vừa rồi nói.

“Vâng, đại nhân, ngài cũng sớm nghỉ ngơi”. Tùng Minh Thành không dám chậm trễ, thở dài trả lời, đi ra ngoài, khép lại cửa phòng.

Dựa vào ghế, yên tĩnh nhìn ánh nến trước mặt, suy nghĩ lâng lâng, lại không biết tại sao lại nghĩ về mấy ngày trước, một màn trong cổ miếu kia.

Tuy nói duyệt không người nào sổ (nói cái gì a???), nhưng hồi tưởng lại đêm đó, cách nhau trong gang tấc, ánh mắt u tĩnh mà kiên định, lại không biết vì sao lại làm cho Công Lương Phi Tuân thật khó quên. Mà người này hiển nhiên không đơn giản, nếu không không thể trong gió tuyết mà mang theo hai người bị thương trong xe tù trốn thoát.

Câm điếc…?!!!

Công Lương Phi Tuân âm thầm cười nhẹ nói: một ngày nào đó, ta muốn nghe được âm thanh của ngươi.

Bình luận

Truyện đang đọc