NGUYỆT HOA NHƯ SÍ

Trong màn mưa phùn, Công Lương Phi Tuân một mình đứng trên hành lang dài, nhìn sườn Nam núi Ngọc Đào bụi mưa bao phủ, ánh mắt thâm trầm vô tình lộ ra buồn bã, trong lòng hắn lúc này thật sự không chút thoải mái.

Cuối cùng cũng có thể quyết chiến phân thắng bại với kẻ địch nhiều năm, chấm dứt chiến tranh, nhưng đoạn tình cảm với Tiết Thừa Viễn lại khiến Công Lương Phi Tuân trước giờ luôn quyết đoán, dứt khoát lại không biết nên xử trí thế nào.

Tiết Thừa Viễn có lập trường của y, Công Lương Phi Tuân cũng tự biết không thể miễn cưỡng, mà lập trường của hắn cũng không thể đổi. Hắn có quốc gia của mình, có nghĩa vụ và trách nhiệm trên vai, đứng trước vạn quân, hắn không thể trốn tránh.

Hắn đã nhận được tin tức báo về, tàn quân của Bộc Dương Lịch Uyên đang hàng lối chỉnh từ xuống núi Ngọc Đào, xuôi về hướng Nam. Nhưng Tiết Thừa Viễn có lựa chọn rời đi cùng bọn họ hay không, Công Lương Phi Tuân lại không sao đoán biết được.

Nếu y lựa chọn rời đi, một khi đội quân của Bộc Dương Lịch Uyên rút qua biên giới phía Nam sẽ sang địa phận của Việt Hi, như vậy đời này kiếp này hắn và Tiết Thừa Viễn liệu còn có thể gặp lại? Nếu Tiết Thừa Viễn không rời đi, một khi hồ Ngọc Đào vỡ đê… Công Lương Phi Tuân lập tức dừng lại, không dám nghĩ tiếp nữa.

Kế sách dùng nước tấn công thật ra không phải vì muốn đuổi cùng giết tận tàn dư Nguyên Tây mà là muốn mượn thiên thời, địa lợi để nhanh chóng kết thúc thế trận giằng co hiện tại. Nói thật, Công Lương Phi Tuân không muốn hao tổn sinh mạng ở địa phận Nguyên Tây này nữa, nhất là sau khi gặp chuyện gãy xương, Công Lương Phi Tuân có thể cảm nhận được thân thể của hắn đã không bằng được trước kia, tốc chiến tốc thắng mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

“Tướng quân, có tin tức chuyển từ trong thung lũng ra.” Phía sau chợt vang lên tiếng nói của Tùng Minh Thành, Công Lương Phi Tuân hồi phục tinh thần, đưa tay nhận lấy.

“Đúng là bọn chúng đang rút về phía Nam, hướng trạm gác ở hang núi Trùng Điệp.” Tùng Minh Thành báo cáo, rồi hỏi: “Tướng quân, ngài thật sự không muốn phái quân chặn chúng lại sao?”

Mấy ngày nay, thái độ của Công Lương Phi Tuân với người Nguyên Tây dường như có chút mềm lòng, Tùng Minh Thành là người thông minh, lại theo Công Lương Phi Tuân nam chinh bắc chiến nhiều năm nay, đương nhiên hiểu được đắn đo của hắn. Y biết thái độ của Công Lương Phi Tuân thay đổi như vậy phần nhiều là xuất phát từ việc Công Lương Phi Tuân không sao nhẫn tâm được với Tiết Thừa Viễn. Nếu không, chỉ bằng những việc Bộc Dương Lịch Uyên gây ra cho hắn, với tính cách nóng nảy của Công Lương Phi Tuân, một khi bắt được nhất định sẽ phanh thây ông ta mới hả.

Công Lương Phi Tuân đọc lướt tin tức trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn núi Ngọc Đào phía xa nhíu mày không nói.

Ngày mai đê sẽ vỡ, rốt cuộc Tiết Thừa Viễn lựa chọn thế nào? Sau ba ngày giao ước, nếu trước khi đê vỡ binh sĩ của hắn không rà soát Linh Hư quán, bỏ sót người trong đó, vậy khi hồ Ngọc Đào vỡ đê, chỉ khoảnh khắc cũng đủ lấy tính mạng những người đó.

Tùng Minh Thành nhìn ra Công Lương Phi Tuân lòng đầy tâm, lại nói: “Tướng quân, nếu ngài còn băn khoăn chuyện gì thì nên mau chóng quyết định. Trưa mai, một khi Tùy tướng quân theo lệnh của ngài phá đập làm đê hồ Ngọc Đào vỡ, thì tất cả đều đã muộn.”

“Bổn tướng chỉ quan tâm đến sống chết của một người.” Công Lương Phi Tuân im lặng hồi lâu, cuối cùng trả công văn lại cho Tùng Minh Thành.

Chinh chiến nhiều năm, Công Lương Phi Tuân biết trên chiến trường không có chỗ cho việc riêng, nhưng tình cảm và sự chăm sóc của Tiết Thừa Viễn với hắn vẫn quẩn quanh trong lòng, khiến hắn không sao quên đi được.

“Tướng quân lo lắng cho Tiết đại nhân.” Tùng Minh Thành suy nghĩ một chút liền sáng tỏ.

Công Lương Phi Tuân nghe Tùng Minh Thành hỏi chỉ thở dài một hơi. Ngày đó ngàn dặm đuổi theo hắn chính là mong muốn, lỡ như hai quân giao chiến có thể bảo vệ y được bình an, nhưng người nọ hết lần này đến lần khác đều không chịu.

“Có thể tra được Tiết Thừa Viễn có rút khỏi Linh Hư quán cùng đám người kia không hay không?” Cuối cùng Công Lương Phi Tuân thu ánh mắt, quay người đi vào trong.

“Hồi Tướng quân, tin tình báo báo về không tường tận như thế. Mà hiện tại trên núi Ngọc Đào ngay cả người của chúng ta cũng đang rút xuống, dù sao từ giờ đến trưa mai còn chưa đầy một ngày.” Tùng Minh Thành thật lòng nói.

Chuyện này Công Lương Phi Tuân cũng tự hiểu được. Có điều, nghĩ tới Tiết Thừa Viễn, chẳng hiểu sao trong lòng Công Lương Phi Tuân lại luôn có một dự cảm xấu.

Y vì trị thương cho hắn mà phản bội cả thúc phụ lẫn gia tộc mình, lại vì thả tù binh mà phản bội quốc gia, cũng phản bội chính mình. Tình cảnh này, dù là người bình thường cũng khó tha thứ cho mình, huống chi là Tiết Thừa Viễn thanh cao, cương nghị như vậy. Y thật sự theo tàn dư Nguyên Tây rút tới Việt Hi sao? Bộc Dương Lịch Uyên thật sự dễ dàng bỏ qua cho Công Lương Phi Tuân hắn, để mặc hắn không phải sống trong hối tiếc và tự trách?

Thể lực của Công Lương Phi Tuân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, gần đây hắn lúc nào cũng cảm thấy không được thoải mái, cho nên liền giao việc phá đê Ngọc Đào cho Tùy Hành Khiêm toàn quyền thực thi. Nhưng hôm nay, Công Lương Phi Tuân càng nghĩ càng không yên lòng, cảm thấy mình phải đích thân kiểm tra.

“Tướng quân, ngài muốn…?” Tùng Minh Thành thấy Công Lương Phi Tuân nhấc trường cung trên kệ, khoác chiến bào màu tím lên người liền bước nhanh tới hỏi.

“Lên núi Ngọc Đào, trước khi đê vỡ, bổn tướng muốn đích thân kiểm tra Linh Hư quán.” Công Lương Phi Tuân nói, bước nhanh ra ngoài. Ý hắn đã quyết, dù thế nào cũng muốn xác định xem trước khi Linh Hư quán chìm trong biển nước, Tiết Thừa Viễn đã thực sự rời đi hay chưa.

“Tướng quân! Xin ngài suy nghĩ lại!” Tùng Minh Thành nghe xong hoảng hốt. Công Lương Phi Tuân là Đại Tướng quân chỉ huy chiến trận Nguyên Tây, lỡ như trong lúc hắn lên núi xảy ra sơ xuất, y biết ăn nói với Hoàng thượng thế nào.

Chuyện này nói sau, nhưng lúc này cách thời gian hồ Ngọc Đào vỡ đê chưa tròn một ngày, lên kiểm tra Linh Hư quán trên núi Ngọc Đào vốn chẳng phải là chuyện một người có thể làm được. Huống chi mấy ngày nay mưa phùn liên miên, lỡ như lúc lên núi gặp sạt lở thì có thể nguy hại đến tính mạng. Dù Công Lương Phi Tuân có lo lắng cho Tiết Thừa Viễn đến thế nào cũng không nên mạo hiểm tính mạng của mình như vậy.

Tùng Minh Thành theo sau Công Lương Phi Tuân không ngừng khuyên bảo, nhưng sắc mặt Công Lương Phi Tuân không chút thay đổi, lòng đã kiên quyết. Hắn biết nếu như mình không làm chuyện này, nhất định sẽ hối hận suốt đời.

Tiết Thừa Viễn sẽ không cần hắn cứu, nhưng việc này không có nghĩa là Công Lương Phi Tuân là người toàn thắng trong ván cờ kéo dài này. Nếu như Tiết Thừa Viễn vì quyết định của hắn mà mất mạng, dù có thu phục được Nguyên Tây, lập được chiến công hiển hách, nhưng Công Lương Phi Tuân biết quãng đời còn lại của hắn sẽ sống không bằng chết.

Ngay cả sống chết cũng không màng, đây chính là yêu sao?

Khi Công Lương Phi Tuân tung người lên lưng ngựa, hắn chợt hiểu ra, cười chua xót. Đời này hắn tự mình quyết định, chưa từng để bất luận người nào ràng buộc, nhưng hiện tại đã khác rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc