NGUYỆT HOA NHƯ SÍ

Edit: Dạ Nguyệt

Một đêm này lại ngẫu nhiên xảy ra một chuyện. Trong thành Huyền Nhân, ba sứ thần phụng mệnh từ Cổ Duy quốc đến cầu thân Tuệ Trinh công chúa bị giết trong dịch quán.

Bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến giao tình giữa hai nước, sự tình quan trọng, trong hoàng cung trong đêm này liền phụng mệnh triệu tập  cấm quân điều tra sự việc, đồng thời Túc Đồ đội cũng nhận được chỉ thị, lập tức truy tìm bắt lấy tội phạm.

Trong ‘xào xạc’ quán, Tùng Minh Thành tay cầm chiếu chỉ mà lo lắng, Công Lương Phi Tuân rời khỏi từ chạng vạng đến giờ không có trở về, đến tột cùng là đi đâu rồi?

Theo thực tế, cho dù là đến phủ trạch của vị đại phu Nguyên Tây nói lời cảm tạ, cũng tuyệt đối không đến mức sắp bình minh rồi còn chưa trở về. Nghĩ đến đây, Tùng Minh Thành lại càng lo lắng không yên, hay là gặp chuyện gì không tốt?

“Đường Việt!”

Tùng Minh Thành khép lại chiếu chỉ, bước nhanh ra cửa, các huynh đệ điều đợi ở đó.

“Có, Tùng đại nhân”

“Mau dẫn vài người đến thành nam tìm Công Lương đại nhân, nếu là đến bình minh còn chưa tìm được, lập tức trở về bẩm báo”.

“Dạ, thuộc hạ đi ngay”

Tùng Minh Thành gật gật đầu, lưu loát quyết đoán sắp xếp những người khác.

“Nhạc Dực, ngươi mang theo một đội nhân mã đến dịch quán điều tra manh mối việc sứ thần Cổ Duy bị hại”

“Dạ, Tùng đại nhân”.

Nhớ tới mấy ngày trước Tùng Minh Liêm bị trọng thương là do tranh chấp cùng nhân mã của Thái tử, đến nay Tùng Minh thành trong lòng còn sợ hãi. Lần này xảy ra chuyện nghiêm trọng, bên phía Thái tử không có khả năng không phái người đến.

“Nhớ kỹ, dù có xung đột, cũng không nên cùng nhân mã của Thái tử đánh bừa, hiểu không?”



“Tùng đại nhân yên tâm”

Có vết xe đổ của Tùng Minh Liêm, hiện tại không ai dám làm ẩu.

Tùng Minh Thành biết nhiều năm qua Nhạc Dực luôn làm việc cẩn thận, vẫn là thuộc hạ đắc lực nhất của Tùng Minh Liêm, tính tình của hắn cũng xem như biết rõ, nghe hắn nói thế cũng yên tâm.

Việc trước mắt thực sự làm Tùng Minh Thành lo lắng chính là việc của Công Lương Phi Tuân, lại đúng vào tối này sứ thần Cổ Duy bị sát hại, nếu hung thủ cố tình làm liên lụy đến Công Lương Phi Tuân…  Tùng Minh Thành cả kinh, không dám suy nghĩ nữa.

“Ta đi cùng các ngươi!” Tùng Minh Thành bước nhanh đuổi theo mấy người Đường Việt.

“Được, đại nhân”

Cứ như vậy, một đoàn người lên ngựa mà đi, hướng phủ trạch của vị đại phu Nguyên Tây mà đi.

Lại nói đến Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn sau khi ném Công Lương Phi Tuân ra ngoài, cũng liền loại bỏ ý niệm ở lại Huyền Nhân. Trong đêm thu thập hành trang,đem một ít vật không quan trọng giao cho tiểu tư mà Hứa Trung Lĩnh đưa đến bảo quản, liền một đường đi về phía nam, quyết định rời khỏi Huyền Nhân.

Mặc dù trong thành Huyền Nhân không có lệnh cấm, nhưng một đêm này cửa thành thành nam lại đóng chặt, quan binh lui tới, nghiêm khắc tuần tra, thấy như là tra việc gì.

“Thế tử… Chúng ta còn ra thành không?”

Trên góc đường, nơi ánh đèn không chiếu tới, Phúc Toàn đứng sau Tiết Thừa Viễn lặng lẽ hỏi.

Vốn kế hoạch ban đầu là tính đi rồi không trở lại, nhưng theo tình huống này có lẽ kế hoạch sẽ thay đổi.

Tiết Thừa Viễn nhìn quan binh tuần tra cửa thành cách đó không xa, lắc đầu nói: “Xem ra tối nay…” Phiêu bạc nhiều năm, Tiết Thừa Viễn đối với nguy hiểm đã sớm thập phần cảnh giác.

“Nếu như không đi, chờ sau khi Công Lương Phi Tuân giải độc, cũng sẽ không buông tha chúng ta”. Phúc Toàn thấy hiện tại trốn đi không được, liền bắt đầu lo lắng hậu quả sau khi chọ phải Công Lương Phi Tuân.

“Làm đúng không cần lo lắng, là hắn vô lý trước, lại cầm ‘la già’ có độc đến hại chúng ta, cho dù có lên công đường, hắn cũng không có phần thắng”.

Tiết Thừa Viễn xoay người trở về, vừa đi vừa nói.

Phúc Toàn sờ sờ đầu, công đường? Phúc Toàn muốn nói, thế tử ngài sẽ không phải là hồ đồ đi! Ngài nghĩ Công Lương Phi Tuân kia còn cho chúng ta cơ hội lên công đường sao?

Thật ra trong lòng Tiết Thừa Viễn đã sớm tính, biết Phúc Toàn sợ cái gì, lại nói: “Nếu vạn nhất xảy ra như thế, còn có thể đi tìm Mộ Dung Định Trinh, ta nghĩ hắn sẽ không bỏ mặc mà ngồi xem”.

“Thế tử, ngài nói là đi tìm Thành Thân Vương?” Phúc Toàn vừa nghe, hai mắt liền tỏa sáng, thế tử nhà hắn rốt cục cũng giác ngộ!

Sớm đi tìm Thành Thân Vương hỗ trợ thì không phải mọi chuyện đều được giải quyết sao, cần gì phải đau khổ trốn tránh như thế. Bản tính trời sinh Tiết Thừa Viễn không muốn hạ thấp dưới người quyền quý, thật sự là không có thanh cao chỉ có thanh cao hơn.

Tiết Thừa Viễn im lặng không đáp, chỉ là bước chân hướng về phủ trạch tại Yến Độ hạng mà đi. Tình thế bức bách, vạn nhất không thể tự bảo vệ mình, chỉ có thể ra hạ sách  này.

Bầu trời phía đông dần dần sáng, quang ảnh phía trên mây mù bập bềnh mềm mại nhưng mang theo khí lạnh.

Tùng Minh Thành cùng Đường Việt sau khi điều tra phủ trạch Tiết Thừa Viễn, liền bắt đầu lục soát từng dãy phố tìm kiếm Công Lương Phi Tuân.

Rốt cục trời không phụ lòng người, tại góc  phố cuối đường lớn, phát hiện một thân ảnh cao lớn đang co rúm lại bên đường.

Ánh sáng mờ ảo, nhưng với trực giác của người cộng sự nhiều năm, làm cho Tùng Minh Thành chỉ liếc một cái liền gần như nhận ra, liền vội xuống ngựa, đi qua.

“Đại nhân!”

Tùng Minh Thành đỡ lấy thân mình run rẩy của Công Lương Phi Tuân, thấy hắn toàn thân lạnh lẽo, tóc tai hỗn độn, bất quá khi hắn thấy Tùng Minh Thành đến, nhất thời an tâm không ít.

“Ách –“ Công Lương Phi Tuân thét lớn một tiếng, cố gắng nghiêng thân mình, nghĩ muốn mượn lực dựa vào Tùng Minh Thành mà ngồi dậy.

“Đại nhân, ngài đến tột cùng làm sao vậy?”

Tùng Minh Thành thấy hắn tựa hồ cũng không có bị thương, nhưng lại chật vật như vậy, tựa hồ cũng có chút khó hiểu.

Công Lương Phi Tuân nhếch miệng cười khổ.

Làm sao vậy? Có thể nói hắn chính là muốn gặp người nọ, một phen mang theo tâm tình tốt đến nhìn người nọ, kết quả cơm mới ăn đến một nửa, đã bị người hạ độc ném ra?

Giương mắt nhìn, thấy một đám thuộc hạ đứng trước mặt, một phen khuất nhục này, Công Lương Phi Tuân thật đúng là nói không nên lời, rất tổn hại đến uy nghiêm chính mình.

“Đại nhân, ngài không có việc gì là tốt rồi”. Tùng Minh Thành thấy thái độ đạm mạc của Công Lương Phi Tuân cũng không hỏi nhiều, chỉ bẩm báo nói: “Đêm qua đã xảy ra chuyện, Cổ Duy phái vài vị trọng thần đến hòa thân, sau khi dùng qua bữa tối thì bị giết tại dịch quán, Vương gia gọi ngài lập tức trở về”.

Công Lương Phi Tuân mắt phượng chợt lóe, ý thức được tính nghiêm trọng của vụ án. Không nghĩ tới qua một đêm, lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Nâng ta đứng lên…” Dựa vào cánh tay Tùng Minh Thành, Công Lương Phi Tuân giãy dụa đứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc