NGUYỆT HOA NHƯ SÍ

Lợi dụng…?

Tiếp xúc suốt thời gian vừa qua, Tiết Thừa Viễn chưa từng xuất hiện ý nghĩ như vậy. Nhưng lúc này, bị thúc phụ hỏi đường đột như thế, y thật sự có chút bất ngờ.

Bộc Dương Lịch Uyên chăm chú nhìn y, chờ đợi đáp án.

“Hắn yêu con!” Ngay khoảng khắc sau đó, Tiết Thừa Viễn lập tức hồi phục tinh thần, mắt nhìn thẳng, khẳng định nói.

“Thật sao?” Quả nhiên là câu trả lời trong dự liệu, Bộc Dương Lịch Uyên cười nói: “Trước ta đánh gãy hai chân của hắn, sau hắn lại yêu ngươi, mà ngươi lại là đồ đệ duy nhất của ta. Chuyện này… có vẻ như thật trùng hợp?”

Tiết Thừa Viễn hơi nhếch khóe môi. Nghe người khác nghi ngờ tình cảm mới chớm nở của mình và Công Lương Phi Tuân như vậy, trong lòng y liền cảm thấy bất mãn, cho dù người này là thúc phụ đồng thời là sư phụ của y. Bởi vì sự nghi ngờ này cũng chính là không tin tưởng mắt nhìn người của y.

Rốt cuộc Công Lương Phi Tuân là người thế nào, tình cảm của hắn là thật hay giả, nói cho cùng chỉ liên quan đến hai người bọn y mà thôi.

Tiết Thừa Viễn kiên định đáp, “Hắn không phải là người như thế!”

“Viễn nhi, có phải là người như thế hay không, ngươi nói chưa đủ, thực tế mới là cách chứng minh tốt nhất.” Bộc Dương Lịch Uyên thật sự sợ đứa nhỏ này hồ đồ vì tình, lạnh lùng nói.

“Hoàng thúc, người có người mình yêu không?” Tiết Thừa Viễn thấy hắn nhất quyết không chịu bỏ qua chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi có chút nóng nảy, nhướn mày hỏi.

Bộc Dương Lịch Uyên xoay người nhìn y, bật cười một tiếng, hờ hững nói: “Không có. Nếu như có một người để yêu, sao ta lại cam lòng sống ở nơi núi cao rừng thẳm này chứ?”

“Hoàng thúc, vậy con nghĩ, người không hiểu được tình cảm của Thừa Viễn.” Tiết Thừa Viễn cười nhạt một tiếng, thẳng thừng nói.

“Cũng đúng, ngươi có lựa chọn của mình, đó là quyền tự do của ngươi, ta thật không nên nhiều lời.” Bộc Dương Lịch Uyên thấy dáng vẻ quật cường, kiên định của y thật giống Bộc Dương Lịch Huyễn khi còn trẻ.

“Nhưng… Tại sao nhất định phải là Công Lương Phi Tuân?”

Tiết Thừa Viễn hiểu Công Lương Phi Tuân là người mà từ trước đến giờ thúc phụ y luôn muốn trừ bỏ. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, y nhất định không thể dao động lập trường cùng tình cảm của mình.

“Con muốn cứu hắn, đây là lời hứa của con với hắn.”

Bộc Dương Lịch Uyên hỏi: “Vậy hắn đã hứa hẹn với ngươi điều gì chưa?”

“Hoàng thúc! Chính người từng nói, hành y cứu người là bổn phận của thầy thuốc. Cho dù Thừa Viễn không có tình cảm với hắn đi chăng nữa, cũng tuyệt đối sẽ không coi như không thấy không biết, người có hiểu không?”

“Ngươi thật đúng là học thành tài rồi. Có điều, thiên hạ nhiều người cần cứu như thế, sao ngươi nhất định phải cứu Công Lương Phi Tuân?” Bộc Dương Lịch Uyên lướt qua người Tiết Thừa Viễn, nháy mắt sau đã nhẹ nhàng hất bình thuốc trong tay y lên rồi bắt lấy, giữ trong tay. “Thêm mười ngày nữa, cả đời này hắn chỉ có thể bò. Dáng vẻ oai phong lẫm liệt ngày trước sẽ vĩnh viễn chỉ là hồi ức.” Bộc Dương Lịch Uyên hung ác nói.

Tiết Thừa Viễn biết đây là sự thật. Đúng như lời Hoàng thúc nói, y không thể kéo dài thời gian thêm nữa.

“Sau khi nói thích ngươi, Công Lương Phi Tuân thật sự là đã đánh cuộc rồi.” Bộc Dương Lịch Uyên khinh thường nói.

“Hoàng thúc!” Tiết Thừa Viễn không biết phải làm thế nào mới có thể lay chuyển dáng vẻ lạnh lùng, không chút để tâm đến người khác của thúc phụ mình, y vội quỳ sụp xuống, đau khổ cầu khẩn.

Bộc Dương Lịch Uyên cau mày lạnh lùng nhìn y, nhè nhẹ vỗ vỗ ống tay áo màu đen dài của mình, trái tim co rút đau đớn.

“Nhiều năm như thế không quay về, lại vì một nam nhân mà hai lần quỳ gối…” Nói xong, Bộc Dương Lịch Uyên mở nút bình sứ, nghiêng miệng bình xuống đế cắm nến.

“Không!” Tiết Thừa Viễn vội nhào tới ngăn cản, nhưng chẳng ích gì.

Bột thuốc trong bình lập tức bị ngọn lửa bén lên, hóa thành khói.

Thuốc giải Tử Phụ Sương được điều chế từ những nguyên liệu vô cùng quý hiếm, nhưng chỉ cần gặp lửa liền bị đốt cháy. Bộc Dương Lịch Uyên hủy thuốc giải cũng chính là hủy đi hy vọng duy nhất của Tiết Thừa Viễn.

“Đừng lo, đó không phải bình thuốc giải duy nhất.” Bộc Dương Lịch Uyên vung tay ném bình sứ trống không ra ngoài cửa sổ, xoay người ngồi xuống ghế.

“Hoàng thúc, rốt cuộc người muốn thế nào?” Tiết Thừa Viễn bị tính cách thất thường của hắn làm cho không biết nên làm thế nào cho phải, lại thấy hắn hủy thuốc giải một cách lạnh lùng như thế, trong lòng cũng nảy sinh oán giận.

Nếu không phải là muốn chữa bệnh cho Công Lương Phi Tuân, có lẽ cả đời y sẽ không bao giờ trở lại nơi này.

“Muốn thế nào ư?” Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên sườn mặt Tiết Thừa Viễn, Bộc Dương Lịch Uyên nương theo ánh trăng nhìn y, cứ nhìn như thế, rồi cười không lý do, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. “Lập trường của ngươi đã rõ ràng. Ngươi vứt bỏ dòng họ, từ bỏ quốc gia, rời xa quê hương, tất cả bởi vì ngươi hận nơi này.”

“Không sai! Cái chết của Phụ vương là nỗi đau cả đời này con không thể quên được!” Tiết Thừa Viễn nhìn thẳng Bộc Dương Lịch Uyên, gằn từng chữ.

Trải nghiệm trong những năm này đã sớm đúc thành tính điềm đạm, hiền hòa, nhưng đến khi vừa nói xong những lời kia, Tiết Thừa Viễn mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra bao lâu nay, trong lòng y luôn đè nén bao nhiêu thù hận như thế.

Bộc Dương Lịch Uyên không chút cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Không ai bắt hắn chết cả, đó là lựa chọn của hắn.”

“Thật sao?” Hai mắt Tiết Thừa Viễn vằn tia máu, y sao có thể tin điều này đây?

Ngụy biện, dối trá, ghê tởm, khốn nạn… Tất cả những từ ngữ hiện lên trong đầu Tiết Thừa Viễn này cũng không đủ thể hiện cảm xúc của y.

Đối mặt với lời chất vấn như vậy, Bộc Dương Lịch Uyên chỉ nhẹ lắc đầu, thở dài một hơi rồi nói sang chuyện khác: “Viễn nhi, tâm nguyện của ngươi, ta có thể giúp ngươi hoàn thành. Thuốc giải kia là ta điều chế cách đây ba năm, có hủy đi cũng không vấn đề.”

Tiết Thừa Viễn im lặng nghe, cũng không đáp lời.

“Nhưng ta có một điều kiện.”

“Hoàng thúc, mời nói.”

“Thủ hạ của Công Lương Phi Tuân bất ngờ tập kích trạm gác trên núi Ngọc Đào, bắt đi những thuộc cấp vào sinh ra tử cùng ta.”

Quả nhiên là như thế, Tiết Thừa Viễn thầm nghĩ, bên phía Phương Ninh quả thật có hành động.

“Ta dùng một nửa thuốc giải đổi lấy tính mạng của mấy người đó.”

Hai hàng lông mày của Tiết Thừa Viễn nhíu chặt lại, một nửa thuốc giải này, một khi thúc phụ y đã nói, chắc chắn sẽ không đổi ý. Nhưng sau đó sẽ là yêu cầu gì nữa? Với tính cách của thúc phụ, ông ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Công Lương Phi Tuân như thế.

Tiết Thừa Viễn mở miệng hỏi: “Một nửa thuốc giải còn lại thúc phụ muốn dùng gì trao đổi?”

“Một nửa còn lại?” Bộc Dương Lịch Uyên điểm điểm đầu ngón tay lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Quãng đời còn lại của ngươi!”

Bình luận

Truyện đang đọc