NGUYỆT HOA NHƯ SÍ

Rốt cuộc… là tại sao?” Tiết Thừa Viễn lớn giọng tra hỏi.

Chớp mắt đã mấy năm trôi qua, phải làm thế nào mới bóc từng lớp chuyện cũ, tìm ra chân tướng?

Bộc Dương Lịch Uyên không lảng tránh, trả lời y: “Bởi vì huyết thống của ngươi.”

“Huyết thống?” Đôi mắt đỏ ửng của Tiết Thừa Viễn hơi ngẩn ra.

Đây thật sự là chuyện không ngờ tới được. Y vốn là con trai cả của Phụ vương và Mẫu phi, những năm qua bị đuổi bắt, sát hại cũng đều bởi vì xuất thân Thế tử, rốt cuộc huyết thống của y có bí ẩn gì?

Bộc Dương Lịch Uyên nói xong dừng lại, không muốn nói nhiều thêm nữa. Dù sao cũng nhiều năm trôi qua rồi, hôm nay hắn nhận lại Tiết Thừa Viễn thật không phải chuyện hay. Dù sao với đứa trẻ này, hắn đã quen tồn tại với danh nghĩa thúc phụ và sư phụ, đây chưa chắc không tốt.

“Hoàng thúc, nói cho con biết đi!” Lúc này Tiết Thừa Viễn không nén nổi đau thương cùng nỗi hoang mang trong lòng nữa, vội kéo tay áo Bộc Dương Lịch Uyên, khổ sở van nài.

Bộc Dương Lịch Uyên nghiêng đầu nhìn y, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn y.

“Con… không phải con trai của Phụ vương?” Tiết Thừa Viễn nói ra suy đoán không muốn nhất trong lòng.

Bộc Dương Lịch Uyên đột nhiên mỉm cười, lắc lắc đầu.

Nếu ngày đó Phụ vương vì bảo vệ mình mà chết, vậy mình nhất định là thân sinh cốt nhục của Phụ vương, nếu như vậy…

“Mẫu phi… không phải là mẫu thân ruột của con?” Tiết Thừa Viễn lại hỏi.

Lần này Bộc Dương Lịch Uyên không bác bỏ, chỉ thở dài, kéo tay áo khỏi tay Tiết Thừa Viễn, bước đi.

Hơn hai mươi năm, Tiết Thừa Viễn chưa từng nghĩ Mẫu phi không phải là mẫu thân ruột của mình, thậm chí năm đó còn đổi sang họ Tiết để làm tròn hiếu đạo. Mặc dù Phụ vương sủng hạnh người phụ nữ khác, không phải người thân sinh ra y, nhưng đối với một Thân Vương, chuyện này cũng không đáng trách, cùng lắm thì y vẫn được coi là Thế tử con thiếp.

Như vậy nguyên do duy nhất chỉ có thể là… thân phận mẫu thân ruột của y nhất định là có bí mật không thể cho người khác biết, mà bí mật đó đủ để gây họa cho Phụ vương lẫn cả gia đình, cho nên mới phát sinh thảm kịch năm nọ cùng đuổi bắt không ngừng sau đó.

“Hoàng thúc, người thật sự không thể nói chân tướng cho con sao?”

“Mọi chuyện đều đã kết thúc, người chết cũng không thể sống lại.” Bộc Dương Lịch Uyên thở dài nói.

Nghĩ đến sắp tới phải rút khỏi núi Ngọc Đào, sau đó hoặc bị bắt, hoặc phải đi về phía nam, hắn cũng phải rời khỏi nơi mình sống nhiều năm, kiếp này có thể gặp lại đứa nhỏ này hay không còn tùy số mệnh định đoạt.

“Mẫu thân ruột của ngươi không phải người Nguyên Tây, mà là hậu duệ của Việt Hi. Nguyên Tây từ khi lập quốc đã có lệnh, Hoàng thất Nguyên Tây đời đời không được thông hôn sinh con với người Việt Hi tộc. Phụ vương của ngươi không chỉ phạm vào quốc pháp gia quy mà chuyện này còn làm nguy hại đến tính mạng của ngươi.

Quy định Tổ tông lập ra Tiết Thừa Viễn đã từng nghe qua, tuy chỉ cách nhau một núi, nhưng hai dân tộc bên hai sườn Nam Bắc núi Ngọc Đào vẫn luôn đối nghịch. Nhiều năm trước, sau một trận đại chiến, cuối cùng Nguyên Tây giành thắng lợi, mà Việt Hi cũng suy yếu từ đó.

Mẫu thân ruột của y là người Việt Hi sao? Tiết Thừa Viễn hồi tưởng lại những lời Phụ vương nói trong thư phòng đêm đó.

“Hoàng thúc, mẫu thân của con còn sống không?” Tiết Thừa Viễn thật sự chưa bao giờ hoài nghi mình không phải là cốt nhục của Phụ vương và Mẫu phi, hôm nay nghe được những lời này, chấn động trong lòng không cần nói cũng hiểu.

Bộc Dương Lịch Uyên nhìn khuôn mặt đứa nhỏ, trong lòng chua xót không nói lên lời, hắn có nên nói cho đứa nhỏ này biết thân thế thật sự của nó không?

“Chết rồi.” Im lặng một chốc, cuối cùng Bộc Dương Lịch Uyên nhìn thẳng vào hai mắt Tiết Thừa Viễn đáp.

Tiết Thừa Viễn toàn thân đang căng cứng tức thì xìu xuống, suy sụp ngả người ra ghế, một lúc lâu sau cũng không nói lên lời.

Sự xuất hiện của mình cuối cùng lại trở thành lý do lấy đi tính mạng của Phụ vương, điều này sao có thể không làm Tiết Thừa Viễn đau khổ? Huống chi bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn giữ đạo hiếu với Mẫu phi. Tuy thái độ của Mẫu phi đối với y và đệ muội có chút không giống nhau, nhưng Tiết Thừa Viễn chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do tuổi tác của mình và đệ muội chênh lệch thôi.

“Mẫu thân thật sự đã chết rồi sao?” Tiết Thừa Viễn khẽ hỏi, tự trách và tiếc nuối gần như xé nát lòng y.

“Phải!”

“Nếu chuyện này đã sớm bị thời gian vui lấp, theo gió bay đi, sao Hoàng thúc lại biết nhiều như vậy?” Ngay trong lúc Tiết Thừa Viễn cảm thấy vô cùng đau khổ, chẳng hiểu sao y lại nhớ tới khoảng thời yêu nhau, bên nhau của mình với Công Lương Phi Tuân, suy nghĩ này cũng chợt lóe lên trong đầu.

“Phụ vương của ngươi là huynh trưởng thân thiết nhất của ta. Nếu không sao năm đó huynh ấy lại giao ngươi mới mười tuổi cho ta nuôi dưỡng?” Bộc Dương Lịch Uyên bình tĩnh đưa ra đáp án hợp tình hợp lý, không nhận ra chút dao động nào trong lòng, “Cho nên, ta đương nhiên biết chuyện của huynh ấy.”

“Như vậy, Phụ vương không phải là bị người hạ độc, mà là… tự vẫn sao?” Tiết Thừa Viễn đứng lên, bước về phía Bộc Dương Lịch Uyên.

Y đã biết độc dược hại chết Phụ vương năm đó là từ chỗ thúc phụ, có điều bao nhiêu năm nay y vẫn cho rằng là thúc phụ có âm mưu đoạt vị. Hôm nay nghĩ lại, hẳn là vì thúc phụ hoàn thành tâm nguyện cho Phụ vương.

“Không sai.”

“Độc dược đó là do chính tay người đưa cho Phụ vương?” Tiết Thừa Viễn run giọng hỏi. Nhớ lại cảnh tượng năm xưa, đến bây giờ y vẫn chưa thể quên được cảm giác sợ hãi, bất lực đó.

“Đúng vậy!” Bộc Dương Lịch Uyên không lảng tránh, thản nhiên đáp, “Đó là lời thề của hắn.”

Xưa nay Tiết Thừa Viễn luôn bày ra dáng vẻ điềm đạm, nho nhã, nhưng đối diện với vẻ lạnh lùng như sắt thép của thúc phụ, Tiết Thừa Viễn thật sự có xúc động một gào thét, xé nát bộ mặt kia của hắn.

“Ông ấy là huynh trưởng của người, sao người có thể lạnh lùng, nhẫn tâm như thế. Rốt cuộc người có từng nghĩ tới tình huynh đệ hay chưa…?”

Bộc Dương Lịch Uyên nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang trách móc tra hỏi mình trước mặt, nhướn cao lông mày, hờ hững nói: “Ta đã nói với ngươi, ta là người không có tình cảm.”

Bình luận

Truyện đang đọc